Chương 5

Nhóm WeChat "Thương nhau như người một nhà":

[Mây trôi nước chảy] nhẹ nhàng hỏi: Con gái, tìm được người chưa?

[Hoa nở phú quý] (voice chat): "Sáng thứ bảy tới nhớ tham gia tiệc đính hôn của anh họ nhé. Ai da, khi nào con gái ta cũng được như vậy đây?”

[Tôi]: Con tìm được bạn trai rồi.

[Mây trôi nước chảy]: Hẳn là không lừa ông bà già này nữa chứ?

Tôi đã dùng chiêu này rất nhiều lần, lần nào bố mẹ tôi cũng thành tâm tin tưởng, cuối cùng phát hiện ra đã bị tôi cho leo cây —

Vì vậy, lần này họ quyết định không tin bất kỳ điều gì tôi nói nữa.

Tôi vuốt lông mày, gõ gõ: "Thật sự tìm được rồi, hai ngày nữa liền đem về nhà."

Để củng cố lòng tin từ ông bô bà bô nhà mình, tôi đã lấy trộm một vài bức ảnh từ vòng bạn bè của Kỳ Dã và gửi cho họ.

Làm xong hết thảy, tôi đặt điện thoại xuống và đi tắm.

Từ phòng tắm đi ra, tôi thấy điện thoại mình có vô số cuộc gọi nhỡ.

Tôi liền gọi lại, đầu dây bên kia trả lời sau vài giây.

Bố mẹ tôi cực kỳ phấn khích, luân phiên oanh tạc khiến đầu óc tôi ong ong.

Bố tôi là người đầu tiên lên tiếng với một tràng ba câu hỏi: "Người thế nào? Bao nhiêu tuổi? Làm nghề gì?"

Mẹ tôi liền giật điện thoại: "Làm sao con quen được?"

Bố tôi: “Hai đứa quen nhau bao lâu rồi?”

Mẹ: "Cảm thấy thích hợp chứ?"

………

Kịch bản của vở kịch này, tôi đã sớm tính toán tốt rồi —

Trước tiên đưa Kỳ Dã về nhà trước, lừa họ rằng đây là bạn trai của tôi, để cho lỗ tai tôi tạm thời được an tĩnh hai ngày.

Đợi thêm vài tháng, sau đó nói với gia đình rằng sau khi ở chung với Kỳ Dã liền phát hiện tính cách không hợp nhau nên đã chia tay trong hoà bình.

Cuối cùng, để anh ta tiếp tục từ chối các buổi xem mắt từ gia đình sắp đặt với lý do "Không thể thoát ra khỏi bóng ma thất tình".

Bàn tính của tôi kêu tanh tách.

Tóm lại, trong vòng sáu tháng đến một năm tới, tôi sẽ không phải bận tâm đến những lời hối thúc kết hôn nữa!

Vào tối thứ Sáu, ngay khi tôi đeo ba lô và chuẩn bị rời đi, Kỳ Tư Hân đã chạy đến văn phòng ngăn tôi lại và hỏi với giọng thăm dò:

"Lê tỷ, tỷ và anh trai em ... thực sự thành công rồi sao?"

Ngày mai là thứ bảy, tôi đã nói với gia đình rằng sẽ đưa "bạn trai" về nhà nên tôi đoán Kỳ Dã cũng đã nói với gia đình mình rồi.

Cô bé nở một nụ cười tự mãn trên khuôn mặt, giống như một bà mối vừa thiết lập một sợi chỉ đỏ cho Nhị Nha và Thiết Ngưu trong thôn.

Tên nghịch đồ này cũng thích ngồi lê đôi mách cơ đấy.

“Kỳ, Tư, Tân,”