Ngay hôm đó, tôi liền đi mua giấy và phong thư, tự mình viết thư tỏ tình.
Đây là lần đầu tôi viết thư tình nên tôi vô cùng cẩn thận, cân nhắc từng câu từng chữ.
Bảy ngày sau đó, tôi đã viết được hẳn bốn từ …..
“Xin chào Kỳ Dã … “
Sau đó, bức thư đó đã bị tôi biển thủ mất.
Là một học sinh ban tự nhiên, trình độ ngữ văn của tôi thực sự bằng 0
Vì vậy, tôi đành bỏ ra 5 tệ để hối lộ cô bạn thân của mình, người học ban xã hội để cầu xin cô ấy viết cho tôi.
Cô ấy vung bút lên, soạt soạt soạt ….
Mười phút sau, “tạch", một tờ giấy đập trước mặt tôi.
Tôi cầm lên nhìn, chậc chậc, sao mà sến súa vậy trời …..
Nào là “tình yêu mà tôi dành cho cậu là một thứ tình cảm không tên", “thỉnh thoảng tôi lại nhớ đến cậu, thường xuyên thỉnh thoảng" …..
Tôi nổi hết da gà, mặt mày méo xệch
Cô ấy ném cho tôi một cái nhìn trắng trợn: “Mày có muốn yêu không!”
Tôi cười to nói: “Có có có, tao không nói không mà ….”
Kết quả nửa tháng trôi qua nhưng bức tình vẫn còn nằm trong tay tôi, chưa lần nào gửi đi.
Ngoài sự hèn nhát của mình thì còn lý do khác
Khi đó, tin đồn về Kỳ Dã và giáo hoa xinh đẹp đã bay khắp trường nên ai cũng biết về nó.
Còn tôi, với khuôn mặt quê mùa, niềng răng, mụn đầy mặt. Muốn so tài cùng hoa khôi của trường, ắt là lấy trứng chọi đá.
Cô bạn thân liếc mắt nhìn tôi, đưa tay ra giả bộ giật lại bức thư:
“Không đi thì đưa đây"
Phương pháp khích tướng của cô ấy nhanh chóng chạm đến mạch não của tôi:
“Khoan, khoan, để tao thử lại! Lần này chắc chắn làm được!”
Tôi giơ ba ngón tay lên thề: “Nếu hôm nay vẫn không thành công, tao liền ăn tươi nuốt sống nó!”
Sau giờ học, Kỳ Dã và các bạn nam trong lớp vừa đánh cầu xong, vừa đi vừa nói quay về lớp.
Tôi nấp sau bức tường để nghe lén.
Một vài nam sinh như thường ngày, lại lấy Kỳ Dã cùng cô nàng kia biên ra vài ba sự tình.
Khoảng giữa chúng tôi ngày càng gần.
Tôi cầm bức thư tình trên tay, toát mồ hôi vì hồi hộp
Nhẩm đếm ngược 3, 2, 1 …
Ngay khi tôi chuẩn bị lao về phía trước, giọng nói của Kỳ Dã lập tức vang lên từ phía sau:
“Tôi không có hứng thú với con gái.”
………………….
Tôi lập tức bỏ bức thư tình vào miệng và ăn ngay tại chỗ, mặt giàn giụa nước mắt.
Sau khi phát hiện ra bí mật của Kỳ Dã, tôi đã phớt lờ anh ấy trong suốt năm ba trung học, chỉ ước có thể chuyển chỗ ngồi cách anh ấy 800m.
Ngay cả khi anh ấy chủ động bắt chuyện với tôi, tôi cũng chỉ “ừm" cho có.
Cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao anh ấy luôn từ chối mỗi khi có cô gái đưa cho thứ gì đó.
Hoá ra anh ấy không có hứng thú với con gái !!!!!!!!!!!!