" Thư Tâm" Thấy cô đi vào, Tống Văn liền cầm kính râm hỏi
" Đây là cậu mua hay là có người tặng?" Cô hơi mất tự nhiên mà cười một chút.
Tống Văn nhỏ giọng hỏi
" Gần đây cậu có phải gặp gỡ nam nhân giàu có nào không?" Thư Tâm không biết phải trả lời câu hỏi này như thế nào, cô mím môi không nói gì.
" Ai nha, nói ra cũng không sao, tớ đã sớm nói chồng cậu quá nghèo, cậu thật sự không nên lấy anh ta, lại còn nghèo, hai người lớn trong nhà lại đau ốm suốt, chi tiêu nhiều tiền nhưng kiếm được lại ít như vậy" Cô ấy bỏ kính vào hộp được đóng gói đẹp mắt
" Lại nói, cậu gặp người có tiền kia ở đâu?, nếu sẵn sàng chi nhiều tiền cho cậu, hẳn là anh ta rất thích cậu". " Không phải". Cuối cùng cô cũng bình tĩnh lại, đi qua lấy cất hộp kín đi
" Tớ tự mua"
Tống Văn không tin
" Không thể nào, cậu làm sao có thể bỏ tiền mua chiếc kính có giá bốn chữ số này, mỹ phẩm của cậu còn không quá hai trăm". Thư Tâm bị chọc đến chỗ đau, hai mắt có chút đỏ lên, ở trong nhà cậu ấy cô nghĩ không nên cùng tranh cãi, lại khiến cô ấy không vui.
Cô không nói nữa.
Ngoài cửa lại truyền đến giọng anh
" Làm sao vậy?" Tống Văn vội vàng tiến đến nép vào người anh như chú chim nhỏ, ôm lấy tay anh nói
" Chồng à, gần đây bạn học của em có vận đào hoa, người đàn ông đó đối xử tốt với cậu ấy còn mua cho cậu ấy rất nhiều thứ. Nhìn này, kính râm và mũ này đều là hàng hiệu...a.... còn có mấy cái váy của cậu ấy lần trước....." Chưa có lúc nào Thư Tâm lại thấy nhục nhã như vậy, cô cụp mắt xuống, không muốn ai nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của mình.
" Là anh mua chúng" Lăng Thiệu nói.
Cô kinh ngạc nhìn lên với đôi mắt đỏ hoe.
Tống Văn bật cười
" Thật là trò đùa gì vậy".
Lăng Thiệu cười khẽ
" Em cũng đừng ở đây nữa, mau đi tắm rồi ngủ một giấc".
Tống Văn bĩu môi đi ra ngoài.
Anh dựa vào cửa nhìn cô với ánh mắt trầm tĩnh.
Đôi mắt cô vẫn đỏ hoe, liếc nhìn người đàn ông rồi lặng lẽ cụp mắt xuống, nào biết Lăng Thiệu đột nhiên tiến vào.
Thư Tâm sợ hãi cực kỳ, vừa ngẩng đầu định mở miệng nói chuyện thì người đàn ông cúi đầu hôn cô.
"Đừng khóc". Sau khi người đàn ông rời đi, cô ngẩn ngơ đưa tay sờ sờ miệng.
Lại chạm vào trái tim đang đập kịch liệt.
Những giọt nước mắt rơi bất chợt, nhưng đó không phải là sự khuất nhục.
Cô đột nhiên ngưỡng mộ Tống Văn có thể kết hôn với một người đàn ông tốt như anh.
Tống Văn hôm sau nghỉ ngơi.
Cô ấy nói muốn đi tới trường với Thư Tâm, cô làm bữa sáng, cô không dám đưa súp cho anh trước mặt Tống Văn, khi đi rót nước, cô đứng sau lưng lặng lẽ quan sát nam nhân đang ăn cơm.
Lăng Thiệu không biết có phải cảm nhận được ánh mắt của cô hay không, đang ăn dở, anh ngẩng đầu nhìn cô, khóe môi câu lên.
Thư Tâm vội vàng đặt ly nước xuống bàn, là nước cho Tống Văn.
" Cảm ơn".
Lăng Thiệu đưa họ đến trường, Tống Văn ngồi ở ghế phụ ngáp một cái, nói rằng thời tiết bên ngoài rất tốt, đã lâu không đến trường.
Ngồi ở ghế sau, Thư Tâm nhìn hai người phía trước, trong lòng cảm thấy rất phức tạp.
Cô cố gắng giữ nụ cười trên môi, không chỉ lo lắng Tống Văn sẽ phát hiện ra bầu không khí vi diệu giữa cô và Lăng Thiếu, mà còn lo Tống Văn sẽ phát hiện trong xe có gì đó không thích hợp.
Ghế trong xe được thay bộ màu đen bằng da thật, bởi vì là da, làn da kiều nộn của cô, đè ở ghế mà thao lâu sẽ không bị ma sát đến quá đau.
Hơn nữa...,
Cô nhìn xuống túi sau của ghế.
Bên trong nhét đầy.....một đống bao đủ màu sắc.