Chương 23

Lời này rất đúng, trên thực tế, Phương Sở cũng nghĩ như vậy.

Nhưng vấn đề là không ai có kinh nghiệm đánh ma!

Chưa từng đọc sách giáo khoa, chưa từng đào tạo qua như thể không trâu bắt chó đi cày*. (Bắt, thúc ép một người làm việc không có chuyên môn làm một chuyện vượt qua khả năng của họ)

Phương Sở lại nghĩ tới Úc Tư Trạch, hu hu hu, thật hoài niệm ngày đi theo ông chủ lớn kia giành được chiến thắng.

Mọi người nhìn nhau.

Chưa có ai nghĩ ra giải pháp...

Trong sự im lặng quái dị này, Giản Phi Vũ đột nhiên dùng ngón tay run rẩy rút ra một sợi dây màu đỏ trên cổ, trên đó treo một mặt dây chuyền ngọc bích hình Quan Âm, bất an nói: “Đây là bà nội tôi đi miếu cầu cho tôi, nghe nói là đã thỉnh đại sư khai quang, không biết có hữu dụng hay không?".

Nhìn vẻ mặt do dự và run rẩy của anh ta, rõ ràng là anh ta cũng không tin, cho nên bây giờ anh ta mới nhớ tới...

Nhưng lời này vừa nói ra, liền nhắc nhở mọi người.

Bạch Hiểu Nhàn suy nghĩ một chút, sờ vào vòng tay của mình, có chút không tự tin nói: "Người bán thề rằng nó được làm bằng đá hắc diện thạch*, không biết nó có thể bảo vệ mình hay không..." (Đá hắc diện thạch: Obsidian)

Món hàng hot nhất của Taobao là tám mươi tám nhân dân tệ một bó... Nhưng cô ấy không thể nghĩ được gì khác và có vẻ hơi xấu hổ.

May mắn thay, không ai cười nhạo cô.

Vương Phong trầm tư một lát, quay người lại, từ trong phòng bếp tìm được một khối gỗ hình quả hồ lô, anh ta ho nhẹ một tiếng nói: "Trước đây tôi tìm thấy nó ở ven đường, nghe nói là làm bằng gỗ đào... "

Phương Sở nhìn Giản Phi Vũ, người đang nắm chặt mặt dây chuyền ngọc bằng cả hai tay, sau đó nhìn Bạch Hiểu Nhàn, người đang cầm một chiếc vòng tay obsidian, và cuối cùng là Vương Phong, người đang cầm một quả bầu gỗ, rơi vào im lặng...

Ba người họ nhìn anh đầy lo lắng.

Mọi người đã được "vũ khí đầy đủ" rồi! Dù không cần nói đến nó có hữu ích hay không nhưng ít nhất bọn cũng có trong tay một "vũ khí thần kỳ"…

Mồ hôi lạnh chảy dài trên trán, một lúc sau anh mới lấy điện thoại di động ra, ôm chặt trong tay.

Vương Phong, Giản Phi Vũ, Bạch Hiểu Nhàn: "???"

Phương Sở nghĩ đến Úc Tư Trạch đã quay lại danh sách bạn bè của mình, hít một hơi thật sâu, tỏ ra bình tĩnh và nói một cách khó hiểu: “Ở đây có một thuật phong ấn. Vào những thời điểm quan trọng, tôi có thể sử dụng thuật triệu hồi để chiêu hồn thiên binh thiên tướng để tiêu diệt yêu ma quỷ quái."

Vương Phong, Giản Phi Vũ, Bạch Hiểu Nhàn chết lặng.

Cậu thậm chí còn không đáng tin cậy hơn chúng tôi tưởng, cậu rõ đấy!!!

Ba người im lặng quay đi.

Chẳng qua...dù sao thì còn nước là còn tát.

Ít nhất họ có Ngọc Quán Âm! Obsidian, hồ lô gỗ đào và... bùa điện tử!

Không hiểu sao, bọn họ cảm thấy tâm lý thoải mái hơn đôi chút, ngay lúc bọn họ đang chuẩn bị cho một trận chiến kịch liệt với ma quỷ, Bạch Hiểu Nhàn đột nhiên kêu lên: "Vương Đào đi đâu rồi?"

Vương Phong giật mình, sau đó thay đổi sắc mặt.

Không biết từ lúc nào, Vương Đào vừa mới ngoan ngoãn đứng sang một bên đã biến mất!

Mọi người đều bị sốc.

Vương Phong quay người nhìn lại, quán ăn này không lớn, mọi người nhanh chóng lục soát toàn bộ tầng một. Nhưng Vương Đào không có ở tầng một, nên cuối cùng họ phải hướng sự chú ý về phía cầu thang trên tầng hai…

Vương Phong sắc mặt tái nhợt, không chút do dự đi lên lầu, đồng thời lớn tiếng gọi tên con trai.

Nhưng căn phòng lại im lặng, không có tiếng trả lời.

Phương Sở cũng rất khẩn trương, tự trách mình, bọn họ sơ ý không để ý đến một đứa bé, vội vàng đi theo Vương Phong lên lầu.

Nhưng vừa lên lầu liền nhìn thấy bóng dáng Vương Phong thì tức khắc khựng lại.

Giản Phi Vũ nghi hoặc hỏi: "Sao vậy..."

Vừa dứt lời, anh cũng nhìn thấy tình hình trong phòng, như có thứ gì đó đang bóp cổ mình.

Trong căn phòng gần cầu thang tầng hai nhất, Vương Đào đứng ở cửa phòng quay lưng về phía bọn họ, dáng người của cậu bé có vẻ hơi gầy, nhìn vào bên trong bất động và im lặng.

Vương Phong kéo nhóc con lại, bởi vì lo lắng và sợ hãi, ngữ điệu trở nên nghiêm khắc: "Con tới đây làm gì!"

Nhưng Vương Đào chỉ mím môi, ngơ ngác hỏi: "Mẹ ở đâu rồi ạ..."

Vừa nói, nước mắt nhóc vừa chậm rãi chảy xuống, giọng nói đau khổ xen lẫn sợ hãi, nhóc nghẹn ngào nức nở: “Con chỉ muốn gặp mẹ, nhưng mẹ đi đâu rồi…”

Phương Sở, Giản Phi Vũ và Bạch Hiểu Nhàn cảm thấy ớn lạnh.

Bởi vì trong căn phòng này, nơi xác chết nằm trước đó, lúc này không có thi thể, chỉ để lại một vết máu lớn.

Và trên bức tường trắng có dòng chữ "chết" màu đỏ máu!

Từ "chết" màu đỏ máu kia cuối cùng cũng chạm đến dây thần kinh căng thẳng cuối cùng của họ, Bạch Hiểu Nhàn hét lên một tiếng rồi lùi lại, đập thẳng vào tường!

Giản Phi Vũ quay người bỏ chạy, nhưng lại loạng choạng lăn xuống cầu thang, cuối cùng ngã phịch xuống đất ở tầng một, sứt đầu mẻ trán mà chảy máu.

Phương Sở bây giờ đứng chết chân tại chỗ, anh cho rằng mặt dây chuyền ngọc quả thật rất vô dụng, xem ra hòa thượng trong chùa bà ngoại cậu ta đến lúc đó không được khỏe lắm...