Chương 19

Ân Bắc Lâm liếc ngang Lộ Nhâm một cái.

Không đợi Quỷ Vương mở ra, Lộ Nhâm đã kéo cánh tay Châu Tử Xuyên, vẻ mặt nghiêm túc.

“Cái đó… Tử Xuyên, anh muốn đi vệ sinh,” Lộ Nhâm nuốt nước miếng dưới ánh mắt của Ân Bắc Lâm, lắp bắp nói: “Đi thôi, chúng ta cùng nhau đi.”

Châu Tử Xuyên ”Hả?” một tiếng, “Vậy anh đợi em, em lấy quần áo.”

Dẫn theo Châu Tử Xuyên ngạc nhiên, Lộ Nhâm vội vàng đi vào phòng tắm của trang viên.

Các phòng tắm của trang viên cũng xa hoa như tất cả các ngóc ngách của trang viên vậy, cả bốn phòng đều lấp lánh ánh đèn vàng, trước cửa còn có bức tượng rất to.

Nhưng đó không phải quan trọng, quan trọng là không có camera, không có micro! Rất an toàn!

Sau khi đến nơi này, Lộ Nhâm hoàn toàn yên tâm, chuẩn bị nói chuyện với Châu Tử Xuyên về vấn đề chia giường.

Kết quả là cậu quay lại thì thấy Châu Tử Xuyên đang cởϊ qυầи!

Lộ Nhâm hừ một tiếng, bước nhanh về phía trước, kéo quần về chỗ cũ.

Châu Tử Xuyên bối rối nhìn xuống.

"Làm sao vậy? Chúng ta không phải đi vệ sinh sao?"

"Không, không có!" Lộ Nhâm điên cuồng lắc đầu, "Không phải chuyện này."

"??"

Lộ Nhâm đứng thẳng người nhanh chóng nói, "Tử Xuyên, kỳ thật, anh muốn nói chuyện chia giường với em.”

Châu Tử Xuyên ngẩn ra.

"Chia giường làm sao, em với anh ngủ chung giường, anh Ân ngủ một mình không ổn à?”

"..." Lộ Nhâm cứng đò, vắt óc suy nghĩ, "Nhưng ... Tử Xuyên, chiếc giường đơn kia, không thấy giường đôi bên cạnh còn nhỏ hơn à?”

"...Hả? Có một chút," Châu Tử Xuyên gật đầu, "Nhưng mà không phải giường đơn nhỏ hơn giường đôi sao?“

“…Cái này không quan trọng!”

Lộ Nhâm lắp bắp nói: “Em xem, anh Lâm là người cao nhất trong ba chúng ta đúng không?”

Châu Tử Xuyên rất hợp tác gật đầu.

“Đúng vậy!”

“Cái giường đó nhỏ như vậy,” Lộ Nhâm nghiêm nghị nói, “Anh Lâm sao có thể ngủ loại giường này! Anh ấy cao vậy, đương nhiên phải ngủ giường đôi, em thấy đúng không?”

Nói xong lời này, Lộ Nhâm cuối cùng cũng hài lòng mà nhìn Châu Tử Xuyên đầy mong đợi.

Cậu biết nói gì tiếp phải không? Tử Xuyên?

Ví dụ như... Nếu đã như vậy, chúng ta hỏi anh Lâm xem có đồng ý ghép giường không?

Một ví dụ khác... Ồ, vậy em ngủ giường đơn, nhưng mà giường đơn hình như không ngủ được hai người?

Bất kể thế nào, Lộ Nhâm thầm nắm chặt tay, cậu đều có thể trả lời!

Châu Tử Xuyên đã làm đúng như những gì Lộ Nhâm mong đợi, bày ra bộ mặt.

“Em biết rồi.”

Lộ Nhâm lập tức phấn chấn lên!

Một giây tiếp theo, cậu nghe thấy Châu Tử Xuyên đột nhiên nói: “Ý anh là, anh và em chen trên giường đơn, nhường giường đôi cho anh Ân đúng không?”

Lộ Nhâm, ”…“

Lộ Nhâm, ”...“

“Ý anh là, em cao thứ hai ở đây, anh thấp hơn lại gầy hơn em, ngủ với Ân Bắc Lâm mới không chật! em ngủ giường đơn vừa hay hiểu không?”

Đúng là không còn đường lui, Lộ Nhâm chỉ đành nói một hơi.

Nhìn Châu Tử Xuyên sững sờ, trong lòng cũng xấu hổ.

Muốn ngủ chung giường với nam chính, Châu Tử Xuyên chắc chắn bị cậu làm cho sốc rồi... Lộ Nhâm đau lòng.

Không hiểu cũng chịu.

Cậu - tất cả đều vì sự sống còn!

Nghĩ đến đây, Lộ Nhâm u sầu vỗ vỗ vai Châu Tử Xuyên, xoay người đi ra cửa.

"Bộp"

Cửa phòng tắm đóng lại.

Châu Tử Xuyên ngơ ngác nhìn cánh cửa phòng tắm đóng chặt.

Trong đầu như vọng lại cảnh Lộ Nhâm mặt đỏ tía tai ban nãy, nói một tràng còn không kịp thở.

Châu Tử Xuyên có chút bối rối, sửng sốt một chút, "..."

Vừa rồi không nhận ra, giờ ngẫm lại, tuy rằng cậu một mình ngủ một giường cũng tốt, nhưng... Anh Ân bị bệnh sạch sẽ, phải không?

Lộ Nhâm muốn ngủ với anh Ân như vậy nhưng nếu bị từ chối ngay trước ống kính, vậy thì mất mặt làm sao?

Châu Tử Xuyên thở dài gãi đầu.

Khi tắm rửa xong, Châu Tử Xuyên đang lo lắng mở cửa thì nhìn thấy tấm màn giường màu hồng đã được kéo ra.

Mặc dù kéo ra một nửa, nhưng từ khe hở, có thể mơ hồ nhìn thấy hai chỗ phình ra bên trong.

Một khối phồng lên, cuộn lại.

Giây tiếp theo, giọng nói của Lộ Nhâm từ trên giường đôi truyền đến, "Tử Xuyên tắt điện đi, phiền em rồi."

Châu Tử Xuyên, "..."

Châu Tử Xuyên, "...???"

Lộ Nhâm nói tắt đèn xong, đợi gần hai phút đồng hồ, cuối cùng cũng có một tiếng "tách" vang lên.

Lộ Nhâm mím môi, Châu Tử Xuyên hẳn đã choáng váng trước việc cậu thành công chung giường chung gối với Ân Bắc Lâm.

Cậu cũng không muốn!

Nhưng ban nãy mặt Quỷ Vương đen thế nào cậu biết không? Lộ Nhâm rơi lệ!

Mặc dù tự an ủi như vậy, nhưng mà Lộ Nhâm lại nghĩ ngày mai đến ánh mắt của Châu Tử Xuyên né tránh / mập mờ / hận sắt không rèn thành thép , trong lòng có một nỗi buồn không đáy.

Trên đời làm sao lại có một vị nam chính vô pháp như vậy... Anh ta tham gia chương trình tạp kỹ tình yêu còn trắng trợn đến mức dùng một người đàn ông làm gối ôm!

... Đông Phương Chi Trúc với tôi không đội trời chung!

Nghĩ vậy, Lộ Nhâm trở mình, quay lưng về phía Ân Bắc Lâm, lúng túng kéo chăn.

Thế là xong một lúc, bụng bị tay ôm lấy, cổ lại bị cắn một cái.

“Đừng quay qua quay lại nữa,” Ân Bắc Lâm khàn giọng lười biếng nói, “Ngủ đi.”

Lộ Nhâm còn chưa kịp trả lời, Châu Tử Xuyên đã nói, "Được rồi! Anh Ân, em hiểu rồi!"

Ân Bắc Lâm, "..."

Lộ Nhâm, "..."

Lộ Nhâm tai đỏ bừng, thiếu chút nữa vùi vào gối.



Loại cảm giác như bị nghe trộm này... Chuyện gì đang xảy ra thế!!

...

Nửa đêm, Lộ Nhâm buồn ngủ dậy đi vệ sinh.

Cậu vừa mới tỉnh dậy, trong lòng vẫn còn hơi bối rối.

Đi xong tỉnh táo một chút, sau đó đột nhiên ở dưới lầu truyền đến tiếng sột soạt.

Lộ Nhâm híp mắt mở ra, đột nhiên tỉnh táo lại.

Lối đi tối om, ngoại trừ ngọn đèn không có mũ trùm, phát ra một chút ánh sáng.

Vào buổi sáng, những bức chân dung mà cậu nghĩ là đẹp đến lạ thường, trong ánh sáng mờ ảo, lại thật đáng sợ. Nhất là loại ảnh trắng, toát ra vẻ u ám khó nói.

Lộ Nhâm nhẹ nhàng bước xuống cầu thang từng bước một.

Quả nhiên, càng xuống, tiếng sột soạt ngày càng gần.

Tìm kiếm thanh âm, Lộ Nhâm từng bước đi tới, cuối cùng dừng lại sau người bóng đen.

Bóng đen như nhận ra, chợt ngẩn ra, đột ngột đứng lên!

“Tạch!”

Lộ Nhâm bật đèn.

Nhìn người đối diện, Lộ Nhâm có chút khó hiểu.

"Cô Từ, cô đang tìm gì ăn à? Sao không bật đèn?"

Hứa Thanh Thanh, "..."

Ba giây sau, Hứa Thanh Thanh tức giận gầm lên, "Ai nói tôi tìm gì ăn! Tôi chỉ là... Tôi xuống uống nước!"

Người đối diện nhẹ gật đầu, không nói gì, tự mình đi vào phòng bếp.

Hứa Thanh Thanh khịt mũi, cằm căng lên, không nói lời nào.

Chỉ một lúc sau, chiếc mũi thanh tú của Hứa Thanh Thanh đột nhiên động đậy.

Quay đầu qua, người đàn ông tên Lộ Nhâm đang đeo bao tay bưng bát cơm nóng hổi qua.

Hứa Thanh Thanh đôi mắt đẹp liếc nhìn một cái.

- Đúng là cái bát đó.

Vừa rồi thấy cái bát này, có cơm và rau, nhưng trong tủ lạnh nên lạnh hết không ăn được.

Bây giờ được hấp nóng hổi, thứ không ăn được kia nóng lại, thơm thì khỏi phải nói.

Trên đó còn có cả dứa với thịt bò nữa, có thứ nhìn giòn vàng ruộm mà chả biết là gì, mùi thơm lạ thường.

Hứa Thanh Thanh không khỏi tiến lên một bước.

Lộ Nhâm đặt bát xuống bàn, tay lau trán, ngượng ngùng cười nói: "Đồ chúng tôi để phần cho cô, nếu cô muốn thì ăn vài miếng coi như ăn đêm?”

"...” Hứa Thanh Thanh nuốt nước bọt, vẫn cao ngạo, lạnh lùng nói: “Tôi không ăn đồ thừa của người khác!”

Lộ Nhâm kiên nhẫn nói, “Đây không phải đồ ăn thừa, còn chưa động đũa, cố tình phần đó."

Hứa Thanh Thanh, "..."

Năm phút sau, Hứa Thanh Thanh xoa bụng, cau mày nhìn cái bát sạch bong.

Lệnh cho Lộ Nhâm, “Tôi nghe nói mấy người còn có bít tết, bít tết thì sao?”

Lộ Nhâm đổ mồ hôi, “… Bít tết hết rồi.”

Hứa Thanh Thanh mặt đen đáy nồi, “Vậy mà nói là cố tình phần lại?”

Lộ Nhâm sờ mũi nói, "... Nguyên liệu ekip cho không nhiều, tối chúng tôi ăn hết rồi.”

Hứa Thanh Thanh cáu kỉnh nói: "Vậy mấy miếng cá mấy miếng dứa cũng không ngại nói là cho tôi ăn sao?"

Lộ Nhâm rùng mình một cái, không khỏi lau mồ hôi trên trán, lúng túng nói: "… Tôi sẽ làm một bát cho cô?”

“Cậu coi tôi là ai chứ?!” Hứa Thanh Thanh tức giận đập bàn, “Hứa Thanh Thanh tôi sao có thể ăn thứ đồ rẻ như vậy!”

Lộ Nhâm lắp bắp, “Vậy, vậy thì hết thật rồi.”

Hứa Thanh Thanh, “...”

Mười phút sau.

Lộ Nhâm nhìn cô uống sạch cả canh, "..."

Hứa Thanh Thanh xo bụng

“Vị hải sản của sư phụ Khang, đúng không?” Trên mặt mang theo vẻ thỏa mãn, cô ưu nhã lau miệng, “Món này ăn không tệ.”

“...Hự, cô, cô thích là được.”

“Tôi…” Chỉ là cảm thấy không tệ mà thôi! Thích cái gì mà thích?

Hứa Thanh Thanh muốn nói lời này, nhưng khi nhìn thấy bát mì sạch bong, trên khuôn mặt kiêu hãnh hiện lên một tia khó chịu.

Sau một lúc, Hứa Thanh Thanh đột ngột đứng lên.

“Cậu tên là Lộ Nhâm đúng không?”

Hứa Thanh Thanh hếch cằm lên một cách cao ngạo.

“Chương trình kết thúc cậu đi tìm quản gia nói cho anh ấy nhãn hàng này.”

Lộ Nhâm “?”

Hứa Thanh Thanh khoanh tay, khịt mũi, “Cứ nói là tôi nói, anh sẽ biết phải làm sao.”

Nói xong, Hứa Thanh Thanh bước đi.

Nhìn bóng lưng của đại tiểu thư kiêu ngạo xoay người rời đi, Lộ Nhâm lo lắng nắm mặt.

Mặc dù quản gia có vẻ rất tốt tính... nhưng muốn bảo cậu đi nói là cho Hứa Thanh Thanh ăn mì gói...?

Lộ Nhâm lại toát mồ hôi hột, cảm thấy sẽ không có chuyện gì tốt.

Lắc đầu, Lộ Nhâm dọn dẹp đồ sạch sẽ.

Trời hừng sáng, cậu lại ngáp một cái rồi lại lên lầu.

Châu Tử Xuyên ngủ say.

Điều hòa trong phòng lạnh đến mức Lộ Nhâm hơi rùng mình một cái, vén màn lên giường, Ân Bắc Lâm lại ôm chặt lấy cậu..

Buồn ngủ quá, Lộ Nhâm cũng không thèm giãy giụa, nhắm mắt ngủ thϊếp đi.

...

Tình lại vào ngày hôm sau, Lộ Nhâm bị Ân Bắc Lâm làm cho tỉnh giấc.

Lộ Nhâm nửa tỉnh nửa Mơ mở mắt ra, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là trần giường màu hồng.

Sau khi chớp mắt lần nữa, cậu mới nhận ra rằng bên cạnh mình là khuôn mặt đẹp trai của nam chính.

Lộ Nhâm ngây ra.

Lông mi Ân Bắc Lâm vừa dài vừa đen yên lặng nhìn chằm chằm vào cậu.

Không giống Lộ Nhâm rõ ràng ngủ không đủ giấc, Ân Bắc Lâm tràn đầy sức sống, như lão yêu đầy sinh khí.



Vẻ đẹp trai này cũng có thể là nhờ bộ vest mới của anh.

Màu xám nhạt, khác với ngày hôm qua, hơi thắt lại ở eo, áo khoác liền thân rộng rãi không cài nút, đỡ nặng nề hơn so với bộ ngày hôm qua, nhưng cũng bình thường hơn.

Lộ Nhâm chưa tỉnh ngủ, có chút không phản ứng kịp, ngơ ngác nhìn Ân Bắc Lâm.

...Đây không phải là văn điểm gia sao? Nam chính nhiều quần áo mới vậy?

Mặc dù khá đẹp trai.

Nhìn bộ dáng ngây ngốc nhìn chằm chằm mình trên giường kia, đôi mắt đen thẳm của Ân Bắc Lâm có chút ý cười.

Chỉ thoáng qua thôi.

Một giây tiếp theo, Ân Bắc Lâm đứng thẳng người, tay thản nhiên đút túi.

Đôi mắt phượng cụp xuống, hờ hững nhìn người trên giường, "Tỉnh lại thì dậy mau.”

“Nếu chân cậu chưa khỏi,” Ân Bắc Lâm nhếch mày, thong dong nói, “Tôi không ngại bế cậu xuống giường.”

...?

Hai giây sau, Lộ Nhâm bật dậy

“Không, không, không, không!” Lộ Nhâm nhanh chóng vén chăn lên, lật người xuống giường tìm dép lê, hoảng loạn nói: “Chân của em khỏi hết rồi, thật đấy!”



Mười phút sau, Lộ Nhâm nhanh chóng mặc quần áo, sắp xếp đồ đạc, tập trung ở phòng khách.

Đạo diễn Tiền đứng trước mọi người tò mò hỏi: “Tối hôm qua phòng ăn có máy quay, có ai động vào chưa?”

Châu Tử Xuyên ngây ngô lắc đầu nói: “Không phải tôi, tôi ngủ đến sáng. “

…Phòng ăn?

Lộ Nhâm vô thức liếc nhìn Hứa Thanh Thanh.

Nhiêu Manh Manh và Lạc Cửu Ca nhìn nhau, cũng nhìn Hứa Thanh Thanh.

Mấy người nhìn sang, cô Hứa mặt không chút đổi ngẩng đầu, “Máy quay phim, tôi xóa đi rồi.”

“Bỏ đi??”

“Tại sao?” Đạo diễn Tiền sửng sốt, “Bỏ đi đâu rồi?”

“Trượt tay.” Hứa Thanh Thanh nhún vai, “Quên rồi.”

Lộ Nhâm mím môi.

Đm... Còn dám ngang ngược không đại tiểu thư?! Để tránh cho mọi người phát hiện cô đói bụng, quay phim của ekip cũng bỏ?

Lộ Nhâm thầm than vài câu, Hứa Thanh Thanh như cảm nhận được, liền xoay người qua.

Bốn mắt nhìn nhau.

Giây tiếp theo, đại tiểu thư bỗng lườm sang!

Lộ Nhâm, “...!”

Lộ Nhâm dời tầm mắt, không dám nói lời nào.

Giống như Lộ Nhâm, đạo diễn Tiền cũng hết cách với Hứa Thanh Thanh.

Ông ta bất đắc dĩ nói: "Đại tiểu thư, lần này phòng ăn là buổi tối, vừa hay định máy dự phòng, cũng may là không có tài liệu gì, lần sau cô muốn bỏ, cũng nên xem là cái gì trước."

Hứa Thanh Thanh thở ơ đáp một tiếng

Đạo diễn Tiền lại day day trán, ông thở dài mệt mỏi, ấn ấn thái dương, lấy lại tinh thần.

"Mọi người cũng biết, tập một của "Người tình trong mộng" hai ngày một đêm, hôm nay là phần quan trọng của chúng ta."

"Từ lần đầu tiên đến trang viên giả tưởng này, chúng tôi đã nhấn mạnh rằng chủ đề là thân mật-- ", Đạo diễn Tiền cố ý kéo dài giọng, "Vậy bây giờ, chúng ta hãy tiết lộ cặp đôi nào thân mật nhất trong tập này!"

...?

Lộ Nhâm có chút bối rối, ai với ai thân mật nhất còn phải xem?

Thế nào?

Nhưng giây tiếp theo, đạo diễn Tiền vỗ tay.

Các nhân viên của ekip đã chiếu một đoạn video trên màn hình sau lưng cậu.

Lộ Nhâm tò mò nhìn.

Trên màn hình chiếu đoạn đạo diễn Tiền đưa họ xuống lầu ngày hôm qua.

Lộ Nhâm có chút khó hiểu, bởi vì video không có gì đặc biệt, chỉ là mấy người trên sô pha, sau đó đạo diễn Tiền đi tới, kêu bọn họ đứng lên.

Nhưng ngay lúc họ đứng dậy, màn hình đột nhiên tối sầm.

Lộ Nhâm sửng sốt một chút, giây tiếp theo, trên màn hình hiện lên mấy bóng dáng màu xanh lục.

Đạo diễn Tiền giải thích, "Từ lần đầu tiên vào, tôi đã nói với các vị rằng chủ đề lần này là thân mật.”

“Bảo mọi người mặc quần áo, bên trên tôi đã bôi một lớp bột huỳnh quang, mắt thường không nhìn thấy, ban đêm cũng vậy, chỉ có dùng máy quét chuyên biệt mới có thể thấy.”

“Nên mối quan hệ thân thiết giữa các khách mời đã sớm lộ rõ trong lần giao lưu.” Đạo diễn Tiền vui vẻ nói, “Ví dụ Manh Manh là màu trắng, có thể thấy, màu xanh trên người Châu Tử Xuyên có rất nhiều vết do Nhiêu Manh Manh và cậu ấy để lại.”

Mặt Châu Tử Xuyên đỏ lên, “ Trời ạ, thật sao?”

Trong màn hình, Châu Tử Xuyên Thoạt là màu xanh lá cây, nhưng cánh tay và ống tay áo lại có nhiều màu trắng tượng trưng cho Nhiêu Manh Manh.

Nhiêu Manh Manh màu trắng, tuy rằng trên người có rất nhiều màu khác, nhưng rõ ràng là màu xanh của Châu Tử Xuyên.

Đỉnh! Lộ Nhâm kinh ngạc.

Cậu thực sự chưa bao giờ nghĩ rằng chủ đề thân mật mà đạo diễn Tiền đang nói đến lại được trình bày theo cách này.

Lộ Nhâm thầm chửi "Đm" hết lần này đến lần khác, vội vàng nhìn lên màn hình xem có gì trên người.

Nhưng giây tiếp theo, Lộ Nhâm lại ngây người.

Trong phân tích quét tác nhân huỳnh quang, màu sắc của tất cả các khách được đánh dấu.

Nhưng ...

Lộ Nhâm ngây ra nhìn người đỏ nhạt.

Mặc dù được đánh dấu bằng màu đỏ nhạt, nhưng cổ áo, vai, thắt lưng, lưng và thậm chí cả cổ tay của cậu đều được bao phủ bởi những mảng màu tím dày đặc. Lộ Nhâm cảm thấy mình không còn là màu đỏ nhạt nữa rồi—

Đây hoàn toàn là màu hồng tím?

Chờ đã...

Ân Bắc Lâm màu xanh dương.

Màu xanh dương cộng với màu đỏ... là màu tím.

… Cậu, cậu thân với Ân Bắc Lâm như vậy sao? Lộ Nhâm dần có chút không tin, quay đầu nhìn về phía người Ân Bắc Lâm.

Người màu xanh nhạt cũng có những mảng màu tím trên người.

Khi nhìn thấy màu tím dính trên đùi của Ân Bắc Lâm, Lộ Nhâm tái mét, "..."

Không, hai mắt Lộ Nhâm tối sầm.

Cậu rõ ràng là trai thẳng tắp, chỗ này của Ân Bắc Lâm... Sao lại có thể có màu tím của cậu chứ?!!?