Những bong bóng chứa đầy quá khứ chợt biến mất.
Tiểu Ngọc trìu mến nói: “Tỷ, ta là Đại Bạch của tỷ.”
???
Ta lẩm bẩm rồi ngồi trên ghế tre: “Giấc mơ này còn có nhân quả?”
“Ta chính là Bạch Ngọc, ta thành tinh, có thể hóa hình người.”
“Vậy thì…” Ta cắn môi hỏi: “Bây giờ ngươi muốn làm gì…”
“Ta muốn cùng tỷ tỷ cả đời ở bên nhau. Ta thích tỷ tỷ.”
Cặp mắt phong tình vạn chủng của hắn lại bắt đầu câu dẫn người.
“Ngươi là xà, ta sao có thể cùng ngươi ở bên nhau? Hơn nữa, ngươi không phải có rắn cái sao?”
“Ta sẽ không hại tỷ, ta không có rắn cái, lòng ta chỉ có tỷ.”
Hắn lại nhão nhão dính dính mà quấn lấy ta, ta cảm giác mình không hề có sức phản kháng…
Chờ hắn chiếm đủ tiện nghi, ta mới sợ hãi thu mình vào góc tường.
Hắn dỗ dành ta: “Sao nàng sợ?”
“Nói cho ta biết vì sao nàng sợ. Nàng sợ mơ thấy ác mộng sao?”
Hắn cười, liếʍ mặt ta: “Này không phải ác mộng, tỷ tỷ, Tiểu Ngọc chỉ thích tỷ thôi.”
Ngày hôm sau khi tỉnh dậy, cả người ta suy kiệt.
Cảm giác tinh khí của ta đều bị ác mộng hút đi hết.
Hôm nay ta dự định không đi y quán mà sẽ đến chùa cầu nguyện, cầu phúc và thắp hương xua đuổi tà ma.
Đi ta cửa, Tiểu Ngọc đã theo lại đây.
Đêm đêm nhìn thấy khuôn mặt nam nữ khó phân của nàng trong mộng, ta thực sự cảm thấy khó chịu.
Tiểu Ngọc nhất quyết muốn theo ta vào chùa.
Vân Thành nằm ở biên cương, dân cư ở đây không nhiều, cho nên người lên núi bái Phật cũng không nhiều.
Ngôi chùa được xây dựng trên sườn núi, phải leo hàng nghìn bậc thang mới lên được.
Bởi vì ban đêm ngủ không ngon, khí lực hao hụt, đi một hồi chỉ muốn nghỉ ngơi.
Tiểu Ngọc thấy ta ngồi xuống, nàng cũng ngồi xuống cạnh ta, cố tựa đầu vào vai ta.
“Tỷ, tỷ có khát không?”
Ta đẩy đầu nàng ra: “Ngồi yên.”
Nàng bĩu môi, tức giận.
Tính tình của nàng thật sự có chút giống Đại Bạch.
Lòng ta cả kinh.
Chẳng lẽ Tiểu Ngọc thật sự là xà tinh, cũng chính là Đại Bạch?
Ta nhìn chằm chằm bộ ngực của nàng, thoạt nhìn núi non chập chùng, chẳng lẽ rắn đực cũng sẽ có ngọn đồi hùng vĩ này?
Nếu là rắn cái, khi trườn trên mặt đất liệu ngực có đau không?
“Tỷ tỷ, tỷ nhìn chằm chằm ngực của Tiểu Ngọc làm gì thế?”
Ta khó chịu nhìn đi chỗ khác, quả nhiên, Tiểu Ngọc không rành thế sự.
Nàng đột nhiên nắm lấy tay ta, bao trùm lên đó bằng da thịt mềm mại của nàng, cười quyến rũ hỏi: “Có muốn sờ hay không? Tiểu Ngọc rất hào phóng.”
Ta chạy trối chết, leo núi còn nhanh hơn thỏ chạy.
Ở phía sau, Tiểu Ngọc cười điên cuồng: “Tỷ đừng đi, ta không ngại tỷ lại để ý cái gì? Tỷ tỷ! Tỷ tỷ từ từ, đợi ta với.”