Chương 4: Theo tôi đi, tôi sẽ cho em những điều kiện tốt nhất!

Sau đó, cô xoay người lưu loát mở khóa ra và liếc nhìn mọi người: "Các anh lính, chưa biết chừng các anh sắp bước vào địa ngục đấy."

Cô cố ý kéo dài giọng khıêυ khí©h, đôi lông mày nhướng lên khiến cảm xúc trong mắt Rhine dần dần nhiễm sắc thái khác. Cô gái này thật to gan.

"Lão đại!" Trong lúc bọn họ chuẩn bị bước vào, người lính có gương mặt trẻ con và mái tóc màu hạt dẻ đột nhiên do dự.

Rhine ngoài đầu nhìn lại, đôi mắt màu xanh như phủ kín một lớp băng sương, ánh mắt sắc bén đảo một vòng trên người hắn: "Có chuyện gì?"

"Levy..." Giọng Mark luôn lớn nhất, hơn nữa tính tình cũng nóng nảy nhất, nghe thấy Levy không muốn đi vào, sắc mặt hắn trở nên khó chịu. Đội của bọn họ chưa từng có người muốn lùi bước, Levy làm vậy chắc chắn sẽ khiến đội trưởng tức giận.

Levy lắc đầu giơ cánh tay lên: "Lão đại vừa rồi tôi bị xác sống cào phải, tuy tôi đã tiêm virus Y-1, cứ tưởng rằng sẽ có 50% cơ hội nhưng không ngờ vẫn không thoát được."

Ba vệt máu trên cánh tay đã chuyển thành màu đen, mùi tanh hôi xộc vào mũi. Rhine vẫn bình tĩnh, hờ hững nhìn Levy: "Cậu rất anh dũng."Levy mim cười, khuôn mặt trẻ con có chút ngây thơ: "Lão đại, có lời này của anh thì tôi cũng mãn nguyện rồi. Chẳng phải bộ đội đặc chủng chúng ta có nhiệm vụ bảo vệ nhân loại sao? Huống hồ, hôm nay gϊếŧ được nhiều xác sống như vậy kể cũng đáng."

Rhine gật đầu không nói gì, nét mặt như tượng tạc, toàn thân toát ra khí thế không hề nao núng. Mặc dù rất buồn, nhưng ai cũng hiểu rằng nhiệm vụ của mình nguy hiểm nhường nào và đều ý thức được điều này ngay từ ngày đầu tiên nhập ngũ.

Đây không phải là sự thương cảm, mà là không đành lòng.

"Levy..." Người đàn ông tóc màu cây đay, đôi mắt màu hổ phách, làn da bánh mật lấm tấm mồ hôi, nét mặt thoáng buồn bã, không nói gì thêm nữa.

"Elson, không sao đâu."

"Tôi biết."

Mặc Liên tựa vào cạnh của nhìn những người lính từ biệt nhau, ánh mắt không một chút độ ẩm, khóe miệng nhếch lên một đường cong hoàn mỹ không chê vào đâu được, nhưng lại chẳng hề có ý cười.

Cô giơ cổ tay lên, một thứ gì đó rất giống một chiếc đồng hồ lóe lên hơn chục điểm màu xanh, tốc độ cực nhanh chạy về bên này. Cô thả tay xuống, tao nhã hất mái tóc dài và đi đến trước mặt người đàn ông tên Levy.

Sau khi quan sát miệng vết thương của hằn, Mặc Liên ngẩng đầu, khuôn mặt xinh đẹp nở nụ cười xán lạn: "Levy?"

"Ừm."

"Hôm nay là một ngày may mắn của anh đấy."

"Cái gì?"

"Đi theo tôi!" Mặc Liên vẫy tay ra hiệu. Cô không thấy ghét những người lính này, nhưng không đồng nghĩa với việc không đề phòng bọn họ. Nếu không có vô số xác sống bao vây bên ngoài, cô đã chẳng tốt bụng dẫn những người này vào lãnh địa của mình.

Mọi người ngơ ngác đi theo cô, ánh mắt Rhine nhìn cô càng lúc càng nóng bỏng, khóe miệng hơi cong lên, chớp mặt mà qua.

Cô khóa cẩn thận của chống cháy từ bên trong, sau đó mở ra một cánh cửa khác. Nơi này chắc hẳn là kho hàng của

trung tâm mua sắm cũ, nhưng đã được Mặc Liên cải tạo thành một phòng một sảnh. Tất nhiên, diện tích căn phòng

rất nhỏ, gần như không có chỗ đặt chân. Chỗ duy nhất có thể cho tám người lính ngồi là chiếc giường của cô.

Mặc Liên chớp mắt, lấy máy tính ra và nhanh chóng gõ bàn phím, vài màn hình treo tường liền hiện lên cảnh tượng bên ngoài.

Hàng trăm xác sống đang bao vây lối vào của trung tâm mua sắm, mỗi một con đều có thịt thối rữa. Những xác sống thiếu tay thiếu chân còn dễ nhìn, nhiều xác sống vừa đi được vài bước cằm đã roi xuống đất, hàm răng còn sót lại vẫn rỉ ra chất lỏng màu vàng nâu.

Có xác sống bị phá hủy nửa khuôn mặt hình như đã phát hiện camera, liền dán toàn bộ khuôn mặt không còn nhìn ra hình hài vào camera. Khuôn mặt phóng đại vô số lần khiến mọi người nhìn thấy rõ đống thịt thối đen, thậm chí

bên trong còn có con gì đó thân mềm màu trắng đang bò lúc nhúc, không cần phải nói cũng biết đó là con gì.

Trước đây, họ không cảm thấy xác sống có gì ghê tởm, nhưng bây giờ nhìn cận cảnh khuôn mặt kinh tởm ấy, vài người lính trẻ bỗng cảm thấy trong bụng nhộn nhạo, xoa bụng một cách khó chịu.

Rhine vẫn dung dung dựa vào vách tường, thờ ơ quan sát những ngón tay dài thon dài của Mặc Liên đang thao tác máy tính. Trên màn hình đột nhiên xuất hiện vài tia laser ở lối cầu thang mà bọn họ vừa mới đi vào, tạo thành một chiếc lưới, chỉ cần xác sống đi tới đó thì sẽ bị cắt thành vô số mảnh vụn, nhìn thôi đã thấy rùng mình.

Nếu có người vô ý đột nhập vào đây, e rằng cũng không thoát kết cục này.

Ánh mắt mọi người nhìn Mặc Liên lại thay đổi, Rhine nhanh chóng liếc nhìn một vòng bên trong kho hàng. Ở đâycó rất nhiều dụng cụ, vũ khí lắp ráp, điều đó chứng tỏ cô gái này không hề tầm thường chút nào.

Mặc Liên để máy tính sang một bên, đứng dậy đi đến bên giường rồi vươn tay ấn một cái, một cánh cửa khác lại mở ra. Rhine nhìn vào bên trong mới nhận ra là cô đã mở thông một kho hàng khác và cải tạo nó thành phòng thí nghiệm.

Anh theo cô đi vào bên trong. Phòng thí nghiệm này chủ yếu xử lí chất lỏng, có vẻ như là một phòng nghiên cứu virus.

Mặc Liên cầm chiếc túi đen chứa đầu xác sống đi vào thí nghiệm, ném cái đầu vào trong một thùng chứa, nhìn cái miệng vẫn còn đóng mở của nó, cô cười híp mắt nói: "Cứ từ từ, sau khi mày phát huy hết nhiệt lượng thừa, tao sẽ tiễn mày một đoạn đường."

Nói xong, cô mặc kệ cái đầu xác sống, đi đến trước tủ lạnh, nhanh tay bấm mật khẩu, trong đó có ba ống nghiệm màu tím nhạt. Mặc Liên lấy ra một ống, rôdi đóng tủ lại, nhìn Rhine cười nửa miệng: "Sao nào, có gì thắc mắc à?"

Rhine đi tới, mái tóc màu vàng ấm áp như nắng mặt trời, nhưng hơi thở của anh lại khiến người ta cảm thấy còn lạnh hơn cả nhiệt độ cửa tủ đông. Quân phục phẳng phiu trên người tôn lên vóc dáng cường tráng của anh, ngay cả tiếng ủng nện trên mặt đất cũng như tiếng nhạc quân hành cổ vũ lòng người.

Bóng dáng cao lớn dừng lại trước mặt Mặc Liên. Anh hơi cúi người, cầm một lọn tóc bên tai cô lên hôn: "Cô khiến tôi vừa vui mừng vừa ngạc nhiên đấy."

Mặc Liên làm ngơ trước sự vô lễ của anh. Từng làm một đặc công trải qua đủ loại nhiệm vụ, tán tỉnh đàn ông chính là điều cơ bản nhất.

Cô thản nhiên lấy lại lọn tóc của mình, liếc mắt đầy quyến rũ: "Tôi nói này anh Rhine, nếu anh còn lãng phí thêm thời gian thì anh lính Levy kia sẽ mất đi cơ hội đấy."

Nói đoạn, cô không buồn để ý đến Rhine, mà cầm ống tiêm đi ra ngoài. Cô không lo lắng về việc Rhine có ý đồ xấu hay không, bởi vì...

Nụ cười vẫn nở trên môi, ánh mắt trầm lặng của Rhine ở phía sau lộ ra vẻ say mê hứng thú, không còn lạnh lùng như trước nữa.

"Levy, nói thật với anh, tôi đã thử thứ này, tỉ lệ thành công là 70%... Dám dùng không?" Cô khẽ lắc ống nước thuốc màu tím nhạt trong tay, như thể ác ma địa ngục dụ dỗ con mồi.

Mark vỗ đùi, hét lên: "Levy, là quân nhân phải dũng cảm, đừng để đàn bà coi thường."

Mặc Liên nheo mắt lại, đôi mắt đen lóe lên vẻ nguy hiểm. Trước khi nhóm người Mark kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, Mark đã bị cô đá ngã xuống đất.

Tất nhiên không phải đá bay, một là vì nơi này nhỏ quá, hai là vì Mark quá nặng, nhưng nguyên nhân lớn nhất là vì những người này đều đã được tiêm virus Y-1, thân thể không phải chỉ khỏe tầm thường.

Virus Y-1 phải không, muốn chết hả?

Mark ôm bụng, kinh ngạc nhìn Mặc Liên, tuy rằng cú đá không quá nặng, nhưng hắn vấn cảm thấy đau. Hắn xoa

nhẹ bụng, ngượng ngùng sờ mũi: "Tôi không có ý coi thường cô, tôi chỉ..."

Một tín hiệu nguy hiểm phát ra, Mặc Liên nhanh chóng tiêm thuốc vào cánh tay Levy, dung dịch màu tím nhạt rót vào cơ thể, hắn cảm thấy chất lỏng lạnh lẽo theo mạch máu dần dần lan ra toàn thân.

Cả người hắn từ từ nóng lên, loại này thuốc giải độc dường như đang cắn xé nhau với virus trong cơ thể. Chẳng mấy chốc, mồ hôi đã chảy đầm đìa, ngay cả quân phục cũng ướt sũng.

"Levy!" Elson nhìn trừng trừng vào Mặc Liên với ánh mắt căm tức, hận không thể chạy đến đánh cô một trận: "Cô tiêm cho cậu ấy thứ gì thế, vì sao lại khó chịu như vậy?"

"Trước đây, khi các anh tiêm virus Y-1, chẳng phải còn khó chịu hơn sao, cảm giác cơ bắp bị xé rách còn đau đớn hơn thế này. Sao bây giờ lại không chịu được một chút đau đớn ấy?" Nói đùa chắc, cô cũng chỉ có ba lọ thuốc loại này, vậy mà còn thắc mắc này nọ.

Mặc Liên phớt lờ những người lính, mà đi tới bên cạnh lấy ra một chiếc đồng hồ báo thức, rồi đặt "bộp" xuống trước mặt mọi người.

Ánh mắt Rhine tối đi: "Cô có ý gì?"

"Đợi lát nữa sẽ rõ." Nói xong, cô ôm máy tính vừa gõ phím vừa nói: "Tuy virus Y-1 kéo dài sinh mệnh của các anh, nhưng cũng không vượt quá mười lăm năm, vốn dĩ chỉ trị ngọn không trị gốc. Nghe nói mấy năm gần đây, bậc thầy linh hồn Shamire không có chút tiến triển gì?"

Mặc Liên ngẩng đầu, thấy Mark to con đang giận đỏ mặt tía tai, bèn mỉm châm chọc nói: "Có đúng không? Anh đúng là khéo hiểu lòng người." Dứt lời, cô mặc kệ những ánh mắt căm hận của những người khác, thản nhiên đặt mông ngồi xuống ghế, nhíu mày nhìn các phép toán trên máy tính.

Thứ cô muốn nghiên cứu chế tạo không phải là Y-1, Y-2... Mà là một virus có khả năng hoàn toàn dung hợp với bộ gen của con người, có thể trở thành một bộ phận của cơ thể con người, không làm giảm bớt tuổi thọ của họ, mà thực sự cải thiện chức năng cơ thể của con người.

Nhưng tại sao lại không được mà chỉ có thể kéo dài tuổi thọ, ngoại trừ virus Y-1 kéo dài tuổi thọ năm năm, những virus được nghiên cứu trong suốt ba năm nay đều chỉ có thể chế tạo virus có khả năng kéo dài tuổi thọ thêm hai năm, rất khó vượt qua mức này. Hơn nữa, kết quả ấy vẫn đang được tiến hành trong trạng thái mô phỏng, hoàn toàn không có số liệu thực tiễn.

Còn hiện giờ, trạng thái của Levy sau khi tiêm thuốc giải độc cũng đã ổn định, cả người như mới được vớt ra từ nhà

tù nước, mải tóc nâu ngắn bết dính trên mặt, sắc mặt tái nhợt như bệnh nặng mới khỏi.

Mặc Liên nhìn miệng vết thương của hắn đã bắt đầu đỏ lên, hài lòng gật gù nói: "Hiệu quả rất tốt, nếu không có gì

bất ngờ thì anh ta sẽ không bị lấy nhiễm nữa."

"Ý của cô là gì, cô gái xinh đẹp? Cô có thể giải đáp thắc mắc của tôi không?" Marki từ đầu đến cuối không nói gì, vừa bước vào cửa đã liên tục quan sát căn phòng này, thậm chí còn bắt đầu tính toán mối đe dọa tiềm tàng bên trong cánh cửa vừa rồi.

Nghe Mặc Liên nói, Elson giật mình: "Ý của cô là sau này cậu ấy sẽ không lây nhiễm virus xác sống nữa."

"Thông minh!" Cô búng tay cực ngầu: "Các anh phải nhanh chóng trả lại ân tình này nhé!"

Mọi người đều không nói gì, ánh mắt nhìn Mặc Liên cũng trở nên kỳ lạ. Phải biết rằng trong phòng thí nghiệm mấy năm nay vì nghiên cứu thuốc giải độc mà lãng phí vô số tài nguyên, nhưng tỉ lệ chữa khỏi cao nhất chỉ lên đến 40%, chứ không đảm bảo 100% sẽ không bị nhiễm lại trong tương lai.

Vậy mà cô gái trước mặt lại dám nói rằng sẽ không có nguy cơ lây nhiễm, nói cách khác thuốc mà cô nghiên cứu đã hoàn toàn bỏ xa thành quả nghiên cứu của những người trong Vườn Địa Đàng.

"À, mặc dù anh ta sẽ không bị lây nhiễm, nhưng máu của anh ta không có khả năng giải độc. Các anh cũng đừng nghĩ đến việc lợi dụng máu anh ta." Dứt tời, cô lại chăm chú nhìn máy tính.

Nhìn số liệu liên tục hiền thị trên đó, cô chán nản lẩm bẩm: "Chà, nên đổi máy tính mới rồi."

Rhine đi đến trước mặt cô, hai tay chống hai bên tay vịn cái ghế mà cô đang ngồi, rướn người về phía truớc. Khuôn mặt điền trai đột nhiên phóng đại, đội mắt xanh lam nhìn Mặc Liên chăm chăm: "Theo tôi đi, tôi sẽ cho em những điều kiện tốt nhất."

Cô ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt anh. Mặc Liên không thể phủ nhận rằng người đàn ông này cực kỳ xuất chúng, mái tóc vàng mềm mại óng mượt, vài sợi tóc mái rủ xuống mắt, con ngươi xanh lam phản chiếu bóng hình cô, khiến cô nhìn thấy rõ ánh mắt lạnh như băng của chính mình.

Cô gạt tay Rhine ra, đứng dậy nhìn vào mắt anh, ngạo nghễ nói: "Rhine, anh phải biết rằng đừng có được đằng chân lân đằng đầu."