Chương 24: Đầṳ ѵú mềm mại

"Cậu câm miệng!" Hạ Quý đã xấu hổ tới nhắm chặt mắt, không ngờ cậu còn nói ra những lời này.

"Sao phải câm miệng? Ngực cậu thật đáng yêu, xúc cảm cũng rất tốt, đầṳ ѵú mềm mại..."

"Phó Dụ!" Hạ Quý lớn tiếng gọi tên cậu, cũng không biết lời này vào lỗ tai Phó Dụ như tiếng mèo nhỏ kêu lên khiến trong lòng cậu tê dại.

Phó Dụ sờ trái lại sờ phải, sờ soạng trong chốc lát lại cảm thấy cách lớp quần áo không đủ, trực tiếp nhấc vạt áo cô lên.

"Đừng mà! Phó Dụ, đừng mà!" Hạ Quý la lớn, bởi vì sợ hãi, nước mắt chảy ra.

Động tác Phó Dụ dừng lại một chút, thả vạt áo cô xuống, đồng thời bỏ hai tay cô ra.

"Xin lỗi, doạ tới cậu rồi." Nước mắt Hạ Quý gọi lý trí Phó Dụ trở về, cậu bế cô ngồi trên mép giường.

Hạ Quý đã không phản kháng, bởi vì cô biết mình tránh không nổi trói buộc của cậu.

Cô bị cậu ôm ngồi trên đùi, che mặt yên lặng lau nước mắt.

Phó Dụ cầm khăn lông trên vai, nhẹ nhàng giúp cô lau mái tóc.

Nửa ngày sau cảm xúc Hạ Quý mới ổn định lại, mà tóc cô đã được Phó Dụ lau gần khô.

"Sao cậu lại đối với tớ như vậy?" Giọng nói Hạ Quý nhè nhè khàn khàn, thấp giọng hỏi cậu.

Phó Dụ buông khăn lông trong tay, một tay ôm eo cô, một tay nâng cằm cô lên để ánh mắt đối diện nhau.

"Bởi vì tớ thích cậu, không, bởi vì tớ yêu cậu."

"Vì sao?" Hạ Quý không dám tin tưởng, "Cậu sao lại... yêu tớ chứ?" Thật sự không thể tưởng tượng nổi, "Là vì tớ thường xuyên xuất hiện trước mặt cậu? Là vì tớ là người khác phái tiếp xúc với cậu nhiều nhất?"

Trừ bỏ nguyên nhân này, Hạ Quý không thể nghĩ ra được nguyên nhân nào khác!

Cô tự mình hiểu mình, đứng cùng Phó Nhuỵ một chỗ, tuyệt đối chỉ làm nền xanh mà thôi!

Có người chị như Phó Nhuỵ, thẩm mỹ của Phó Dụ tất nhiên cũng không thể kém, hơn nửa ở trường mỹ nữ thích Phó Dụ nhiều như vậy, tuyệt đối không có khả năng cậu thích mình.

Bởi vì quan hệ với Phó Nhuỵ, Hạ Quý thường xuyên đến Phó gia, cũng thường nói chuyện với Phó Dụ.

Có thể nói ngoại trừ Phó Nhuỵ, Hạ Quý là nữ sinh cùng tuổi tiếp xúc nhiều với Phó Dụ nhất.

"Sao cậu lại nghĩ vậy?" Phó Dụ nhíu mày.

"Chẳng lẽ không phải sao?"

"Đây là sự thật, nhưng không phải nguyên nhân ban đầu tớ thích cậu. Nhưng qua nhiều lần ở chung, cái thích này đã biến thành yêu rồi!"

Biểu tình và ánh mắt Phó Dụ rất nghiêm túc, cậu nhìn Hạ Quý chằm chằm, cô bị cậu giữ chặt cằm, không thể không nhìn thẳng vào ánh mắt cậu.

"Cậu..."

"Chắc cậu cũng không nhớ rõ lần đầu chúng ta gặp mặt."

"Sao lại không chứ? Lần đầu tiên không phải trên xe nhà cậu sao? Lúc ấy Phó Nhuỵ lôi kéo tớ lên."

"Đó không phải." Phó Dụ lắc đầu.

"Hả? Vậy là lúc nào chứ?" Hạ Quý cố gắng nhớ lại, nhưng thế nào cũng không nhớ được trước kia gặp cậu ở đâu. "Chẳng lẽ là năm lớp mười học sinh mới đọc diễn văn khai giảng, cậu đã chú ý tới tớ? Không đúng, lúc đó tớ và Phó Nhuỵ còn chưa quen nhau."

"Là mùng một."

"Mùng một?" Hạ Quý kinh ngạc, "Sao tớ lại không nhớ?"

"Cậu quả nhiên không nhớ rõ." Phó Dụ có chút mất mát, nhưng sớm đã đoán trước được điều này, "Thời điểm cậu bị Phó Nhuỵ kéo lên xe, tớ đã nhận ra cậu."