Phương Sở ngơ ngác nhìn cảnh tượng đó.
Cậu cũng không biết tại sao, trước đó cậu còn sợ gần chết, nhưng bây giờ khi nhìn thấy thi thể nằm ngổn ngang khắp sàn; nhìn đầu của cô gái trẻ đang tươi cười, thì cậu lại vô cùng bình tĩnh, chỉ còn lại cảm giác lạnh lẽo đang từ từ lan dần lên.
Úc Tư Trạch nắm chặt tay cậu, nhẹ nói: "Nếu Xu Xu chết trên tàu du lịch, Trịch Trí Duệ biết chuyện cũng không có gì ngạc nhiên, thậm chí có thể hắn là một trong những kẻ gϊếŧ cô ấy. Sợ bị người ta biết đến là chuyện đương nhiên."
Phương Sở thì thào: "Vậy kẻ gϊếŧ người, rốt cuộc là hắn hay là đầu bếp..."
Ánh mắt Úc Tư Trạch rơi vào tên đầu bếp đang điên cuồng, trong mắt có một tia lạnh lẽo, chậm rãi nói: "Vẫn là không rõ, có thể hắn vừa mới biết, có thể..."
Hắn là người chủ mưu.
Nếu trong lòng có quỷ, liền sẽ sợ hãi, và theo bản năng nỗi sợ hãi sẽ thúc đẩy họ loại bỏ những gì khiến họ sợ hãi
Lặp đi lặp lại.
Có lẽ là do hai người bọn họ đứng bên cạnh quá lâu, cuối cùng tên đầu bếp cũng để ý đến họ, rõ ràng lúc này ông ta đã bị kí©h thí©ɧ đến phát điên, hai mắt đỏ bừng lao về phía hai người!
Hắn muốn gϊếŧ tất cả mọi người!
Úc Tư Trạch thậm chí còn không nhấc mi mắt lên, giơ tay chém thẳng vào gáy đầu bếp, lưỡi dao xẹt qua mặt anh, tên đầu bếp thình lình ngã nhào xuống đất, bất tỉnh nhân sự.
Giải quyết đơn giản như vậy, Phương Sở thực sự cảm thấy có chút khó tin.
Tuy nhiên, Úc Tư Trạch không hề tỏ ra thoải mái vì bị đầu bếp dễ dàng xử lý, ngược lại vẻ mặt còn có chút trịnh trọng hơn trước, nói: "Không chỉ như thế."
“Hả?” Phương Sở nhìn lên.
Không chỉ cái gì?
Lúc này cậu mới nhớ tới, Xu Xu làm vậy không chỉ để đối phó với tên đầu bếp, mà còn để dụ dỗ Úc Tư Trạch chạy tới đây ….. Nhưng Úc Tư Trạch không phải hung thủ, cũng không liên quan gì đến Trịnh Trí Duệ, tại sao cô ấy lại nhắm vào Úc Tư Trạch? Tại sao lại muốn dẫn anh ấy tới đây?
Ngay lúc Phương Sở còn đang suy nghĩ, Úc Tư Trạch đột nhiên bước tới, mở một cánh cửa tủ trong phòng ra.
Hai xác phụ nữ hoàn chỉnh rơi ra ngoài.
Khi Phương Sở nhìn thấy, cậu sững người tại chỗ.
Khuôn mặt của hai người phụ nữ này đều rất quen thuộc với cậu, không có biện pháp... bởi vì cả đêm nay hai người họ đều ở cùng Xu Xu, còn có lúc bọn họ giả vờ không biết Xu Xu đã chết ở trước mặt Trịnh Trí Duệ!
Hai cỗ thi thể này là Lily và Anna.
"Chẳng lẽ bọn họ cũng là nạn nhân, cho nên..." Phương Sở giật mình, giống như cuối cùng cũng hiểu ra Lily và Anna cũng không phải là người. Anna gần gũi với Trịnh Trí Duệ chỉ là để trả thù! Hóa ra đây là một đội ba người!
Nhưng Úc Tư Trạch lắc đầu, nhìn chằm chằm thi thể nữ tử trên mặt đất, cất giọng mỉa mai: "Nạn nhân?"
“Có lẽ vậy… thi thể của hai người bọn họ vẫn còn rất mới, thời gian chết không lâu, cũng không phải là bị Trịnh Trí Duệ gϊếŧ chết.” Đôi mắt Úc Tư Trạch không đáy, “Trước đây… có lẽ có rất nhiều người bị gϊếŧ trên con tàu này, nhưng hai người họ không phải."
Dù sao Phương Sở cũng hỗn trong cái vòng giải trí này, tư duy phân biệt cũng không tệ lắm, nghĩ đến khả năng nào đó, sắc mặt liền kém đi.
Xu Xu đã chết rồi, đêm nay cô ấy không phải là cô ấy.
Lily và Anna cũng đã bị gϊếŧ, và sau đó một thứ khác biến thành hình dáng của họ.
Một người chịu trách nhiệm dẫn Úc Tư Trạch đi.
Hai người còn lại có nhiệm vụ tìm Trịnh Trí Duệ trả thù.
Mà hiện tại bọn họ bị nhốt ở chỗ này, cũng là dự đoán của các nàng, Phương Sở nhìn Úc Tư Trạch: "Chúng ta cần phải trở về."
Cho dù Xu Xu có thể là nạn nhân, nhưng hiện tại trong đại sảnh có rất nhiều người vô tội! Cho dù Xu Xu chỉ muốn báo thù, cũng không phải là nguyên nhân để cho tất cả mọi người rơi vào nguy hiểm.
Úc Tư Trạch gật đầu, đôi mắt hơi híp lại.
Nhưng khi hai người sắp bước ra khỏi cửa, cái xác trên sàn bắt đầu di chuyển, chúng chắp nối lại với nhau thành bộ dạng của con người. Thoạt nhìn không phải được ghép từ một thi thể, vì độ dài tay chân không đồng nhất, trên cổ cũng có một khe hở không được kín, trên mặt có một cái miệng toàn máu, cả người như được tùy ý khâu vào những miếng thịt, chỉ có khuôn mặt đáng yêu kia đang mỉm cười thẹn thùng.
Giọng cô gái yếu ớt: "Các anh đừng đi, anh ở đây với em một lát được không?"
Đây quả thực là hiện trường của một bộ phim kinh dị …… Phương Sở rùng mình thầm nghĩ, rốt cuộc cũng tới!
Úc Tư Trạch bất lực thở dài, xoay người nói với cô gái: "Cô biết chúng tôi nhất định phải đi lên."
“Tại sao?” Xu Xu nghiêng đầu, bởi vì động tác này khiến cho cổ và đầu chỉ còn lại một vết nối, đã như này mà còn không rơi xuống newton cũng phải bật nắp quan tài đứng dậy …. Cô đáng thương nói.: "Em không có làm gì các anh đâu, chỉ muốn các anh ở lại với em một lát thôi, một lát …."
Cô ấy có chút sợ hãi liếc nhìn Úc Tư Trạch, tựa hồ đối với anh rất kiêng kị.
Úc Tư Trạch nhìn cô ấy, cười khẽ một tiếng, ánh mắt sắc bén: "Là không làm gì, hay là không dám?"
Xu Xu:"……"
Phương Sở: "..." Ngay cả mặt mũi quỷ cũng không cho, thật là không biết thương hương tiếc ngọc.
Biểu tình của Xu Xu cứng đờ trong chốc lát, sau đó cắn răng lộ ra biểu tình dữ tợn, hung tợn trừng mắt: "Bây giờ mấy người trở về cũng muộn rồi! Hừ!"
Úc Tư Trạch nhướng mày: "Thật sao?"
Nói xong liền xoay người muốn đi, hoàn toàn không để ý đến “cô gái” đang tức giận phía sau.
Mắt thấy Úc Tư Trạch chuẩn bị rời đi, Xu Xu rốt cục lộ vẻ lo lắng, bất chấp lao về phía Úc Tư Trạch, cố gắng ngăn cản hành động của anh.
Úc Tư Trạch không quay đầu lại, tùy ý né tránh đòn tấn công của Xu Xu, sau đó giơ đánh mạnh vào cổ Xu Xu! Cú đánh này làm thân thể Xu Xu chia năm xẻ bảy! Tay chân đều bay thật xa!
Xu Xu nhìn anh, hai mắt từ từ đỏ lên, vừa giận vừa khổ sở, vẻ mặt thay đổi có chút hung dữ, hét lên: "Tại sao mấy người phải trở về? Tại sao không thể ở lại đây? Mấy người lưu lại cho ta!!!!!"
Theo tiếng hét của nàng, vô số thi thể trong phòng đều di chuyển.
Ngay sau đó một cái Xu Xu, hai cái Xu Xu, ba cái Xu Xu... Mười mấy Xu Xu chậm rãi đứng lên, đây nhất định không phải một người chiến đấu!
Trên mặt cô ấy nở một nụ cười đáng sợ, máu tươi chảy xuống từ hốc mắt, mỗi khuôn mặt đều hướng Úc Tư Trạch và Phương Sở nở nụ cười, lộ ra hàm răng nanh trắng sáng, cười khúc khích: “Ở lại được không…… "
Phương Sở bị dọa đến sắc mặt tái nhợt, má ơi em gái chuẩn bị hắc hóa sao!!
Hơn nữa còn đánh quần ẩu!
Lúc này cậu chỉ muốn giơ tay đầu hàng và nói tôi sẽ không rời đi, cô muốn trả thù ai cũng không liên quan tới tôi!!!!!
Nhưng trước khi cậu kịp nói, Úc Tư Trạch đã di chuyển.
Động tác của Úc Tư Trạch vô cùng mau, nếu dùng mắt thường không thể nào theo kịp, trong nháy mắt chỉ còn dư lại tàn ảnh của anh, anh không cần dùng vũ khí, chỉ cần giơ một nắm tay những cái xác liền chia năm xẻ bảy, rồi lại lần nữa biến thành một đống "xếp gỗ".
Từ đầu đến cuối chỉ vỏn vẹn vài chục giây.
Phương Sở: "..." Trong một trận chiến lớn như vậy, cậu còn lo mình sẽ không chống đỡ được, kết quả biến đổi về lượng nhưng không sinh ra biến đổi về chất, nhược kê vẫn hoàn nhược kê, cho dù đã chết thì vẫn là nhược kê, đã nhược kê thì cả đời này chú định là nhược kê thui....
Úc Tư Trạch lạnh lùng đứng đó, có chút ghét bỏ đem tay dính máu chùi lên vạt áo.
Cô gái nhỏ gục đầu trên mặt đất khóc hu hu.
Nếu không phải khung cảnh xung quanh quá đẫm máu, thì quả thực giống như cảnh người vợ bị chồng bạo lực gia đình sau đó người chồng tàn nhẫn bỏ đi ……
Thế cho nên Phương Sở có chút không đành lòng, an ủi: "Tuy rằng tôi không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng cô yên tâm, nếu chúng tôi đã biết chuyện này thì sẽ không mặc kệ, kẻ phạm tội nhất định sẽ phải trả giá."
Có lẽ 2 con quỷ ở trên đang đại khai sát giới, vì vậy bọn họ không thể lấy an toàn của mọi người để mạo hiểm ở lại đây được.
Nhưng căn bản cô gái nhỏ không nghe thấy, nàng chỉ đang lo khóc, máu chảy ra từ hốc mắt đều sắp thành dòng sông.
Phương Sở thở dài, quay người rời đi mà không thèm để ý.
Nhưng mới đi không được mấy bước, sau đầu đột nhiên cảm thấy một luồng gió lạnh.
Cậu kinh ngạc quay đầu lại, liền nhìn thấy phía sau xuất hiện một bàn tay, bàn tay đó đang cầm một con dao găm sắc bén, cách cơ thể cậu chưa tới một tấc, cổ của cô gái bị Úc Tư Trạch bóp chặt, cô dùng ánh mắt đỏ bừng nhìn bọn họ, nếu không có Úc Tư Trạch phát hiện kịp thời...
Mồ hôi lạnh của Phương Sở chảy xuống ngay lập tức.
Úc Tư Trạch bóp chặt cổ cô gái, ánh mắt lạnh lùng.
Nếu nói lúc khi anh động thủ còn mang theo chút lười biếng, thì giờ đây sát khí ngập trời không cách nào che giấu, đôi mắt Úc Tư Trạch đen sâu không đáy, giọng nói cũng không có chút nhiệt độ. "Vốn dĩ tôi còn đang định lát nữa mới đến giải quyết cô ….. "
Xu Xu bắt đầu lộ ra vẻ đau đớn, con dao găm trong tay rơi trên mặt đất, cô liều mạng nắm lấy tay Úc Tư Trạch, những mảnh thi thể phía sau lại bắt đầu di chuyển, giống như đột nhiên bị thứ gì đốt cháy, cô phát ra tiếng hét thê lương, những thi thể đang còn ngo ngoe rục rịch cũng lặng yên lại, từng chút từng chút biến thành tro.
Cô mở to mắt, kinh hãi nhìn Úc Tư Trạch rồi lẩm bẩm: "Tôi chỉ muốn anh ở lại... Đừng đi lên, hắn ta đáng chết, hắn ta đáng chết--"
Giọng nói thê lương bén nhọn, tựa như đang hấp hối.
Úc Tư Trạch không chút động lòng, khẽ cúi đầu, nở một nụ cười lãnh đạm tàn nhẫn, nói: "Cô không còn thuộc về thế giới này. Hắn có đáng chết hay không, cảnh sát sẽ xử lý hắn, cô không thể quyết định."
Xu Xu nghe vậy không cam lòng giãy giụa, cô đã mất đi lý trí, chỉ còn lại sự sợ hãi và không cam lòng, mặt đầy huyết hét to: "Tại sao tôi không thể quản, là do hắn gϊếŧ tôi, bọn họ... còn tra tấn cưỡng bức tôi! Vậy vì cái gì tôi không thể gϊếŧ hắn!"
Khóe môi Úc Tư Trạch giật giật: "Ai nói không được?"
Xu Xu sửng sốt, "Nhưng anh vừa nói..."
Úc Tư Trạch lãnh đạm nói: "Chỉ cần cô có đủ năng lực, đừng nói gϊếŧ hắn, cho dù gϊếŧ tôi, gϊếŧ tất cả mọi người, cũng không phải không thể. Nhưng... cô có sao?"
Xu Xu:"……"
Phương Sở nhìn vào đôi mắt vô hồn và tuyệt vọng của cô, trong lòng lại thấy có chút buồn, giống như việc vừa nãy cô ấy còn coi cậu là quả hồng mềm có thể tùy tiện bóp, những lời này quả thực như một cây kim châm vào lòng …… Phương Sở chưa bao giờ nhận mình là thánh mẫu, nhưng lòng tốt của cậu chắc chắn là bị sự lạnh lùng của Úc Tư Trạch khơi ra!
Phương Sở: "Hay là quên đi..."
Để cô ấy chết có thể diện một chút.
Úc Tư Trạch không ngước mắt lên, một tiếng "rắc" vang lên, cổ cô ấy bị bẻ gãy, cứ việc vừa mới ghép lại, thì dưới tay của Úc Tư Trạch nó vẫn bị bóp nát thành bột phấn.
Cơ thể cô bắt đầu rơi rụng đầy đất, nhưng lần này không có hợp lại nữa, chỉ dùng đôi mắt vô hồn, khẽ rêи ɾỉ trong miệng: "Ba mẹ, anh trai... Con muốn về nhà.... "
Tác giả có chuyện muốn nói:
Thực ra Trạch Trạch không lạnh lùng như vậy đâu ~ nhưng phải làm như vậy, vì bài viết này cho rằng ma và người không thể cùng tồn tại, sẽ giải thích ở phần sau ~