Chương 5: Quỷ sao?

Câu này như sấm đánh vào tai Lily và Anna.

Đồng dạng, Phương Sở cũng ngạc nhiên không kém, suýt chút nữa đã quên thở?

Cô ấy đã chết rồi... ý là gì? Vậy Xu Xu mà lúc đó bọn họ nhìn thấy là thứ gì?

Một loại cảm giác ớn lạnh từ sau lưng, ai mà chưa từng nghe đến chuyện ma quái trong truyền thuyết, nhưng phần lớn nghe xong đều không tin là sự thật. Nhưng mọi thứ tối nay, và vẻ mặt dữ tợn của Trịnh Trí Duệ, hoàn toàn không phải là một trò đùa.

Sắc mặt Lily tái nhợt, nhất thời nở một nụ cười cứng ngắc nói: "Trịnh tổng, đừng đùa... Xu Xu làm sao mà chết được? Không, cô ấy chết rồi, nhưng trước đây cô ấy rõ ràng vẫn ổn...". "

Có máu có thịt có thể nói cười, các nàng còn từng nắm tay nhau, từng tiếp xúc thân thể, tuyệt đối không thể là quỷ!

Quỷ hẳn là phải lạnh như bằng, hoặc không thể chạm vào được, trong truyền thuyết không phải đều nói như vậy sao? Bọn họ đã ở cùng nhau cả đêm, tuyệt đối bảo đảm Xu Xu không khác gì người sống! Hơn nữa trên du thuyền nhiều người như vậy, nếu có vấn đề chắc chắn đã phát hiện từ lâu, nếu như này mà còn là quỷ, thì quỷ có khác gì con người chứ?

Anna cũng run rẩy nói thêm, "Đúng vậy, Xu Xu sao có thể đã chết rồi chứ? Cô ấy vừa mới bị gϊếŧ! Đúng rồi, cô ấy còn nói rằng là do ngài mời cô ấy tới, ngài nói là ngài thực vừa ý cô ấy, tính toán giới thiệu cho cô ấy thật nhiều tài nguyên... Lần trước chúng tôi đưa cô ấy đến đây, không phải ngài còn lưu cô ấy qua đêm sao?"

Chính bởi vậy hai người mới không nghi ngờ Xu Xu tới đây bằng cách nào, bọn họ đều cho rằng Xu Xu nhờ Trịnh Trí Duệ mới tới được.

Không ngờ, Trịnh Trí Duệ nghe thấy những lời này, càng trở nên đáng sợ, trong ánh mắt thậm chí còn có chút sợ hãi, giọng nói âm trầm như tích nước, "Cô ta nói với các cô như vậy? "

Hai người lại gật đầu lia lịa, "Cho nên vừa rồi ngài dọa chúng tôi thôi đúng không?"

Dọa các ngươi, đám người như các cô mà cần tôi đến dọa sao, đáng giá tôi đến nói giỡn với các người tại cái thời điểm này sao?!

Trịnh Trí Duệ cơ hồ muốn rít gào, lời nói của hai người cơ hồ như muốn phá vỡ chút lý trí cuối cùng của hắn, nhưng chuyện khó tin như vậy đều đã xảy ra, thì còn có gì mà không có khả năng?!

Cô ta đã trở lại......

Dưới sợ hãi cực độ, Trịnh Chí Duệ dường như nghĩ tới gì đó, vội vàng nói với vệ sĩ bên cạnh: "Úc Tư Trạch đâu? Anh ta đi đâu rồi, đi tìm anh ta..."

Người vệ sĩ nói: "Úc tiên sinh đã đuổi theo kẻ sát nhân".

Trịnh Trí Duệ nghe vậy càng thêm nôn nóng, nói: "Vậy nhanh đi tìm anh --" Dường như hắn muốn ra lệnh cho vệ sĩ tìm ai đó, nhưng đột nhiên hắn dừng lại, biểu cảm trong mắt dường như đang đấu tranh, sau hồi lâu mới thở ra: "Quên đi."

Vệ sĩ bối rối hỏi: "Chúng tôi không cần tìm Dư tiên sinh nữa sao? Ngài ấy đuổi theo kẻ sát nhân hẳn là còn chưa biết nạn nhân có vấn đề, rất có thể đang gặp nguy hiểm. "

Mặc dù bọn vệ sĩ cũng sợ hãi nhưng vẫn duy trì sự chuyên nghiệp nhất định, biết rõ mọi chuyện nằm ngoài sức tưởng tượng, nếu Xu Xu thật sự có vấn đề, thì mọi chuyện vừa rồi rất có thể là âm mưu, cần phải báo chuyện này cho Úc Tư Trạch.

Ánh mắt Trịnh Chí Duệ lóe lên, trầm giọng nói: "Không cần, anh ta đi lâu như vậy rồi, giờ các người có đuổi theo cũng không kịp, anh ta nhất định có thể đối phó kẻ sát nhân! Bây giờ nói những điều đó cũng vô dụng, tốt hơn hết là đợi anh ta trở về. "

Người vệ sĩ ngập ngừng không biết nói gì, người đầu bếp đã làm việc trên tàu nhiều năm, hắn là tâm phúc của Trịnh Trí Duệ, vốn không có lý do gì để gϊếŧ người, đây là một điều rất phi logic.

Nhưng mà từ đầu đến cuối, Trịnh Chí Duệ đều không hỏi tại sao đầu bếp lại gϊếŧ người, có thể là bởi vì hắn đã biết nguyên nhân, nhưng cũng không muốn nói cho Úc Tư Trạch những gì hắn biết, hiển nhiên hắn đang che giấu điều gì đó.

Đáng tiếc đây không phải là chuyện mà bọn họ có thể xen vào.

Ánh mắt Trịnh Chí Duệ quét qua Lily cùng Anna, lạnh lùng nói: "Sau khi trở về, các cô biết cái gì nên nói cái gì không nên nói rồi chứ."

Hai người sợ hãi, đờ đẫn gật đầu.

Mắt thấy đoàn người Trịnh Trí Duệ kết thúc nói chuyện liền phải trở về, Phương Sở vội vàng lặng lẽ rời đi, tránh đi đoàn người Trịnh Trí Duệ.

Tim cậu đập nhanh.

Những câu vừa rồi của Trịnh Trí Duệ có lượng thông tin rất lớn.

Hắn nói Xu Xu đã chết từ lâu, tại sao hắn lại chắc chắn rằng Xu Xu đã chết? Câu trả lời dường như không khó đoán...

Nếu giả sử tất cả những điều này là sự thật, thì Xu Xu mà họ gặp có lẽ không phải là một con người, nhưng nếu đã không phải người tại sao phải chết một lần nữa? Có cái gì tất yếu? Tại sao hung thủ lại trùng hợp bị mọi người phát hiện, dẫn theo Úc Duy Trạch đuổi theo.

Hết thảy đều như một cạm bẫy.

Có lẽ, đây là một cái bẫy nhằm vào Úc Tư Trạch, chỉ để dẫn anh đi. Có lẽ Trịnh Trí Duệ biết chân tướng, nhưng không có ý nói với Úc Tư Trạch, thay vào đó hắn tiếp tục che giấu sự thật và để Úc Tư Trạch một mình đối mặt với những nguy hiểm.

Vậy hiện tại Úc Tư Trạch đang ở đâu?

Gặp phải cái gì?

Đầu óc Phương Sở rối bời, cậu nghiến răng thừa dịp mọi người không để ý chuồn ra khỏi cửa, nhất định phải nói cho Úc Tư Trạch biết chuyện này.

Ánh sáng bên ngoài hành lang lờ mờ, không có một bóng người.

Trong hành lang yên tĩnh Phương Sở đi một đoạn dài cũng chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân của chính mình, hành lang thẳng tắp nhìn trước sau như nhau, giống như một mê cung vô tận, cậu đột ngột dừng lại.

Vừa rồi vì bị tin tức đột ngột làm cho chấn động, không thèm suy nghĩ đã hấp tấp chạy ra ngoài, bây giờ... sợ quá!

QAQ

Phía trước đột ngột có tiếng 'bang', giống như bên ngoài đang nổi gió lớn đánh vào cửa sổ khoang tàu, Phương Sở bị dọa giật mình, đột nhiên thấy hối hận....

Khốn kiếp, một thanh niên yếu đuối như mình, tay trói gà không chặt, chạy đi xem náo nhiệt cái gì!

Quả nhiên xúc động là ma quỷ...

Không sao, không sao cả, đừng sợ, đừng sợ, đừng sợ, cho dù Xu Xu thật sự là quỷ, gϊếŧ người không ghê tay lại còn là kẻ lừa đảo, nhưng cô ấy vẫn là người tốt!

Nhưng dù sao, họ cũng đã thêm bạn WeChat với nhau!

Vừa tự an ủi mình, Phương Sở vừa run rẩy lấy điện thoại di động ra, mở đoạn video ngắn tải về lúc buồn chán, mở âm lượng lớn nhất, chẳng mấy chốc trên hành lang u ám trống trải tràn đầy tiếng cười vui.

"Hahahahahahaha ~~ Cậu đuổi không kịp tôi ~~~ Không có biện pháp ai bảo tôi lợi hại như vậy hahahahahahaha ~~~~」

Cứ thế lặp đi lặp lại, quả thực so A Di Đà Phật còn hiệu quả hơn.

Phương Sở hít sâu một hơi, lại nâng bước chân, mở miệng kêu: "Úc Tư Trạch--"

Cậu vừa đi vừa hét, ở đây rất yên tĩnh, chỉ có nhạc nền cùng giọng nói gọi Úc Tư Trạch của cậu, nếu Úc Tư Trạch vẫn còn sống... chắc chắn anh ấy sẽ nghe thấy được.

Đáng tiếc trước sau vẫn im lặng như vậy, không có bất kỳ phản hồi nào.

Phương Sở theo cầu thang đi xuống lầu, vừa đi vừa kêu lên, vừa cẩn thận quan sát trái phải để có thể kịp thời thoát thân khi gặp tình huống.

Thấy Úc Tư Trạch không hề đáp lại, Phương Sở càng thêm lo lắng, nhanh chân chạy nhanh đi ngang qua cánh cửa đang đóng chặt, đột nhiên bị một bàn tay kéo vào! Sau đó cậu bị ép vào tường!

"Ah ah ah ah ah ah ah ah ah! Ah ah ah ah ------ Cứu!

Phương Sở mở to mắt nhìn người trước mặt.

Anh bạn, trước khi động thủ anh có thể chào hỏi một tiếng trước hay không? Anh làm như vậy sẽ hù chết người đấy?!

Bất quá oán giận thì oán giận, nhìn khuôn mặt của Úc Tư Trạch trước mặt, thần kinh căng thẳng của Phương Sở đột nhiên thả lỏng, tức giận nói: "Anh--"

Nhưng cậu còn chưa kịp nói xong, Úc Tư Trạch đột nhiên tới gần, hai mắt tối đen như mực nhìn chằm chằm cậu, dường như có chút tức giận đang bị đè nén: "Không phải nói em ở yên trên đó sao?"

Phương Sở thầm nghĩ trong lòng, bây giờ là lúc để rối rắm vấn đề này sao, không phải vừa rồi là do anh thuận miệng nói thôi sao, cậu cũng không nhất định phải nghe, hiện tại mấu chốt là nơi này rất có thể có quỷ đấy anh biết không!

"Tôi có chuyện quan trọng muốn nói với anh!" Phương Sở không trả lời câu hỏi đó, một hơi nói hết mọi chuyện: "Vừa rồi tôi tình cờ nghe được cuộc nói chuyện của Trịnh Trí Duệ, hắn có lẽ rất sợ khi thấy cái chết của Xu Xu, hắn còn nói Xu Xu đã chết từ lâu! Hơn nữa hắn có chuyện còn giấu diếm anh, cho nên anh phải cẩn thận, đây có lẽ là một cái bẫy!"

Úc Tư Trạch: "..."

Sau khi nói xong, Phương Sở gần như thở không ra hơi, hít một hơi thật sâu rồi nói tiếp: "Trịnh Chí Duệ khẳng định có vấn đề, mặc kệ có quỷ thực hay không, anh cũng phải cẩn thận, đừng để bị lừa! "

Úc Tư Trạch bất động nhìn Phương Sở, một lúc lâu, trong đáy mắt hiện lên vẻ phức tạp gần như không thể nhận thấy, như đang cố gắng đè nén điều gì đó, trầm giọng nói: "Em... lại đây nói cho tôi biết chuyện này sao? "

Phương Sở gật đầu, thầm nghĩ nếu không phải chuyện này thì cậu chạy tới đây làm gì, "Đương nhiên, bằng không không có chuyện gì tôi chạy xuống đây làm gì chứ! Ngại mệnh quá dài sao"

Sau đó cậu nhìn thấy Úc Tư Trạch đột nhiên nở nụ cười.

Vừa nhìn thấy nụ cười này Phương Sở bị dọa, thiếu chút nữa cho rằng anh trúng tà.

Cả buổi tối hôm nay, Úc Tư Trạch Lan toát ra hơi thở lạnh nhạt, ngay cả khi nói chuyện với người khác cũng không cười, trên trán suýt chút nữa là dán bốn chữ to "KHÔNG DỄ CHỌC", thế cho nên suýt chút nữa Phương Sở quên mất anh vẫn biết cười......

Nhưng làm ơn đi, bây giờ là lúc để cười sao? Hành vi của cậu thực sự rất buồn cười sao?

Úc Tư Trạch nhìn khuôn mặt u ám của Phương Sở, ánh mắt rơi vào mái tóc có phần rối bời của cậu, có lẽ là do vừa rồi cậu chạy gấp quá nên thở hơi gấp, ánh mắt hơi cụp xuống, sắc mặt còn có chút tái nhợt, chắc là bị dọa sợ rồi.......

Em ấy biết nguy hiểm, nhưng vẫn xuống đây...

Nhưng em ấy vẫn đến.

Hoặc có lẽ, chuyện em ấy xuất hiện ở chỗ này là đương nhiên, vẫn là có một điều không thể tránh khỏi...

Úc Tư Trạch môi mấp máy, cuối cùng anh chậm rãi đè nén xúc động trong mắt, nhẹ giọng nói vài câu: "Tôi biết rồi."

"Anh biết... sao cơ? Anh đã biết?!" Phương Sở ngạc nhiên nhìn Úc Tư Trạch.

Anh đã biết thì tôi tới đây để làm gì? Tức giận nha!

Lúc này trong phòng có tiếng thùng thùng, như có ai đó đang chặt cái gì... Thật rùng rợn.

Lúc này Phương Sở mới để ý bọn họ đang ở một căn phòng rất rộng, bên ngoài là phòng khách, có bàn cà phê, ghế sô pha, v.v... mà cửa phòng bên trong thì đóng chặt, tiếng động phát ra ở bên trong đó.....

Phương Sở: "..."

Bây giờ cậu cũng không suy nghĩ được tại sao Úc Tư Trạch lại biết nữa, hiện tại chân cậu có chút mềm.

Úc Tư Trạch nắm lấy cổ tay Phương Sở, độ ấm từ lòng bàn tay truyền đến, dường như khiến người ta có chút ổn định.

Trên thực tế, dưới loại tình huống nguy hiểm như này ----- nếu mọi người đều hoảng loạn, sẽ làm lây lan sự sợ hãi, nhưng nếu có một người làm trụ cột không hoang mang, sợ hãi, còn có thể mang theo chút an ủi, thì sẽ làm người khác không còn cảm thấy sợ hãi như thế nữa, cảm thấy thực chất cũng chẳng có gì, dù trời có sập xuống cũng chẳng sao.

Mà Úc Tư Trạch lại có loại lực lượng khiến người khác an tâm, làm cho người ta cảm thấy không có việc gì mà anh không thể gánh vác được.

Anh bình tĩnh nói: "Tôi đã tìm được đầu bếp."

Phương Sở cũng bình tĩnh lại một chút, nhưng giọng nói vẫn có chút khô khốc: "Thế à..."

Úc Tư Trạch gật đầu, nhìn cánh cửa đóng chặt, nhẹ nói: "Hắn ở bên trong."

Phương Sở: "..."

Úc Tư Trạch nhìn bộ dạng hồn lìa khỏi xác của Phương Sở liền có chút đau lòng cũng có chút buồn cười, đè xuống nụ cười sắp nhếch lên, cúi đầu ghé sát tai Phương Sở, trầm giọng nói: "Sự việc sắp tới, có thể nằm ngoài tầm, em chuẩn bị sẵn sàng tiếp nhận rồi chứ?"

Phương Sở trên mặt không chút biểu cảm nói: "Không."

Một tiếng cười khúc khích phát ra từ cổ họng Úc Tư Trạch, dừng một chút nói: "Thật sao?"

Phương Sở: "... Quên đi, chúng ta đi xem một chút."

Tới cũng tới rồi, cảnh đáng sợ cũng đã thấy qua, còn có gì mà không thể xem? Không biết mới đáng sợ! Hôm nay không làm rõ mọi chuyện chỉ sợ lúc về cậu sẽ gặp ác mộng, não bổ có thể tự mình hù chết mình đó.

Đương nhiên, rất nhanh cậu sẽ hối hận vì quyết định này.

Úc Tư Trạch kiên định nhìn cậu, dường như đã có một quyết định nào đó... Dứt lời, nắm chặt tay Phương Sở, đẩy cánh cửa trước mặt ra.

Thứ đầu tiên đập vào mắt Phương Sở là một khuôn mặt quen thuộc.

Trong đêm nay, Phương Sở đã nhìn thấy khuôn mặt rất nhiều lần.

Dưới chân cậu, cô gái ấy đang mỉm cười, trên má có lúm đồng tiền ngọt ngào như muốn chào đón cậu.

Thực ra cảnh này thôi cũng không đủ làm Phương Sở sợ hãi, dù sao vừa nãy Phương Sở cũng nhìn thấy một cái đầu giống hệt như vậy. Lần đó, đầu của cô cũng lăn đến cửa rồi nhìn cậu như vậy, bị dọa nhiều rồi cũng chết lặng....

Nhưng lần này...

Phương Sở thở dài, có vẻ như Trịnh Chí Duệ nói đúng, cô gái này quả thực đã chết từ lâu, bởi vì người sống không thể chết lần thứ hai, lần thứ ba, và... vô số lần.

Căn phòng này đầy những tàn chi và rất nhiều những cài đầu giống nhau.

Giống như một biển xác và máu, bạn không thể biết rốt cuộc có bao nhiêu xác chết, mỗi khuôn mặt đều giống nhau như đúc, trên gò má nhuốm máu đều nở một nụ cười ngọt ngào, giống như từ một khuôn đúc ra.

Dường như trong không khí có một tiếng cười khúc khích.

Ở giữa đống xác chết, người đầu bếp đang cầm một con dao tiếp tục chặt những cái xác trên mặt đất, như thể ông ta muốn băm nhỏ tất cả! Ông ta thậm chí còn không thấy Úc Tư Trạch và Phương Sở, chỉ nhìn chằm chằm cái xác trên mặt đất với ánh mắt điên cuồng, vừa chém vừa cười: "Mày đã chết!"

"Mày đã chết rồi, còn trở về làm gì!"

"Tao căn bản không sợ mày, tao sẽ gϊếŧ mày!"

"Cho dù mày quay lại bao nhiêu lần, tao cũng sẽ gϊếŧ mày như cũ! Nhìn xem, tao lại gϊếŧ mày một lần nữa, hahahaha—"

"Tại sao mày vẫn chưa chết, chưa chết!"