Cô vô thức sờ soạng hai cái, bỗng nhiên phản ứng lại, ngẩng đầu đυ.ng vào ánh mắt nóng rực của người đàn ông.
"Ôi, xin lỗi."
Hạ Thời Tự im lặng đỡ cô ngồi xuống, đưa hộp khăn giấy tới trước mặt cô.
"Khóe miệng, lau một chút."
Lúc này Nguyễn Đường mới ý thức được, khóe miệng cô có vết nước đọng, cô rút khăn giấy lau môi, lau xong cuộn thành một cục, dùng sức ném đi, ném vào thùng rác cách đó không xa.
"Bình thường công việc của tôi rất bận."
Người đàn ông mở miệng, trả lời câu hỏi trước đó của cô, "Buổi tối về nhà thường chỉ ngủ."
"Nguyễn Đường, bây giờ cô có buồn ngủ không?"
Nguyễn Đường sững sờ, đồng tử hơi co lại.
Anh đây là…
Mời cô ngủ cùng sao?
"Tôi vẫn chưa buồn ngủ."
Hai người bọn họ dựa sát vào nhau, Nguyễn Đường ngửi thấy một mùi hương thơm ngát, mùi này là của Hạ Thời Tự, mặc dù qua hai năm cô vẫn cảm thấy quen thuộc.
Chính xác mà nói, là khắc cốt ghi tâm.
Năm hai mươi tuổi, sinh nhật cô, Hạ Thời Tự mua nhẫn cầu hôn cô.
Khi đó cô mới lên năm hai.
Đầu óc cô choáng váng lập tức đồng ý, nhưng sau đó, ác mộng của cô mới bắt đầu.
Hạ Thời Tự muốn cô, suốt một tuần, cô gần như không ra khỏi cửa.
Anh làm như phát điên, mặc cho cô cầu xin tha thứ thế nào cũng vô dụng.
Cho tới bây giờ, Nguyễn Đường vẫn không hiểu tại sao anh lại thích làm chuyện đó.
Thoạt nhìn anh có cảm giác thiếu niên mười phần, giống như lưu ly trong suốt, cô còn tưởng rằng anh là nhân vật trích tiên, kết quả có du͙© vọиɠ mãnh liệt như vậy.
Trước khi cầu hôn, bọn họ chỉ nắm tay, lướt qua rồi dừng lại hôn qua vài lần.
Bảy ngày bảy đêm sau khi được cầu hôn, Nguyễn Đường đã trải qua vô số lần cao trào, mặc dù rất thoải mái, nhưng cô vẫn cảm thấy như sắp hỏng rồi.
Cô chia tay với Hạ Thời Tự.
Loại cảm giác đó mang đến phản ứng dây chuyền vô cùng mãnh liệt, thế nên sau này mỗi khi cô nhìn thấy Hạ Thời Tự đều đặc biệt sợ, sợ anh không nói lời nào, đè mình ở trên giường làm không ngừng không nghỉ.
Cô nhẫn tâm nói chia tay.
Khoái đao trảm loạn ma.
Hạ Thời Tự không dây dưa, cũng sảng khoái rời khỏi cô.
Sau khi chia tay, Nguyễn Đường dần dần thoát khỏi quá khứ.
Cô cố gắng không chú ý đến anh, không tìm kiếm tin tức của anh trên mạng.
Nhưng đột nhiên có một ngày.
Anh nổi lên như cồn.
Tin tức ùn ùn kéo đến, tin tức có liên quan đến anh chỗ nào cũng xuất hiện trong cuộc sống của cô.
Có đôi khi cô đến căn tin trường học ăn cơm, trên TV công cộng sẽ phát đi phát lại tin tức hoặc là đoạn phim truyền hình ngắn của anh.
Đi trên đường thường xuyên có thể nhìn thấy áp phích đại diện thương hiệu của anh, thỉnh thoảng còn nghe thấy người khác thảo luận về anh.Anh trở nên sáng chói lấp lánh.
Nguyễn Đường mừng cho anh, cũng mừng cho quyết định trước đó của mình.