Dù sao cũng chẳng phải là chuyện gì to tát, Tô Gia Yến rướn người hôn chụt lên môi hắn một cái, sau đó ngượng ngùng mà rụt lại rất nhanh.
"Như vậy được chưa?"
Cố Sâm liến liếʍ khóe môi, nhìn vẻ mặt vẫn chưa thỏa mãn lắm, trầm giọng nói: "Như vậy không tính, quá nhanh!"
Tô Gia Yến nghe xong không khỏi phun tào trong lòng. Lẽ ra chẳng có hôn chúc ngủ ngon gì ở đây sất, chỉ là nhìn hắn đáng thương quá nên mới hôn thôi.
Cậu cắn môi mắng mỏ: Hừ, đàn ông thúi, bụng dạ hẹp hòi!!
Đang hăng say chửi rủa hắn trong lòng, Cố Sâm liền đè cậu xuống sofa hung hăng chà đạp. Hắn cắn nhẹ lên cánh môi cậu một cái, liếc đôi mày nhíu lại của cậu mới đau lòng buông ra.
Đầu lưỡi quen đường quen nẻo mà luồn vào trong khoang miệng ấm nóng, cuốn lấy lưỡi nhỏ đang ngượng ngùng trốn tránh cùng trơn mớn trêu đùa.
Chóp mũi bọn họ kề nhau, hơi thở cũng trở nên nóng bỏng.
Hai mắt Tô Gia Yến mờ mịt tiếp nhận nụ hôn đầy ướŧ áŧ này, cảm nhận bàn tay to lớn của nam nhân không an phận mà sờ soạng cơ thể cậu cách một lớp vải.
Tô Gia Yến hốt hoảng muốn ngăn lại động tác của hắn, bàn tay quơ loạn trên sofa, đột nhiên chạm phải vật gì mà dừng lại.
"... Ưʍ... Đủ rồi!"
Tô Gia Yến cắn môi hắn trừng mắt cảnh cáo.
Nhìn cậu phản kháng như vậy Cố Sâm mới luyến tiếc tha cho đôi môi cậu, từ đầu lưỡi kéo ra một sợi chỉ bạc lóng lánh, lưỡi hắn quệt qua môi mỏng, nơi mà cậu cắn xuống.
Tô Gia Yến thở hồng hộc nào còn tâm trạng để ý đến hắn, cậu nhìn vật lạ trong tay mình, thắc mắc hỏi.
"Đây là thứ gì? Kẹo sao?"
Vật lạ trong tay cậu có thiết kế vỏ ngoài giống vỏ kẹo, phủ một màu bạc đơn điệu. Cố Sâm nhìn vẻ mặt ngốc manh của cậu không khỏi buồn cười, nhẹ nhàng đặt lên môi cậu một nụ hôn.
"Em muốn biết đến vậy sao?"
Thấy Tô Gia Yến còn đang chần chừ nhìn mình, Cố Sâm ghé sát tai cậu thầm thì.
"Em nghĩ xem có thể là gì... Ngoài bαo ©αo sυ?"
Dứt lời vành tai xinh đẹo của cậu bị liếʍ nhẹ một cái, Tô Gia Yến giật nảy mình, thuận tay ném "viên kẹo" trên tay mình đi, cả người ong ong lắp bắp.
"... Ba-Bαo ©αo sυ? Sao anh có thể tùy tiện đặt thứ này ở đây được chứ..."
Nụ hôn dần di chuyển xuống cổ của cậu, nam nhân mυ"ŧ nhẹ trên vùng da trắng nõn ấy, tạo nên dấu vết hồng hồng rất chói mắt.
Giọng nói trầm thấp thập phần quyến rũ kề sát bên tai cậu.
"Sao không thể, không chỉ nơi đây mà ở phòng tôi, phòng em, bất kể chỗ nào tôi đều chuẩn bị đủ cả, không khiến em phải nhọc công lo lắng..."
"Này, ai lo lắng mấy chuyện này chứ?" Tô Gia Yến có cảm giác nguy hiểm cận kề, vội vàng muốn ngồi dậy: "Muộn rồi, em đi ngủ đây!"
Cố Sâm bao bọc thân thể nhỏ bé của cậu trong sofa, không để cậu trốn thoát. Hắn cọ cọ lên khuôn mặt cậu, ánh mắt chứa đựng dụ.c vọng nguyên thủy nhất.
"Đừng ngủ, chúng ta làm chuyện khác được không?"
Bàn tay to lớn của hắn luồn vào trong lớp áo định xoa nắn thì Tô Gia Yến đã nhanh nhẹn bắt lấy, cậu nghiêng đầu tránh né.
"Đừng làm vậy!.... Không làm không được sao?"
Cố Sâm nhẹ nhàng hôn loạn khắp mặt cậu, trán hắn nổi gân xanh đầy ẩn nhẫn: "Tôi muốn em, có thể không?"
Tô Gia Yến mím môi lắc đầu, cậu chẳng dám nhìn thẳng vào mắt hắn: "... Em thấy thật sự không cần thiết, nhiều cặp đôi vẫn chung sống với nhau rất tốt dù không làm chuyện này."
Nam nhân không đáp lời, hắn há miệng cắn lên cổ cậu một cái, răng nanh cà cà trên da thịt khiến cả người cậu run rẩy. Hắn nhìn dấu răng rõ nét hiện trên đó, ôm chặt cậu thủ thỉ.
"Nhưng thứ dưới này muốn em!"
Tô Gia Yến cảm nhận được vật cứng rắn dưới hạ thân đang cọ loạn trên đùi cậu, dù cách vài lớp vải nhưng cậu vẫn cảm nhận được sức nóng kinh người, nhanh chóng lan khắp cơ thể cậu, đốt lên ngọn lửa dụ.c vọ.ng.
"Anh..." Tô Gia Yến mở to mắt, không ngờ đến hắn lại dễ có phản ứng như vậy.
Khuôn mặt Cố Sâm không rõ biểu cảm, hắn xoa mái tóc thơm mượt của cậu, đặt lên đó một nụ hôn nhẹ trấn an.
"Em sợ sao? Đừng lo, tôi sẽ không khiến em bị thương!" Nam nhân thủ thỉ bên tai cậu: "Chúng ta làm nhé, tôi không chịu nổi!"
Càng nói hung khí dưới thân càng mạnh mẽ đâm vào chân cậu.
Những lời lẽ ngăn cản còn chưa kịp thốt ra, Tô Gia Yến đã nghe thấy âm thanh vải vóc bị xé nát, thân trên của cậu không có gì che đậy, cứ thế phơi bày trước mặt hắn.
Cậu sợ hãi lấy tay che lại bụng của mình, hai mắt đỏ hoe chực chờ như sắp khóc.
"Đừng nhìn... xin anh đừng nhìn!"
Tô Gia Yến nhắm tịt mắt không dám đối diện với biểu cảm lúc này của hắn. Cố Sâm bàng hoàng nhìn bụng cậu, da thịt nơi bàn tay không kịp che đậy, có một vết sẹo!
Hay nói đúng hơn là một vết khâu sau khi bị thương, có lẽ được chăm sóc rất kĩ nhưng không thể xóa bỏ hoàn toàn dấu vết này. Vết sẹo bắt đầu từ trên rốn kéo đến gần eo cậu.
Tịch mịch hòa cùng âm thanh nức nở yếu ớt của bạn nhỏ, cơ thể nhỏ bé của cậu run rẩy liên hồi.
"Đừng nhìn, anh sẽ ghét em mất!"