Giản Phi Vũ mặc dù sợ hãi, nhưng vẫn lấy hết can đảm nói: "Nếu không tôi đi cùng với anh."
Vương Phong lắc đầu nói: “Hiểu Nhàn một mình ở dưới đó không an toàn, tôi sợ cô ấy cũng sẽ gặp nguy hiểm, có lẽ con quỷ kia muốn làm thế này đánh bại chúng ta, cậu ở cùng với cô ấy tôi mới yên tâm, hơn nữa lầu một cũng cần có người, lỡ như con quỷ kia có xuống, hai người lập tức kêu tôi."
Giản Phi Vũ do dự một chút, cảm thấy Vương Phong nói có lý, liền gật đầu đồng ý.
Vương Phong nhìn Giản Phi Vũ và Bạch Hiểu Nhàn rời đi, quay đầu lại, lộ ra vẻ mặt lạnh lùng và khát máu.
Phương Sở nghe thấy hết thảy, lại không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Vương Phong trong tay cầm dao, chiếm thế thượng phong, một khi tùy tiện nói ra lời gì, rất có thể sẽ gϊếŧ chết Giản Phi Vũ và Bạch Hiểu Nhàn, tay không tấc sắt hai người không có khả năng tự vệ.
Hiện tại tầng ba chỉ có anh, Vương Phong cùng Vương Đào.
Đúng rồi, còn có Thôi Ngọc Khê.
Ánh mắt Phương Sở hơi bình tĩnh lại, trong bóng tối mò mẫm, đây là phòng chứa đồ lặt vặt, rất nhanh Phương Sở tìm được một cây lau nhà, cầm thật chặt trong tay, xem ra vận may của anh cũng không đến nỗi tệ.
Âm thanh duy nhất là tiếng bước chân của Vương Phong trên hành lang.
Anh ta lần lượt mở từng cánh cửa, nếu cứ tiếp tục như vậy, chẳng mấy chốc anh ta sẽ tìm được Phương Sở.
Cũng may Thôi Ngọc Khê đang câu giờ, mỗi lần Vương Phong mở cửa, đồ vật nhỏ trong cửa đều bay ra đánh vào người anh ta! Đáng tiếc, ngoại trừ lần thứ nhất Vương Phong mất cảnh giác, giờ anh ta đã đề phòng, căn bản không có khả năng gây ra tổn hại gì cho anh ta.
Vương Phong hạ giọng, cười lạnh nói: "Người đã chết rồi, sao lại quay về? Bản lĩnh cũng chỉ có như vậy..."
Giọng nói này khiến người ta cảm thấy ớn lạnh trong lòng.
Thôi Ngọc Khê dường như càng tức giận hơn, đồ vật bị ném ra ngoài với những tiếng răng rắc, Vương Phong giơ tay chặn lại, dùng dao chém đôi chiếc đèn bàn bay tới trước mặt, nhưng lại vô tình bị một cái điều khiển từ xa đập vào đầu.
Anh ta đột nhiên có chút căm tức, lạnh lùng nói: "Có chuyện gì mà ồn ào vậy? Cô không thể im lặng rời đi sao? Làm ầm ĩ xấu xí như vậy tại sao không nghĩ đến con cái?"
Rắc rắc!!!
Phương Sở mặc dù không nhìn thấy gì, nhưng anh tựa hồ có thể cảm nhận được Thôi Ngọc Khê đang tuyệt vọng và phẫn nộ.
Giọng nói của Vương Phong có lúc lạnh lùng, có lúc tức giận, dường như càng ngày càng cáu kỉnh.
Cơ thể cậu bé trong tay anh dần cứng lại.
Phương Sở ôm chặt cậu nhóc, lúc này, anh rốt cục nghe được âm thanh rất nhỏ nhẹ của cậu: "Bố, bố sẽ không gϊếŧ mẹ, không..."
Phương Sở đau lòng, sự thật đã bày ra trước mắt, nhưng cậu nhóc lại không muốn tin.
Anh muốn an ủi cậu bé, nhưng Vương Phong đã ở rất gần, sắp đi tới cửa phòng, anh liền nhanh chóng đưa tay bịt miệng Vương Đào, thì thầm vào tai cậu bé: "Lát nữa không được lên tiếng..."
Bây giờ Vương Phong hiển nhiên đã trở nên điên rồi, anh ta có thể làm tổn thương bất cứ ai!
Giọng nói của Vương Phong vang vọng trong hành lang: "Ra ngoài, cậu chỉ hiểu lầm tôi thôi, tôi không gϊếŧ cô ấy."
Phương Sở đương nhiên sẽ không trả lời.
Ngữ khí Vương Phong lại thay đổi, cười lạnh nói: "Đừng trốn nữa, chúng ta không ai có thể thoát ra hay rời khỏi, sớm muộn gì tôi cũng sẽ tìm được cậu."
Phương Sở nắm chặt cây lau nhà trong tay, buông tay Vương Đào ra, sau đó nắm lấy tay nắm cửa, nhanh lên... Phương Sở tập trung đến cực điểm, chờ Vương Phong tới gần ra tay trước.
Nhưng Vương Phong còn chưa đi tới, phía sau đột nhiên vang lên một tiếng "Rắc rắc"!
Vương Đào dường như đã vô tình đυ.ng ngã cái gì đó.
Cả người Phương Sở cứng đờ, nguy rồi!
Âm thanh trong im lặng vô cùng gay gắt, bước chân của Vương Phong đang nhanh chóng đến gần! Phương Sở lúc này không có thời gian suy nghĩ, anh theo bản năng đẩy cửa ra, dùng toàn lực đập mạnh cây lau nhà vào người Vương Phong!
Cây lau nhà mặc dù không sắc bén bằng dao làm bếp, nhưng phạm vi tấn công của nó dài hơn, anh không phải hoàn toàn không có ưu điểm!
Nhìn thấy mình sắp đánh Vương Phong, Phương Sở đột nhiên cảm nhận được một lực đẩy từ phía sau, khiến anh không tự chủ được tiến lên một bước, bởi vì động tác trong tay anh bị chệch hướng, căn bản không hề đánh trúng Vương Phong! Thay vào đó, anh lại loạng choạng suýt nữa ngã xuống đất.
Vào thời khắc mấu chốt, Phương Sở nghiêng người tránh né đao của Vương Phong.
Nhưng lòng anh lại lạnh giá.
Bởi vì đã quá muộn.
Anh đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhất của mình.
Cậu bé đứng sau lưng còn chưa kịp thu tay lại, lạnh lùng nhìn anh với ánh mắt âm trầm xa lạ, nhẹ giọng nói: “Anh là kẻ xấu, anh là kẻ xấu muốn chia cắt tôi và bố tôi. "
Không phải vậy, anh sợ bố em sẽ làm hại đến em!
Phương Sở vội vàng muốn giải thích, nhưng anh còn chưa kịp mở miệng đã thấy Tiểu Vương Đào quay đầu nhìn về phía bố mình, chỉ vào Phương Sở nói: "Bố, gϊếŧ anh ấy đi."