Ngoài Hứa Thanh Thanh đã trở lại phòng thề không ăn tối, mấy khách mời đều đang loanh quanh chỗ nguyên liệu.
Ekip hướng ống kính vào nhà bếp, Nhiêu Manh Manh và Châu Tử Xuyên đang làm bít tết cùng nhau, Châu Tử Xuyên vụng về cắt rau, Nhiêu Manh Manh mỉm cười hết lần này đến lần khác, quả là cảnh đẹp
Cá Ân Bắc Lâm nói không biết làm, nhưng mà không làm chưa chắc lãng phí, cuối cùng cậu làm thành cá san hô, bây giờ đang làm thịt dứa cho Ân Bắc Lâm.
Rõ ràng nam chính dưới ngòi bút của Đông Phương Chi Trúc lạnh lùng khí chất, ai biết anh lại kén ăn như vậy, Lộ Nhâm cạn lời.
Cái này không ăn cái kia không ăn, không chút ngang ngược nào đâu ha!
Lộ Nhâm thầm kêu than một tiếng, lưng đột nhiên sờ một cái.
Chỗ đó của cậu vốn nhiều máu nhột, nhột kinh khủng.
Bị người như vậy chọc vào, Lộ Nhâm rùng mình một cái, suýt chút nữa giãy dụa.
Giương mắt oán hận, Lộ Nhâm bắt gặp ánh mắt thờ ơ của Ân Bắc Lâm.
Lại nhìn sang bên cạnh, cậu nhận ra Lạc Cửu Ca đã đi vào từ lúc nào.
Trên tay cô có một đĩa đồ ăn, vừa làm xong, chuẩn bị cho Ân Bắc Lâm nếm thử.
Lộ Nhâm chỉ nhìn thoáng qua, liền hiểu được sự “thờ ơ” vừa rồi của Ân Bắc Lâm.
Trên tay Lạc Cửu Ca là món hầm kiểu Tây, bắt mắt và dậy mùi, nghĩ chắc cô đã vất vả lắm.
Nhưng... Lộ Nhâm buồn bã lắc đầu, nữ thần Lạc ơi nữ thần Lạc, sao lại là gà chứ?
Ân Bắc Lâm không ăn gà đâu!!
Không đúng, Ân Bắc Lâm cũng không phải không ăn, chỉ là không ăn da gà, Lộ Nhâm lại cạn lời, đến lúc kiếm được mười nghìn thứ mười một ở nhà Ân Bắc Lâm mới phát hiện ra.
Lạc Cửu Ca đối diện đang bưng đồ ăn, cười nhìn anh, “Bắc Lâm…”
“Chị Lạc, chị cũng làm rất ngon rồi!”
Lộ Nhâm bưng món thịt dứa vừa làm xong, cố gắng vui vẻ nói, “Vừa hay em cũng xong rồi, chúng ta ăn cùng nhau nhé?”
Lạc Cửu Ca ngây ra không nói, Nhiêu Manh Manh bên cạnh bưng bít tết đi tới, mỉm cười, “Chị Cửu Ca, em với Tử Xuyên cũng xong rồi, sao chúng ta không cùng nhau ăn cơm đi? ”
Còn đang quay, Lạc Cửu Ca còn có thể nói cái gì nữa.
Lạc Cửu Ca nhìn nụ cười ngây ngốc của Lộ Nhâm, miễn cưỡng cười rồi gật đầu, “Được chứ, ăn chung vui hơn.”
…
Nến bạc lấp lánh trên bàn dài, đĩa pha lê, bộ đồ ăn bằng bạc là cũng sáng bóng.
Mặc dù món ăn của Lộ Nhâm không phải đồ Tây, như cá san hô, thịt dứa, không như bò bít tết, súp gà, nhưng mà món nào món nấy trên bàn đều nhìn rất ra gì.
Châu Tử Xuyên cũng giống cậu, ăn cá nói không rõ, “Anh Lộ, ngon thật đấy!”
Lạc Cửu Ca tự ăn đồ mình làm, thầm hừ một tiếng
Lộ Nhâm mỉm cười, “Không cần gọi anh là anh Lộ, khách sáo quá, cứ gọi Lộ Nhâm là được rồi.”
Vừa nói lời này, Nhiêu Manh Manh đối diện tò mò nhìn cậu.
Nhưng Lộ Nhâm không để ý.
Châu Tử Xuyên nuốt nước bọt, cười nói: “A, anh Lộ không phải trước kia anh nói không thích người khác gọi vậy sao?”
Lộ Nhâm ngỡ ngàng, “Anh…”
Tôi nói như vậy khi nào?
Nhưng nghĩ lại, có lẽ nguyên chủ không thích người khác gọi như vậy, Lộ Nhâm ho khan một tiếng, nhanh chóng bổ sung, "...Là bởi vì trước đây tâm trạng không tốt, gần đây tâm trạng tốt hơn, thấy gọi vậy cũng không sao.”
“Vốn dĩ cũng tên vậy mà...” Lộ Nhâm cười haha, “Cũng không có gì không thích.”
Nhiêu Manh Manh cười, “Chính xác, Lộ Nhâm cởi mở hơn hồi trước chúng ta quen rồi.”
Châu Tử Xuyên nghe vậy hơi ngạc nhiên, “Manh Manh chị quen Lộ Nhâm từ trước rồi à?”
Manh Manh.
Cái nĩa của Lộ Nhâm vừa đâm vào quả dứa, người đột nhiên toát mồ hôi hột.
Đồng chí Tử Xuyên được nhỉ, sáng vẫn còn gọi chị Nhiêu mà giờ đã Manh Manh rồi.
… Ân Bắc Lâm Ân Bắc Lâm, Lộ Nhâm hận không rèn sắt thành thép, anh nhìn anh, tham gia chương trình này ngày nào cũng sai bảo tôi à?
Cẩn thận vào!
Chờ cho đối tượng kết hôn bị cướp đi!
Nhiêu Manh Manh cười ngây ngô, “Đúng vậy, bọn chị từng là bạn học, sau đó Lộ Nhâm và chị còn cùng một đoàn phim với anh Ân, có lẽ là duyên phận.”
Người bên cạnh nói “Hả?
Giây tiếp theo bị nhéo cổ, Lộ Nhâm rùng mình một cái, sau đó nghe thấy Ân Bắc Lâm nói “Hả?” một tiếng, nhàn nhạt nói: “Nói vậy thì, Lộ Nhâm cũng thật có duyên với cô.”
Lộ Nhâm nghe xong, quả dứa lập tức nghẹn lại, bỗng ho dữ dội.
... Anh trai à, bạn học thì sao vậy?
Tôi cũng không tên Manh Manh, cũng không nấu ăn với người ta, với lại anh còn chung đoàn phim với cô ấy đấy!
Anh không nhắm vào Châu Tử Xuyên, nhắm vào tôi là sao?
Lộ Nhâm ho khan đến mức sắp rơi nước mắt, còn không cẩn thận làm đổ ly rượu, làm đổ lên người Ân Bắc Lâm.
Đm, sao xui xẻo thế này?
Thế là Lộ Nhâm vừa ho, vừa khóc không ra nước mắt giúp Ân Bắc Lâm lau.
Ân Bắc Lâm nhíu mày.
Lạc Cửu Ca nhướng mày.
Trước đây khi ở chung đoàn phim với Ân Bắc Lâm, có một nam diễn viên có rất nhiều cảnh đối đầu với Ân Bắc Lâm, dù là trên phim trường hay ngoài trường quay, lúc nào cũng anh Ân anh Ân.
Khi đó cp của cô với Ân Bắc Lâm cũng nổi.
Sau này thì, Lạc Cửu Ca thầm giễu cợt.
Tưởng sự coi thường của Ân Bắc Lâm là ngầm đồng ý, người đó quá tự tin, trong tiệc đóng máy cũng dùng chiêu tương tự Lộ Nhâm, “không cẩn thận” đổ rượu lên người Ân Bắc Lâm, trước mặt bao nhiêu người tai to mặt lớn và phóng viên như vậy, dán vào người Ân Bắc Lâm.
Ân Bắc Lâm lúc đó làm gì?
Ân Bắc Lâm cởϊ qυầи áo ra, chiếc áo khoác đắt tiền bị anh ném cho người phục vụ, “Vứt đi.”
Lạc Cửu Ca thầm lắc đầu.
Lộ Nhâm lại dùng trò bỏ đi của người khác.
Ho dữ dội như z, Ân Bắc Lâm tính tình sạch sẽ, không thích đυ.ng chạm thân thể, cho dù Lộ Nhâm có thể khiến Ân Bắc Lâm hát cùng cậu thì có sao, người như Ân Bắc Lâm làm sao có thể chịu được Lộ Nhâm.
Nghĩ đến đây, ác ý trong lòng Lạc Cửu Ca như dâng lên, cô nóng lòng nhìn Ân Bắc Lâm cởϊ áσ khoác, lạnh lùng từ chối Lộ Nhâm.
Rất nhanh, ánh mắt có vẻ khó chịu của Ân Bắc Lâm dừng lại trên người Lộ Nhâm hai giây.
Khoảnh khắc tiếp theo, gần giống như dự đoán, Ân Bắc Lâm nhướng mày đứng dậy rời khỏi Lộ Nhâm đang ho khan.
Khóe miệng Lạc Cửu Ca hơi nhếch lên.
Nhưng chưa đến hai giây, biểu cảm chờ xem kịch hay đã cứng lại.
Ân Bắc Lâm lại đã trở lại.
Anh cũng không cởi chiếc áo khoác dính rượu vang đỏ ra.
Lạc Cửu Ca ngẩn ra, còn quên cả ăn món gà của mình, chỉ nhìn chằm chằm Ân Bắc Lâm trong chốc lát.
Mở to mắt nhìn người lạnh lùng kia bưng cốc nước lọc và cầm khăn ăn, đi tới trước mặt Lộ Nhâm, hơi cúi người xuống.
“Không có ai thúc, ăn nhanh như vậy làm gì.”
Lạc Cửu Ca nghe Ân Bắc Lâm nói như vậy.
Cô thậm chí còn thấy Ân Bắc Lâm giơ tay ra vỗ nhẹ vào lưng Lộ Nhâm.
Lạc Cửu Ca, “…?”
Lạc Cửu Ca có chút hoang mang.
Đây thật sự là Ân Bắc Lâm cô biết sao?
Lộ Nhâm bị Ân Bắc Lâm làm cho dựng hết lông, ho đến sau, cơ thể như rất biết điều, cũng không dám ho khan nữa.
Vốn dĩ nấu ăn xong cũng không còn sớm, vài người vừa ăn, vừa uống, nói chuyện phiếm, một buổi tối đã trôi qua.
Đạo diễn Tiền gọi Hứa Thanh Thanh, người không muốn “chung bầu không khí” với bọn họ, vài người còn đang cố nói chuyện phiếm trong phòng khách, lần lượt thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi ngủ.
Nhưng đến lúc ngủ, Lộ Nhâm mới nhận ra có vấn đề.
Ban ngày, Lộ Nhâm đến thay quần áo, nhìn mấy bức tranh trên tường, cũng không để ý bọn họ sẽ ngủ ở phòng nào.
Nhưng tuy rằng nơi này rộng lớn, nhưng dù sao vẫn là trang viên, đương nhiên có phòng phụ, sảnh phụ, có rất nhiều phòng, Lộ Nhâm cũng không lo lắng chỗ ngủ.
Ai biết rằng Đạo diễn Tiền lại nói rằng các phòng khác đã để cho ekip ngủ rồi.
Ba người họ phải ở chung phòng.
Một phòng không phải là một vấn đề, dù sao thì mỗi căn phòng đều sang trọng và rộng rãi.
Ví dụ, trong phòng của họ, bức tường lụa màu vàng gạo, với những bức tranh to nhỏ trên tường, đèn sàn bọc lụa, ghế sofa màu be, nhưng...
Tại sao chỉ có hai chiếc giường?
Lộ Nhâm, "..."
Chỉ có hai cái giường.
Một giường đôi và bên cạnh là một giường đơn cao hơn một chút.
Không? Lộ Nhâm xỉu.
Có chỗ để đặt thảm, ghế, tủ sách, tủ quần áo và những thứ đó mà không thể kê thêm một chiếc giường đơn à?
Vả lại chiếc giường đôi đó...
Mặt Lộ Nhâm tối sầm.
Chiếc giường đôi cũng không lớn lắm, có bốn cột giường đứng trên đó, chiếc màn trải giường đã được cởi ra rủ xuống, còn là màu hồng, phấp phới, rất khiến người khác suy nghĩ.
Chiếc giường đơn bên cạnh sạch sẽ, chỉ có một cái gối và một cái chăn, ngoài ra không có gì khác – bị ngăn cách rõ ràng giữa nó và chiếc giường đôi, giống như con sói đơn độc.
Lộ Nhâm, "..."
Nghi ngờ hợp lý rằng ê-kíp chương trình cố tình làm vậy.
Ân Bắc Lâm bước đến gần Lộ Nhâm đang hóa đá, thờ ơ nói: “Sao không động đậy?”
Lộ Nhâm run rẩy chỉ vào phòng, “Chỉ có hai cái giường…”
Ân Bắc Lâm nghe lời này liếc mắt nhìn căn phòng.
Nhìn thấy chiếc giường đôi "mập mờ", Ân Bắc Lâm chỉ nhướng mày, dửng dưng quay lại.
“Thấy rồi,” Ân Bắc Lâm hỏi, “Cậu muốn ngủ cái đó.”
…Tôi muốn ngủ trong cái đó? Tất nhiên là tôi muốn ngủ trên giường đơn!
Những lời này mắc kẹt trong cổ họng Lộ Nhâm, nghẹn ngào thật lâu, cậu mới yếu ớt nói: "Em... em ngủ giường đôi tốt hơn..."
Ân Bắc Lâm hài lòng cong khóe miệng.
Vừa định nói, Châu Tử Xuyên đột nhiên vòng tay qua vai Lộ Nhâm đầy hào khí.
“Tôi cũng nghĩ như vậy,” Châu Tử Xuyên lại nắm chặt một cái khác, tha thiết nói, “Anh Ân anh yên tâm, cái giường đôi đó là đủ cho em với Lộ Nhâm rồi, anh Ân ngủ ngon!”
Ân Bắc Lâm, “...”
Lộ Nhâm, "..."