Lời tỏ tình khó khăn lắm mới ra khỏi miệng, chưa kịp để Tô Gia Yến kịp nghe tiếng đã bị một giọng nam trầm thấp khác lấn át. Tần Kỷ tức tối cuộn tay lại thành hình nắm đấm, căm giận nhìn nam nhân lạ mặt đứng cạnh cậu.
Cố Sâm không thèm để tên lớp trưởng này vào mắt, trực tiếp coi như không khí, hắn thân mật khoác vai cậu ngầm tuyên bố chủ quyền, ánh mắt nhìn bạn nhỏ đầy cưng sủng.
"Trời lạnh rồi, chúng ta về nhà thôi!!"
Tô Gia Yến gật đầu với hắn, cậu quay sang Tần Kỷ khách sáo tạm biệt.
"Chuyện cậu định nói để lần sau đi! Tôi xin phép đi trước!!"
"Đợi đã!!"
Tần Kỷ vội vàng đuổi theo sau nắm lấy cổ tay Tô Gia Yến, không biết rằng nam nhân lạ mặt đấy đang dùng ánh mắt lạnh lẽo liếc nhìn tay mình, chỉ hận không thể bẻ gãy...
"Cậu vẫn chưa trả lời..."
Tần Kỷ dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn thiếu niên trước mặt, trong lòng không ngừng cầu nguyện, mong rằng những lời tỏ tình đó được Tô Gia Yến may mắn nghe thấy.
Sự thật vẫn luôn tàn khốc, Tô Gia Yến suy nghĩ hồi lâu vẫn chưa nhớ ra Tần Kỷ hỏi mình câu gì, nghi hoặc nhìn nam nhân đối diện.
"Trả lời gì vậy?"
Một chậu nước lạnh tàn nhẫn dội xuống người hắn, lạnh toát, cả người tê cứng, lát sau Tần Kỷ mới run run mở miệng.
"Cậu không nghe thấy sao?"
Tay hắn bị gạt ra, là tên nam nhân lạ mặt đối diện, Tần Kỷ cắn răng trừng mắt, không cam lòng mắng chửi.
"Anh là cái thá gì mà dám gạt tay tôi ra? Thật mất lịch sự!!"
Người đàn ông chưa kịp mở miệng, Tô Gia Yến đã mạnh mẽ che chắn người hắn ở phía sau, không màng quan hệ bạn học suốt 4 năm mà cau mày phản biện lại.
"Cậu ăn nói cho cẩn thận..."
Tần Kỷ mở to mắt, tủi thân vô cùng, hắn khó hiểu nhìn cả hai, không nhịn được mà mở miệng.
"Rõ ràng là hắn ta sai trước, hắn ta là cái thá gì chứ, xen vào cuộc nói chuyện của chúng ta..."
"Anh ấy là bạn trai tôi!!"
Ngay lập tức cả người Tần Kỷ cứng lại, đại não hắn đình trệ, khó khăn tiếp nhận thông tin vượt mức xử lí này, hắm mấp máy đôi môi cứng đờ.
"Cậu nói gì cơ... Hắn ta..."
Tần Kỷ liếc mắt nhìn nam nhân, cùng lúc Cố Sâm cũng đang nhìn lại, trong ánh mắt ánh đầy trào phúng và mỉa mai...
"Bé ngoan, chúng ta về nhà thôi!!"
Tô Gia Yến gật đầu, cả hai xoay người rời đi, nhưng chỉ riêng Tần Kỷ biết một khắc ấy Cố Sâm nghiêng người nhìn hắn, nở một nụ cười châm chọc khıêυ khí©h.
Người trẻ tuổi, vẫn nên tự lượng sức đi!!
Tần Kỷ nghiến răng ken két nhìn nam nhân, hận ý không giấu nổi trên khuôn mặt điển trai giận dữ, nhưng chỉ có thể đứng nhìn Cố Sâm đắc ý mà chẳng thể làm gì hơn.
Chiếc Rolls-Royce chạy vào biệt phủ Cố gia, bánh xe chầm chậm lăn bánh rồi dừng hẳn. Tô Gia Yến định bước xuống, cửa xe được mở từ ngoài vào, một bóng đàn ông cao lớn che chắn hết lối ra, khom người bế thúc thiếu niên lên.
Tô Gia Yến bất ngờ kêu lên một tiếng, choàng tay quanh cổ hắn theo phản xạ, lại có chút giận dỗi nhìn hắn.
"Em có thể tự đi!!"
Cố Sâm không khiên nhẫn vỗ mông cậu, bạn nhỏ trong tay liền ngượng đỏ cả mặt, hắn thuận tay vỗ thêm vài cái nữa, giọng nói có phần lạnh nhạt hơn mọi khi.
"Ở yên, em say quá rồi, để tôi bế em sẽ an toàn hơn!!"
Tô Gia Yến không nhớ rõ mình đã uống bao nhiêu rượu nhưng chắc chắn không nhiều, không lí nào lại say được.
"Em không say!!"
Cố Sâm vỗ mông cậu thêm mấy cái, rất có lí lẽ mà nói.
"Chẳng có người nào say rượu mà tự nhận mình say cả!!!"
Tô Gia Yến hậm hực để mặc cho hắn ôm lên phòng, sau đó nhẹ nhàng đặt xuống giường... Bàn tay của hắn vươn ra định cởi bỏ lớp áo của cậu liền bị cản lại.
"Ngoan, nghe lời!!"
Giọng nói lạnh lẽo không chút kiên nhẫn rời khỏi miệng, truyền đến tai Tô Gia Yến khiến cậu rùng mình, mặc dù rất muốn phản kháng nhưng vẫn phải ngồi im để cho hắn muốn làm gì thì làm.
Nhìn mảnh vải cuối cùng trên người bị kéo xuống, thân thể nuột nà không tì vết cứ thế bày ra trước mắt hắn, Tô Gia Yến dường như đoán được bước tiếp theo, đỏ mặt muốn lấy chăn che lại.
"Em mệt lắm, để hôm khác làm đi!!!"
Nam nhân không đáp lời, cởϊ áσ vest đen ném lên giường, thân trên chỉ còn mỗi chiếc áo sơ mi trắng phác họa từng khối cơ bắp cường tráng.
Hắn chậm rãi tiến về phía cậu, Tô Gia Yến hồi hộp nhắm tịt mắt, nhưng nam nhân chẳng làm gì cả, cơ thể cậu được bế thốc lên...
"Tôi đưa em đi tắm!!"
Da thịt trần trụi kề sát nhau, nóng bỏng cọ ra lửa, mặt Tô Gia Yến nhanh chóng đỏ ửng, thì ra hắn đơn giản chỉ muốn bồi cậu tắm.
Cố Sâm thử độ ấm của nước, đặt cậu vào bồn tắm rộng lớn híp mắt hưởng thụ, còn bản thân bận rộn tắm rửa giúp cậu.
Cả người cậu đã phủ một lớp bọt mịm màu trắng bồng bềnh, mắt thấy Cố Sâm còn đổ thêm sữa tắm vào tay, Tô Gia Yến liền vội vàng nói.
"Chừng này là đủ rồi, không cần thêm đâu!!"
Khuôn mặt hắn đen lại, đem chỗ sữa tắm đó tỉ mỉ rửa lại hai tay cậu, xoa đến da cậu đỏ bừng mới buông tha, Cố Sâm nhìn thành quả của mình mới hài lòng chuyển sang rửa tấm lưng mịn màng của cậu.
Hơi nước bốc lên trắng xóa làm mờ của kính, không khí bên trong phòng tắm nóng đến ngột ngạt. Cửa mở, hai thân ảnh ướt sũng bước ra, hắn đặt cậu lên giường, sau đó mặc vào chiếc quần che đi phần thân dưới, lấy trong tủ ra một chiếc áo sơ mi khác...
Tô Gia Yến mặc áo sơ mi rộng rãi nằm trên giường, cả người bị ôm lấy, cậu ngửi ngửi tay áo rộng rãi, mùi hương của riêng hắn, cả người cậu đều bị bao bọc bởi mùi của Cố Sâm rồi...
Cảm thấy nam nhân lạnh nhạt hơn ngày thường, bạn nhỏ rúc đầu vào trong l*иg ngực rắn chắc màu đồng trước mặt, giọng mũi nghẹt thở hỏi.
"Bàn chuyện với đối tác không suôn sẻ sao?"
Cố Sâm lạnh giọng mở miệng.
"Mọi thứ rất tốt!!"
Tô Gia Yến ồ lên một tiếng, không rõ đầu đuôi hỏi một câu.
"Anh giận sao?"
Vì chuyện của Tần Kỷ hôm nay...
Cố Sâm nuốt nước bọt, mở miệng không nhận.
"Không có!!"
Tô Gia Yến ồ một tiếng, xoay người qua chỗ khác, chỉ để lại cho hắn một bóng lưng, trước khi nhắm mắt còn không quên chúc ngủ ngon.
Cố Sâm thấy bạn nhỏ không thèm quan tâm đến mình không khỏi chau mày giận dữ, l*иg ngực ẩn ẩn mất mát...
Nam nhân ôm cậu từ đằng sau, khẽ thủ thỉ bên tai.
"Em đừng liên lạc với thằng đó nữa, tôi ghen đấy!!"