Lời này khiến mọi người đều lạnh sống lưng.
Mặc dù mọi chuyện phát triển đến bây giờ, mọi người ít nhiều đều đã nghĩ đến khả năng này, nhưng là những người tiếp nhận giáo dục chủ nghĩa duy vật từ
nhỏ, bọn họ theo bản năng đều không muốn tin vào sự thật này... Ngoại trừ Phương Sở.
Từ khi gặp lại Úc Tư Trạch, thế giới quan của cậu đã hoàn toàn sụp đổ!
Nhưng đối với những người còn lại, câu nói này không chỉ có ý như vậy, câu hỏi của cậu bé buộc họ phải nhận ra... kẻ sát nhân có lẽ không phải là một tên trộm, mà là một con quỷ.
Một con quỷ tà ác lặng lẽ ẩn nấp ở đây, trốn trong bóng tối lạnh lùng nhìn bọn họ, nhắm tìm con mồi chực chờ xé xác họ.
Giản Phi Vũ nghiến răng: “Đúng vậy, vừa rồi là quỷ đả tường, nhất định là quỷ đả tường trong truyền thuyết…”
Phương Sở lấy điện thoại di động ra xem, không biết đã mất tín hiệu từ lúc nào, giống hệt lần trước... Tin nhắn cuối cùng Úc Tư Trạch gửi cho cậu là một chữ "Được".
Nhớ lại những chuyện liên tiếp xảy ra sau khi gặp Úc Tư Trạch, nghĩ đến số phận của mình đã thay đổi mà vẫn phạm Thái Tuế, cậu liền do dự……
...
Vương Đào mở to đôi mắt đen láy, trong mắt là sợ hãi xen lẫn mờ mịt, nhìn về phía bố mình, "Mẹ... mẹ bị quỷ mang đi ạ? Mẹ còn quay lại không..."
Sắc mặt Vương Phong cực kỳ khó coi, anh ta đi xuống, nghiêm túc nói: "Trên đời này không có ma quỷ!"
Vương Đào nói: "Nhưng..."
Vương Phong nghiêm mặt nói: "Không có nhưng!" Nói xong, anh cảm thấy giọng điệu của mình không được tốt lắm, những chuyện kỳ lạ không ngừng khiêu chiến thế giới quan của anh ta, anh hiểu bây giờ mình không còn bình tĩnh nữa, anh không nên nói chuyện với con mình như thế.
Anh hít thật sâu, ngồi xổm xuống, nghiêm túc nói với Vương Đào: “Trên đời này không có ma quỷ, con hiểu không?”
Vương Đào cắn môi, ngơ ngác nhìn bố mình, nhưng cũng không phản bác nữa.
Vương Phong quay đầu lại nhìn Phương Sở và đám người nói: "Vừa nãy Hiểu Nhàn ngất đi, trước tiên chúng ta đi xem xét tình hình của cô ấy, đừng để xảy ra chuyện."
Câu nói này kéo mọi người từ nỗi sợ trợ về, bọn họ nhanh chóng phối hợp với nhau đỡ Bạch Hiểu Nhàn lên bàn, ấn huyệt rồi ấn huyệt, xông nước nóng rồi xông nước nóng, không lâu sau, Bạch Hiểu Nhàn tỉnh lại...
Giản Phi Vũ nhìn thấy Bạch Hiểu Nhàn tỉnh lại, kích động đi tới: "Vừa rồi cô ngất xỉu, không sao chứ?"
Bạch Hiểu Nhàn không nói gì, quay đầu phức tạp nhìn Vương Phong, "Anh, vừa rồi..."
Ánh mắt Vương Phong tối sầm, lắc đầu nói: "Tôi cũng không biết chuyện gì đã xảy ra."
Môi Bạch Hiểu Nhàn run run, dường như đang muốn nói gì đó, nhưng lại không nói gì.
Phương Sở nhìn quanh phòng một lượt, từ lúc Vương Phong trở về đến giờ không có chuyện gì xảy ra, yên tĩnh đến đáng sợ, hắn miễn cưỡng cười khan: “Ừm… Cho dù có quỷ hay không, bây giờ chúng ta cũng không thể thoát khỏi đây được. Cứ cho là có quỷ, bây giờ chúng ta phải làm gì?”
Giản Phi Vũ hai tay ôm lấy cơ thể gầy gò của mình, chẳng hiểu sao cứ cảm thấy lạnh lẽo, không biết có phải do tâm lý không: “Khi tôi còn nhỏ, bà nội luôn kể chuyện ma cho tôi nghe, mỗi khi tôi không nghe lời lén đi trộm vặt bà đều nói đứa nhỏ không nghe lời sẽ bị quỷ bắt, nên tôi bây giờ rất sợ ma quỷ…"
Phương Sở thầm nghĩ, cậu ta thật đáng thương...
Giản Phi Vũ buồn bã kêu lên: “Nhưng tôi đã hai mươi ba tuổi, chưa từng gặp ma. Đây là lần đầu tiên tôi gặp phải ma! Tôi cũng không biết phải làm sao, ma có đáng sợ như trong phim kinh dị không? Trong mấy cái phim kinh dị tôi xem, mọi chuyện thường bắt đầu bằng ánh đèn nhấp nháy..."
Lời còn chưa dứt, đèn trên đầu bọn họ thật sự nhấp nháy...
Phương Sở: "..."
Vương Phong: "..."
Giản Phi Vũ nuốt nước miếng, cười khan: “Đây nhất định là trùng hợp, chỉ là ánh đèn chập chờn mà thôi, có khả năng là do điện không ổn định… Không có chuyện TV cũng thành màn hình trắng đúng không?”
Anh ấy vừa dứt lời, cái TV trên vách tường đột nhiên vang lên tiếng điện chập...
Màn hình trắng sáng lên.
Trong màn đêm yên tĩnh, phảng phất như đang âm thầm chế nhạo ai đó.
Giản Phi Vũ: "..."
Anh ôm chặt người mình, cười còn xấu hơn khóc: “Đây nhất định là trùng hợp, đây không phải sự thật, không thể có chuyện từ trong TV bò ra… Ô ô ô!”
Phương Sở bịt miệng anh ấy lại, hung ác nói: "Câm miệng!"
Bạch Hiểu Nhàn và Vương Đào ở bên cạnh không biết nói gì, nhìn Giản Phi Vũ như gặp quỷ.
Ngay cả Vương Phong cũng lộ ra vẻ tuyệt vọng, anh ta mở miệng muốn nói không có quỷ, nhưng không nói nên lời... Mẹ nó đồ phá hoại.
Giản Phi Vũ liều mạng chớp mắt biểu thị mình sẽ không nói lung tung!
Lúc này Phương Sở mới buông ra, hận không thể dùng ánh mắt chém anh thành trăm mảnh, trên đời này đáng sợ ngang với quỷ chính là miệng của kẻ ngốc!