Chương 21

Giản Phi Vũ nhìn Bạch Hiểu Nhàn, đột nhiên đứng dậy, lớn tiếng nói: "Đừng sợ, anh đi cùng em!"

Thật sự không nhìn nổi nữa, xấu hổ đến mức tràn ra khỏi màn hình, huynh đệ, cho dù cậu thật sự muốn đi cùng cô cũng đâu cần nói to vậy đâu, để con gái nhà người ta xấu hổ như vậy... Với tích cách này, không theo đuổi được cũng đúng.

Bạch Hiểu Nhàn nhìn Giản Phi Vũ.

Giản Phi Vũ nhìn Bạch Hiểu Nhàn.

Mắt to nhìn mắt nhỏ.

Một mắt tuyệt vọng.

Một mắt mong đợi.

Ngay lúc hai người tính nhìn nhau đến thiên hoang địa lão, Vương Phong đành bất đắc dĩ đứng dậy, nhìn Bạch Hiểu Nhàn nói: "Tôi đi cùng cô, tôi quen đường chỗ này."

Bạch Hiểu Nhàn thấy mình như được ân xá, hưng phấn gật đầu nói: "Cám ơn anh Phong."

Nói xong cô nhanh chóng quay người đi, để lại cho Giản Phi Vũ một bóng lưng hoảng loạn.

Giản Phi Vũ ngơ ngác nhìn hai người rời đi.

Phương Sở thở dài, vỗ vỗ vai anh ấy nói: "Đừng nhìn nữa."

Giản Phi Vũ quay người lại, mặt mày bầm tím, sưng vù, trong mắt tràn đầy nước mắt vì thất tình, thê thảm hết sức, một lúc lâu mới tủi thân nói: “Tôi biết mình không đẹp trai như anh Phong, không bình tĩnh như anh Phong, không trưởng thành như anh Phong, cũng không biết quan tâm như anh Phong... nhưng anh Phong đã có vợ con, cô ấy thích anh Phong sẽ không có kết quả."

Phương Sở nghĩ thầm tên này còn tự hiểu bản thân, chỉ là vì tình yêu suy nghĩ lung tung, mấy lời này để đứa nhỏ nghe được thì không tốt.

Anh vô cùng chính nghĩa nói: "Đừng suy nghĩ vớ vẩn, cũng đừng xem xét lại đạo đức của mình. Cô ấy chỉ là tin tưởng anh Phong, cho dù không có anh Phong cô ấy cũng không thích cậu."

Giản Phi Vũ: "..."

Cả ngày nay liên tục bị trúng đòn, anh không muốn đợi quỷ đến gϊếŧ nữa, cứ tự sát luôn đi!

Phương Sở thương hại nhìn anh ấy, vỗ mạnh vai anh, nghiêm túc nói: "Làm người, quan trọng nhất là tự mình biết mình, cậu có hiểu không?"

Giản Phi Vũ: Không, tôi không muốn tự sát, tôi muốn đồng quy vô tận với cậu!!!

…………

Nhà vệ sinh ở trên tầng hai, mặc dù rất không muốn đi lên, nhưng Bạch Hiểu Nhàn thật sự không nhịn được nữa, đành phải đi lên lầu, may mà Vương Phong đi ở phía trước, dáng người cao ráo của anh khiến cô thấy an tâm hơn một chút.

Vương Phong cẩn thận quan sát xung quanh, mở cửa phòng xác nhận bên trong an toàn, rồi nói với Bạch Hiểu Nhàn: "Cô vào đi, tôi ở bên ngoài."

Bạch Hiểu Nhàn gật đầu, nhưng lúc đóng cửa lại do dự, mặt đỏ bừng, trông khá xấu hổ, nhưng vật lộn một chút vẫn nói: "Cái này, có thể để cửa mở hé không..."

Vương Phong cười nói: "Được."

Bây giờ không phải lúc nói mấy cái lễ nghi kia.

Bạch Hiểu Nhàn giữ lại một khe hở trên cửa, từ góc này, người bên ngoài không thể nhìn thấy cô, nhưng sẽ có ánh sáng chiếu vào, không hiểu sao khiến cô thấy rất thoải mái.

Ít nhất cũng không phải một căn phòng tăm tối chật chội.

Một phút sau.

Bạch Hiểu Nhàn vén quần lên, may là không có chuyện gì xảy ra, lúc cô chuẩn bị ra ngoài, ánh mắt cô liếc qua tấm gương, dường như thấy một bóng đen vụt ngang, cô bị dọa sợ, loạng choạng đập mạnh vào tường, phát ra tiếng va đập!

Vương Phong nghe tiếng động nhanh chóng đẩy cửa vào, trong mắt tràn đầy lo lắng, nói: "Xảy ra chuyện gì vậy!"

Vừa ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt sợ hãi của Bạch Hiểu Nhàn.

Nhìn xung quanh, chắc chắn không có gì bất thường, anh nhanh chóng bước đến quan tâm hỏi: “Cô không sao chứ?”

Trải qua một đêm trằn trọc, Vương Phong nhìn khá chật vật, tóc tai rối bù dính trên trán, trên mặt còn có vết máu chưa lau sạch, nhưng vẻ mặt rất kiên định trưởng thành,bình tĩnh đáng tin, khiến người khác cảm thấy có thể dựa dẫm.

Bạch Hiểu Nhàn đỏ mắt nhìn anh ta, bỗng nhiên lao vào l*иg ngực anh ta, ôm thật chặt eo anh ta, áp mặt lên nơi tim anh ta, cảm nhận nhịp tim mạnh mẽ trong khoang ngực.

Giọng nói của cô trầm thấp, kiếm chế đến run rẩy : "Anh Phong, anh có nghĩ... thật sự có ma không?"

Vương Phong lộ ra vẻ kinh ngạc, khựng lại một chút nhưng cũng không đẩy Bạch Hiểu Nhàn ra mà nhẹ nhàng ôm lấy vai cô, nói từng chữ một: “Cho dù có thật, anh cũng sẽ bảo vệ em, không để em bị thương.”

Lời nói quyết đoán rơi vào tai Bạch Hiểu Nhàn, khiến tim cô đập nhanh hơn... Cô nghĩ đến rất nhiều chuyện, trong lòng tràn ngập dịu dàng, ngọt ngào, đan xen với phức tạp, áy náy, tự trách bản thân.

Khoảnh khắc này cô thật sự yếu lòng, không muốn tiếp tục giả vờ nữa.

Vương Phong không muốn ở trên đó quá lâu, một lát sau mới buông ra, lùi lại kéo giãn khoảng cách, mỉm cười với Bạch Hiểu Nhàn: "Chúng ta đi xuống đi, đừng để bọn họ lo lắng."

Bạch Hiểu Nhàn nhẹ nhàng gật đầu, đang chuẩn bị rời đi, cô đột nhiên nắm lấy tay áo Vương Phong.

Vương Phong khó hiểu quay đầu.

Bắt gặp ánh mắt do dự xen lẫn phức tạp của Bạch Hiểu Nhàn, cô nắm chặt tay áo anh, giọng nói run run vì lo lắng: "Chị Ngọc Khê... chị ấy, tại sao lại chết?"

Ánh mắt Vương Phong dần trở nên nghiêm túc, anh ta nhìn thẳng vào mắt Bạch Hiểu Nhàn, chậm rãi nói: "Em nói lời này là có ý gì? "