Chương 3

Nghe tiếng bước chân càng lúc càng gần trong hành lang, tim Yến Yêu đập càng lúc càng nhanh, thậm chí lập tức đứng đơ ra ở giữa ký túc xá.

Tiếng gõ cửa truyền đến, lúc này mới đánh thức cậu, Yến Yêu cứ như vậy đi mở cửa.

Cậu thấy rõ ràng ngay lúc cậu mở cửa, sau ánh mắt của Lê Thanh Nhượng còn có ánh mắt của tên ngốc Lê Thiếu Xuyên.

Lê Thiếu Xuyên ngửi thấy một mùi vừa ngọt vừa tanh, mùi vị hơi giống hoa đào tô hắn đặt ở trên bàn chưa ăn xong, nhưng lại trộn lẫn chút mùi gì đó hơi khác, đặc biệt là ở trên người Yến Yêu là rõ ràng nhất.

“Cậu sẽ không thừa dịp tôi không ở đây đi ăn vụng bánh hoa đào của tôi chứ?”

Lê Thiếu Xuyên đẩy Yến Yêu ra chạy thẳng về phía bàn học của mình, chờ sau khi nhìn thấy bánh hoa đào tô hoàn hảo không tổn hao gì trên bàn mới yên lòng.

"Ai thèm ăn cái bánh nát đó của cậu chứ?"

Yến Yêu cau mày, khuôn mặt lạnh lùng, nhưng trên mặt cậu vẫn còn đỏ ửng sau cao trào, cũng không làm cho người ta cảm thấy hung ác, ngược lại mang theo một cảm giác sắc bén, sợi tóc hơi dài bị nước thấm ướt dính lên gương mặt bóng loáng, trông rất là xinh đẹp.

Tầm mắt Lê Thanh Nhượng chuyển qua đôi chân trần trụi của Yến Yêu, đôi chân trắng nõn lại có cốt cảm và sàn nhà màu vàng nhạt hình thành một sự tương phản dâʍ đãиɠ.

“Này em à, hôm nay trời mưa, hay là mang giày vào đi, nếu không sẽ bị cảm lạnh đấy.”

“Anh, anh mặc kệ cậu ta đi, thân thể cậu ta khỏe lắm.”

Lê Thiếu Xuyên nhận lấy hành lý từ trong tay Lê Thanh Nhượng, lại liếc mắt nhìn đối thủ một mất một còn, ai ngờ lại thật sự nhìn thấy bạn cùng phòng không ai bì nổi kia ngoan ngoãn đi dép lê vào.

“Bên ngoài mưa lớn như vậy, sao cậu lại mở cửa sổ làm gì chứ?”

Lê Thiếu Xuyên phẫn uất đóng cửa sổ lại, sau đó quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn Yến Yêu.

Yến Yêu cũng không cam lòng yếu thế trừng lại.

“Ai bảo cậu không nạp tiền điện điều hòa chứ.”

Mỗi ký túc xá chỉ có trưởng ký túc xá mới có thể sạc điện, Yến Yêu và Lê Thiếu Xuyên quan hệ không tốt, wechat thường xuyên block đối phương, đến khi nhận ra điều hòa hết pin, Yến Yêu lại mất mặt đi gọi điện thoại cho người ta.

“Cậu cũng không thèm nói với tôi thì làm sao tôi biết.”

Lê Thiếu Xuyên không tình không nguyện lấy điện thoại ra nạp 50 tệ tiền điện cho điều hòa.

“Anh, em hết tiền rồi.”

Lê Thiếu Xuyên đưa điện thoại lên đáng thương lắc lắc số dư trước mặt Lê Thanh Nhượng, vẻ mặt đáng thương của cậu ấy suýt nữa làm cho Yến Yêu mắc ói.

“Lát nữa anh chuyển cho em.” Lê Thanh Nhượng cưng chiều mỉm cười, sau đó chỉ chỉ túi đóng gói Lê Thiếu Xuyên vừa đặt lên bàn.

"Yến Yêu cũng chưa ăn cơm đúng không, tụi anh mang theo không ít đồ ăn tới, em ăn với Tiểu Xuyên đi, anh có việc phải đi trước, làm phiền em rồi."

Lê Thanh Nhượng như là thật sự rất gấp, từ lúc vào cửa đã nhìn đồng hồ vài lần.

“Anh, anh đi trước đi, trên đường cẩn thận, em sẽ tự chăm sóc bản thân.”

Trong lòng Yến Yêu tuy có không nỡ, nhưng trước mặt Lê Thiếu Xuyên vẫn không biểu lộ ra, chỉ “lạnh lùng” gật đầu.”

“Bên ngoài mưa lớn như vậy, anh trai cậu vẫn phải ra ngoài sao?”

Sau khi Lê Thanh Nhượng rời đi, Yến Yêu có chút thất vọng ngồi trở lại giường của mình, thỉnh thoảng cong ngón tay cào lên ván giường.

"Cũng là bởi vì trời mưa to cho nên chuyến bay bị hoãn, anh ấy mới phải tự mình lái xe đi để không bị lỡ hẹn đó." Lê Thiếu Xuyên lại nhìn Yến Yêu, trực giác của cậu ấy nói cậu hôm nay hơi lạ.

Ánh mắt có chút quá đỏ, ánh mắt luôn luôn kiệt ngạo bất tốn rủ xuống, mí mắt đỏ như nước, hơn nữa quần áo mặc trên người cũng nhăn nhúm, toàn thân đều lộ ra một mùi vị, mùi gì nhỉ, cậu ấy nghĩ không ra, tóm lại có hơi là lạ.