Suy cho cùng, chúng ta cũng được coi là tình địch của nhau.
Hơn nữa… giấc mơ đêm qua thật sự rất kỳ lạ.
Ta có chút xấu hổ, muốn từ chối, nhưng chưa kịp nói gì thì Tiểu Ngọc đã lau nước mắt và nói: “Tỷ, Tiểu Ngọc tuyệt đối sẽ ngoan ngoãn nghe lời.”
Nàng còn làm ra bộ dáng chim nhỏ nép vào người, muốn tựa đầu vào vai ta làm nũng.
Ta kìm lại sự xấu hổ của mình và nói: “Vậy thì đi thôi.”
Nàng vui vẻ, sau đó trượt ngón tay xuống, cùng ta mười ngón đan nhau, thúc giục nói: “Vâng, đi thôi.”
Cả buổi sáng, Tiểu Ngọc ngồi cạnh ta.
Ta khám bệnh, bệnh nhân nhìn nàng, nàng chống cằm nhìn ta.
Mái tóc đen của nàng búi cao lên, khuôn mặt tuyết trắng không tì vết, lại phong tình vạn chủng.
Chưa có ai trong thị trấn từng nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp như Tiểu Ngọc, mọi người đều đến để nhìn nàng.
Tiểu Ngọc cũng không oán trách, mặc cho bọn họ xem.
Nhưng nàng ấy ở đây đã quấy rầy việc xem bệnh của ta.
Ta nói: “Ngươi đi vào phòng trong nghỉ ngơi đi.”
Nàng không muốn: “Ta muốn ở đây ngắm tỷ. Tỷ tỷ thật đẹp.”
Ta hơi xấu hổ, vẫn cảm thấy da đầu tê dại mỗi khi nàng ấy nhìn ta.
Tiểu Ngọc thật sự giống như lời phu quân nói, tâm tư đơn thuần, không hiểu thế sự.
Lúc ăn cơm trưa, ta nói với nàng: “Ta biết ngươi thích Cảnh Văn, ta cũng sẽ hòa ly với chàng, sau này ngươi có thể cùng chàng ấy bên nhau.”
Nàng cắn chiếc đũa, môi đỏ mọng, dùng ánh mắt quyến rũ nhìn ta: “Tỷ không thương tâm sao?”
Ta cười nhẹ: “Đương nhiên là có thương tâm.”
Ta nhún vai: “Nhưng từ khi các ngươi trở về, mấy ngày nay ta đã suy nghĩ kỹ, ta thành thân với chàng, tự nhiên là vì thích nên mới gả, nhưng không nhất thiết phải ở bên nhau suốt quãng đời còn lại, chàng thích người khác, ta cũng không cần phải một hai đem chàng cột vào bên người ta.”
“Vậy tỷ tỷ cũng sẽ thích người khác sao?”
Tay nàng bao trùm tay của ta.
Trong nháy mắt ta run rẩy, tim như tê dại một chút.
Ta chợt nhớ đến rắn đực trong giấc mơ của mình, còn có tiếng thở dốc khiến người khác đỏ mặt của hắn.
Ta đỏ mặt, vội rụt tay lại, nói: “Ngươi đừng hỏi nhiều như vậy.”
Ta vội vàng đi ra ngoài phơi dược liệu, cơm cũng không ăn.
Buổi tối, ta lại nằm mơ.
Vẫn là ở y quán.
Lần này còn ướŧ áŧ hơn nữa.
Ta hoàn toàn không mặc quần áo, chỉ khoác một chiếc yếm.
Tên xà tinh kia từ sau lưng ôm lấy ta, hô hấp phả bên tai ta, nhẹ giọng nói: “Tỷ tỷ, tỷ thích ta không, hửm?”
Ta muốn đè lại bàn tay đang gây rối của hắn.
Nhưng ta không có sức lực.
Nói cũng không nói nổi.
Hắn hôn tai và gáy ta.
Cả người ta mềm yếu vô lực.