Phương Sở đè nén trong lòng vị chát, nói: "Tôi chỉ muốn đi qua nhìn xem..."
Vương Phong cúi đầu, nhìn thấy thỏa thuận ly hôn trong vũng máu, bầu không khí nhất thời im lặng.
Tim Phương Sở đã nhảy lên cổ họng, tuy rằng anh không có động đậy, nhưng mỗi dây thần kinh trong cơ thể đều căng thẳng đến cực điểm, chuẩn bị phản kháng! Không, có lẽ anh nên tấn công trước!
Nhưng giây tiếp theo, Vương Phong lại lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, thở dài nói: "Cậu phát hiện ra rồi."
Phương Sở nói từng chữ một: "Đúng vậy."
Vẻ mặt Vương Phong thậm chí còn bình tĩnh, anh ta không có chút hoảng sợ hốt hoảng, chẳng qua là trên mặt có chút khổ sở, chẩm rãi nói: “Bởi vì chúng tôi còn chưa thương lượng, nên tôi còn chưa nói cho cậu biết, khi chuyện đã xảy ra như thế này, thì đã không còn thời gian nói nữa…”
Vương Phong cười khổ: "Sao cậu lại nhìn tôi như vậy, không phải là nghi ngờ tôi chứ?"
Vẻ mặt của anh ta rất tự nhiên, dù là buồn bã, bất lực hay cười gượng, đều không có gì sai cả.
Trong lúc nhất thời, Phương Sở gần như tin tưởng.
Anh cảm thấy mình suy nghĩ nhiều rồi.
Vương Phong nói: "Đi thôi, cậu mãi chưa trở lại, đám người Phi Vũ lo lắng, kêu tôi lên tìm cậu."
Đồng tử Phương Sở co rút, anh chậm rãi từng bước đi qua Vương Phong.
Vừa định đi ra ngoài, anh đột nhiên cảm thấy một điềm xấu, bên tai vang lên một tiếng huýt sáo băng giá, bảo anh tránh ra, tránh ra!
Phương Sở đột nhiên xoay người, né được một dao của Vương Phong!
Người đàn ông vừa rồi trông có vẻ bình thường, không nhìn ra manh mối nào đã giơ con dao trong tay về phía anh mà không hề báo trước, chính là con dao làm bếp đẫm máu!
Phương Sở xoay người bỏ chạy, bởi vì Vương Phong ở ngay phía sau nên anh chỉ có thể chạy vào trong.
Chạy được vài bước, anh nhìn thấy Tiểu Vương Đào một mình đứng ở đầu cầu thang, sắc mặt kinh ngạc, tái nhợt và sợ hãi nhìn bọn họ.
Phương Sở bế Vương Đào lên và bỏ chạy mà không hề suy nghĩ!
Phía sau bọn họ là tiếng bước chân nặng nề của Vương Phong, nhanh chóng đến gần, ngay lúc bọn họ sắp bị tấn công, cánh cửa ở một bên hành lang đột nhiên tự mở ra, một tiếng nổ vừa đúng lúc khiến Vương Phong bị chặn lại phía sau! Khiến Vương Phong trở tay không kịp.
Ngay sau đó, đồ vật trong phòng đùng đùng bay ra, đánh trúng Vương Phong!
Phương Sở không quay đầu lại.
Anh biết Thôi Ngọc Khê đang giúp anh, giờ phút này trong đầu anh không còn nghi ngờ gì nữa.
Con quỷ đó chính là Thôi Ngọc Khê đã chết, cô chỉ hận Vương Phong, chỉ nhắm vào Vương Phong, chính vì thế cô chỉ dọa họ mà không ra tay, cho nên bọn họ mới luôn an toàn, cô bây giờ cũng là đang giúp anh.
Phương Sở thừa dịp lợi dụng Vương Phong bị chặn, nhanh chóng ôm Tiểu Vương Đào chạy lên tầng ba.
Tầng ba đều là phòng dành cho khách, cuối hành lang có một cánh cửa sổ, nhưng Phương Sở biết mình không thể ra ngoài, mắt thấy Vương Phong sắp đuổi kịp, anh tuyệt vọng mở cửa ra đi vào không chút do dự, sau đó đóng cửa thật chặt!
Bởi vì lo lắng ánh sáng lọt ra từ khe cửa sẽ lộ ra vị trí của mình, Phương Sở không bật đèn mà ôm chặt cậu bé dựa vào vách tường.
Trong bóng tối chỉ có tiếng thở nhẹ.
Cậu nhóc vẫn luôn ngoan ngoãn, im lặng, nhưng Phương Sở lại có thể cảm nhận được cơ thể cậu bé đang run rẩy, nhớ lại vừa chứng kiến
cái chết của mẹ mình và biết được sự thật bố mình đã gϊếŧ mẹ mình, trong lòng anh cảm thấy đau lòng.
Nhưng lại không biết phải nói gì.
Bên kia, Vương Phong bị cửa đập vào, lại bị thứ gì đó bay ra từ phòng không kịp tránh đi, bị chặn lại một lúc, nhưng rất nhanh lại lần nữa đuổi theo.
Phương Sở nín thở, nghe tiếng bước chân của Vương Phong càng ngày càng gần, mồ hôi lạnh chảy dài trên trán.
Đột nhiên, bên ngoài vang lên những giọng nói khác.
Vương Phong dừng bước.
Hóa ra hành động bên trên đã kinh động Giản Phi Vũ và Bạch Hiểu Nhàn, họ vội vàng đến kiểm tra tình hình, vô cùng sửng sốt khi nhìn thấy Vương Phong đứng ở hành lang cùng vết máu trên mặt, trên tay là một con dao.
Bạch Hiểu Nhàn lo lắng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Giản Phi Vũ cũng hoảng hốt: "Phương Sở đâu? Đào Đào đâu?"
Vương Phong trầm giọng nói: “Tôi thấy Phương Sở chưa xuống, liền muốn đi lên kiểm tra, lo lắng cậu ta gặp nguy hiểm, nhưng cậu ta lại không có ở trong phòng vệ sinh, lúc tôi đi ra nhìn, tình cờ nhìn thấy một bóng đen đi ngang qua, tôi nghi ngờ bóng đen đó đã mang cậu ta và Đào Đào đi.”
Hai người nghe vậy đều sửng sốt, tái mặt!
Rốt cuộc đã tới sao? Phải chăng con ác quỷ trước giờ hù dọa bọn hò bây giờ bắt đầu ra tay? !
Giản Phi Vũ lại nhìn con dao trong tay Vương Phong, không biết cậu ta cầm lấy nó từ lúc nào, kỳ quái hỏi: “Đây không phải là dao làm bếp sao?”
Vương Phong vẻ mặt bình tĩnh gật đầu: "Đúng vậy, tôi sợ gặp phải quỷ, không có vũ khí nên mới dùng tới cái này."
Những lời này hoàn toàn không khơi dậy sự nghi ngờ của Giản Phi Vũ và Bạch Hiểu Nhàn.
Bạch Hiểu Nhàn run giọng nói: "Vậy bây giờ nên làm gì..."
Trong mắt Vương Phong hiện lên vẻ lạnh lùng nghiêm nghị, anh ta nói: “Tôi sẽ không để Phương Sở và Đào Đào bị bắt đi, cậu xuống lầu một canh gác, tôi sẽ tiếp tục lục soát từ phòng này sang phòng khác, nhất định sẽ tìm được!"