Chương 1-2

Thư bị thôi thành mặc vị nùng(1)

Người không có phúc ham ăn,

người không có lý tưởng ham ngủ.

(Ngạn ngữ)

__________________________

(1) Ý thơ: Thư bị thúc thôi mực chẳng nồng (Đông A dịch). Là một câu thơ trong bài Vô đề của Lý Thương Ẩn.

Mùa hè lớp Mười một dài đằng đẵng khiến người ta líu lưỡi không nói lên người, Triệu Thủy Quang gục mặt xuống bàn, thở ra hơi nóng hầm hập. Nam Kinh thật không hổ là một trong tứ đại hỏa lò. Dù rằng đã sống ở đây mười sáu năm, nhưng mỗi độ hè sang vẫn khiến người ta bự bội hết sức. Quạt điện trên đầu đang gắng sức chạy vù vù. Dù sao đây cũng là trường Thập Trung, thậm chí còn là trường điểm của tỉnh, vậy mà ngay đến cái máy điều hòa cũng không lắp nổi.Thế này chẳng phải làm hại lớp “người kế nghiêp” hay sao? Nung đúc con người đâu phải như thế này cơ chứ!

Chẳng trách tuần trước cô giáo bộ môn Tiếng Anh mang thai nọ đang giảng bài được một nửa, thì suýt chút nữa ngất xỉu, được đưa ra ngoài.

Triệu Thủy Quang cũng muốn ngất xỉu theo,chỉ tiếc là cô không có cái bụng bự như người ta, hơn nữa trước giờ cô không có cai gan ấy!

“ Tớ vừa nhìn thấy một anh chàng đẹp trai ở văn phòng, chẳng biết là người thân của ai”, Cao Tầm quay sang nói.

“ Thật không đấy? Không thể nào, là bạn của cô giáo nào à?”

“Trông tướng mạo ra sao?”

“Mấy đứa con gái các cậu vô vị đến mức này cơ à!”

Hơ, con trai thì không vô vị chắc?”

Thế là, đương nhiên cô giáo bụng bầu phải về nhà chờ sinh trước giới hạn trong giờ Tiếng Anh lại một lần nữa trở thành một cuộc khẩu chiến!

“Suỵt, Bách Hợp Tử đến rồi!”

Cả lớp bỗng im phăng phắc, Vương Lị Lị, chủ nhiệm lớp kiêm giáo viên dạy bộ môn Ngữ văn của lớp Triệu Thủy Quang, người hệt như tên, dung mạo khí chất như hoa bách hợp,tính tình tốt, là một trong số ít giáo viên được học trò yêu mến trong ngôi trường này.

Sao hôm nay Bách Hợp Tử cứ là lạ nhỉ, gương mặt trắng nõn thường ngày bỗng dưng đỏ ửng, thời tiết nóng bức quá hay sao?

“Từ nay trở đi, giờ tự học Tiếng Anh của lớp chúng ta sẽ kết thúc. Cô xin giới thiệu, giáo viên dạy thay của các em, thầy Đàm!”

Bóng mờ trên cửa thoáng cái đã biến mất,ngay sau đó, một người bước vào.

“Hả, anh chàng đẹp trai!”, Cao Tầm nói nhỏ.

Cả lớp im lìm, nghe thấy tiếng lẩm bẩm của Cao Tầm bỗng phá lên cười thích thú.

“Anh chàng đẹp trai”, nhướn mày, khóe miệng cong cong.

Triệu Thủy Quang nghĩ, Cao Tầm sai bét,không phải đẹp trai, mà siêu siêu đẹp trai. Thật đúng là món bảo bối xinh đẹp, khuôn mặt tinh tế,chân mày thanh tú, đôi môi không dày nhưng căng mọng, hờ hững vểnh lên.

Đây là thói quen của Triệu Thủy Quang, nhìn đàn ông chỉ thích nhìn làn môi!

Đàn ông môi mỏng khá là bạc tình! Triệu Thủy Quang ngồi ngay ngắn, nghĩ vu vơ không bến bờ về lời nói nhảm của Hi Diệu.

“Đây là lớp trưởng Trần Tư Dương.” Trần Tư dương đứng dậy, gật đầu rồi lại ngồi xuống. Từ góc ngồi của Triệu Thủy Quang, vừa khéo nhìn thấy khuôn mặt nghiêng của cậu ta, sống mũi cao thẳng, cặp kính tinh xảo, nét mặt đẹp đẽ, là một cậu bé ngoan ngoãn tuyệt đối, thật không hổ danh là bảo vật của lớp 12/3.

“Đây là lớp phó Lý Giai Nhiên, đây là lớp phó học tập Triệu Thủy Quang, cũng là cán bộ môn Tiếng Anh!” Triệu Thủy Quang vội vàng đứng dậy, phơi bày nụ cười mỉm mang thương hiệu Triệu Thủy Quang.

Nói đùa,Trieuj thủy Quang là ai chứ? Đối tượng có triển vọng của lớp,và là “ Các em phải noi gương các bạn Triệu Thủy Quang, Trần Tư Dương của lớp 12/3!” trong lời thầy cô.

Bách Hợp Tử nói: “Ban cán sự lớp, các em phải phối hợp với thầy Đàmnhé!”.

“Thầy Đàm, lớp phải phiền thầy rồi”, Bách Hợp Tử mang theo khuôn mặt e lệ, rut rè,nói.

Anh chàng đẹp trai gật đầu cười: “Không có gì!”.

Bách Hợp tử mím môi dịu dàng, nói: “Vậy thì thầy Đàm, tôi về trước đây, có vấn đề gì thầy cứ đến tìm tôi”, rồi bước ra khỏi lớp,mang theo làn gió thơm mát.

Đàm Thư Mặc bước lên bục giảng, bỏ sách xuống.

Áo sơ mi cotton dài tay gọn gàng, trên chiếc khuy áo nhỏ tinh xảo có họa tiết màu vàng tinh tế, lóe sáng mỗi khi anh nâng tay.

Ngoại trừ chiếc khuy không cài, những khuy áo khác đều được cài ngay ngắn, thậm chí phần cổ tay cũng được cài phẳng phiu.

Triệu Thủy Quangnghĩ, thầy Đàm này không nóng hay sao?

“Tôi là Đàm Thư Mặc”, Đàm Thư Mặc cười, nhìn quanh lớp học rồi nói câu đầu tiên.

“Thư’ có nghĩa là ‘Thư họa’, ‘Mặc’ mang nghĩa ‘Giấy mực’ sao ạ?”, nói chen vào, Cao Tầm vô cùng si mê Đàm Thư Mặc.

Đàm Thư Mặc nói: “Là Thư bị thôi thành mặc vị nùng”, khóe miệng cong cong nở nụ cười, đường nét khuôn mặt càng thêm phần quyến rũ.

Đàm Thư Mặc nói tiếp: “Được rồi, chúng ta bắt đầu vào học nhé, ai nói cho tôi biết lần trước học đến đâu rồi?”.

Triệu Thủy Quang ngồi thẳng người,nghĩ, giáo viên thường ngày đều điểm danh làm quen sơ qua trước, vị Đàm Thư Mặc này đã coi mình là người dạy thay thật rồi!

Hết một tiết, mọi người đều phát hiện,giáo viên đến dạy lần này tài giỏi vô cùng, ngữ âm chuẩn, phân tích ngữ pháp rõ ràng, khái quát bài đơn giản, dễ hiểu!

Ngay đến người thường ngày lên lớp không chú tâm, về nhà tự xem sách như Triệu Thủy Quang cũng không khỏi chăm chú nghe giảng, chẳng mấy chốc đã bắt kịp tốc độ giảng bài của Đàm Thư Mặc.

“Từ hai giờ đến năm giờ chiều ngày thứ Hai và thứ Năm là giờ hành chính của tôi, cả lớp có vấn đề gì có thể đến tìm tôi”, cuối cùng, Đàm Thư Mặc vừa thu dọn sách vở vừa nói, sau đó bước ra khỏi lớp.

Trời đất ơi, thầy Đàm, thầy còn office hour nữa, ngay cả giảng viên đại học cũng chưa đến mức này!