Chương 15

Hiển nhiên Giản Phi Vũ có ý với cô, ân cần nói: “Hiểu Nhàn, em mệt mỏi cả một ngày rồi, đi nghỉ ngơi đi, lát nữa anh giúp em lấy cơm.”

Bạch Hiểu Nhàn quả thực có chút mệt mỏi, cô đấm đấm chân, do dự một lúc mới nhận lời: “Cảm ơn anh.”

Giản Phi Vũ bỗng cảm thấy như bị tiêm máu gà, hận không thể lao lên giành cơm luôn ngay lập tức!

Phương Sở im lặng quay đầu...

Lúc này Vương Phong đi tới, liếc nhìn mấy người, cười nói: “Đừng xếp hàng chờ nữa, cơm hộp trưa nào chả giống nhau, các cậu chưa thấy ngán à? Hôm nay các cậu đã quay xong phân cảnh của mình rồi, ăn mừng đi, về nhà anh.”

Ai cũng biết gia đình Vương Phong mở một quán ăn nhỏ, bình thường là do vợ anh ta, Thôi Ngọc Khê nấu nướng, tuy đều là cơm nhà nhưng vẫn ngon hơn cơm hộp gấp nghìn lần! Tất nhiên là mọi người đồng ý ngay!

Vương Phong cười lớn tiếp đón ba người: “Phi Vũ, Tiểu Phương, à còn cả Hiểu Nhàn nữa, đi thôi.”

Họ đi theo Vương Phong và rời khỏi phim trường. Quán của Vương Phong ở đầu kia của Phố Điện ảnh, đi bộ về hơi xa nên gọi xe về cho tiện.

Quán nhỏ là một ngôi nhà dân ba tầng, tuy đơn sơ nhưng rất sạch sẽ và ngăn nắp. Người mở cửa là một cậu trai có khuôn mặt tuấn tú, chính là con trai của Vương Phong.

Bạch Hiểu Nhàn cười nói: “Đào Đào cũng ở đây à.”

Ai cũng biết Vương Phong một thời gian, biết rằng anh ta và vợ là Thôi Ngọc Khê có một cậu con trai mười ba tuổi tên Vương Đào, sống cùng bà ngoại ở quê nhà vì thường xuyên không có người chăm sóc.

Vương Phong cười nói: “Ừ, đang nghỉ hè, thằng bé đến đây vài ngày. Ngọc Khê ngày nào cũng nhắc đến nó.”

Giản Phi Vũ nói: “À đúng rồi, chị dâu đâu?”

Vương Phong nói: “Hôm nay cô ấy bị cảm nên hơi yếu người, chắc là đang trên lầu nghỉ ngơi. Các cậu nghỉ ngơi trước đi, hôm nay anh cho các cậu nếm thử tay nghề của anh.”

Nói xong, Vương Phong liền xắn tay áo đi vào bếp.

Vương Đào ngoan ngoãn chào mọi người, chào cô chú rồi ngồi xuống chiếc ghế nhỏ làm bài tập hè bên cạnh.

Giản Phi Vũ vây quanh Bạch Hiểu Nhàn, anh ấy đã thích Bạch Hiểu Nhàn từ lâu, mặc dù Bạch Hiểu Nhàn rõ ràng không thích anh ấy lắm, nhưng anh ấy cũng không nản lòng! Dù không có học vấn, không có vốn liếng và ngoại hình trung bình nhưng anh tin rằng một ngày nào đó tình yêu đích thực của mình sẽ lay động được trái tim Bạch Hiểu Nhàn!

Phương Sở:....

Thấy trời đã tối, vẫn không có tin tức gì của Úc Tư Trạch, hôm nay điện thoại đặc biệt yên tĩnh, Phương Sở buồn bã thở dài. Nếu buổi sáng anh có thể tự lừa dối mình rằng Úc Tư Trạch không nhìn thấy, hoặc bận quá chưa kịp trả lời, nhưng cả ngày đã trôi qua, mà cũng không có khả năng điện thoại bị hỏng…

Điều đó chỉ có nghĩa là Úc Tư Trạch không muốn trả lời anh.

Quả nhiên, vẫn là do mình nghĩ nhiều, tưởng rằng có thể add WeChat thì sẽ có tương lai, ai dè chưa đến một ngày, giấc mộng hoàng lương đã tỉnh*! Phương Sở liếc nhìn tin nhắn cho vay ngân hàng gửi, bình thường anh đều xóa đi, nhưng lần này anh tức giận bấm vào chữ từ chối!

(* Giấc mộng hoàng lương: "Hoàng lương" có nghĩa là kê vàng.

Ngày xưa có Lư Sinh đi thi không đỗ, vào hàng cơm nghỉ chân. Có một lão già cho mượn một cái gối nằm. Lư Sinh ngủ và chiêm bao thấy đỗ tiến sĩ, làm quan to, vinh hiển hơn 20 năm, gia đình hưng vượng, con cháu đầy đàn. Tỉnh ra mới biết ấy chỉ là một giấc mộng. Nồi kê nhà hàng còn chưa chín. Ý nói giấc mộng đẹp và ngắn ngủi.

Toàn bộ giấc mơ của Lư Sinh diễn ra tới… 18 năm nhưng thời gian đời thực chưa nấu xong nồi kê, ý của tác giả muốn nói rằng đời người ngắn ngủi, những vinh hoa phú quý chỉ là giấc chiêm bao.)

Cho các người cũng nếm trải mùi vị của sự thất vọng!

Phương Sở vừa nhấn gửi thì điện thoại lại reo.

“Bạn đã nhận được tin nhắn từ Úc Tư Trạch.”

Phương Sở:...

Anh lo lắng mở ra, chỉ nhìn thấy một dòng chữ ngắn gọn súc tích: "Được."

Mặt Phương Sở sắp dán vào màn hình di động đến nơi, nhìn chằm chằm chữ "Được" nửa ngày trời mới tin rằng bản thân không hề sinh ra ảo giác.

Úc Tư Trạch đồng ý hẹn hò với anh rồi!

Anh kích động run cả người, đột ngột đứng bật dậy khỏi ghế, gây ra tiếng động lớn đến mức Giản Phi Vũ và Bạch Hiểu Nhàn ngồi bên cạnh cũng phải quay sang nhìn.

Đúng lúc Bạch Hiểu Nhàn thấy mệt mỏi khi phải đối phó với sự ân cần của Giản Phi Vũ, thấy anh như vậy, cô lập tức nói sang chuyện khác, hỏi: "Làm sao vậy?"

Phương Sở bình tĩnh cất điện thoại đi, ngẩng đầu, ưỡn ngực, trả lời đầy tự tin: "Ngại quá, đêm nay không ăn với hai người được. Tôi có hẹn với người khác rồi."

Trong nhất thời, ánh mắt Bạch Hiểu Nhàn lộ rõ vẻ muốn hóng chuyện: "Hẹn hò hả?"

Giản Phi Vũ cũng nhìn chằm chằm vào Phương Sở, cười hì hì: "Bạn trai à~"

Đúng vậy, Phương Sở chưa từng che giấu khuynh hướng tính dục của mình. Bọn họ đều biết anh thích con trai, nên mới đột nhiên trêu ghẹo anh như vậy.

Bạch Hiểu Nhàn cười hỏi: "Bạn trai cũ hay là người yêu mới vậy?"

Câu hỏi này khiến Phương Sở phải lặng yên suy nghĩ. Nói là bạn trai cũ cũng được, bởi vì, họ đã chia tay mất rồi. Còn nếu bảo hắn là bạn trai mới, thì anh nào đã theo đuổi lại được người ta đâu. Ngẫm nghĩ một lúc, anh nói: "Không mới cũng không cũ đi."

Bạch Hiểu Nhàn và Giản Phi Vũ: "..."

Lúc này, Phương Sở đã nóng lòng muốn về nhà thật nhanh, bèn nhướng mi cười: "Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ gia nhập vào giới phú hào, đi lêи đỉиɦ cao của cuộc sống! Chờ khi giàu có rồi tôi sẽ bao nuôi hai người. Ha ha ha ha ha."

Bạch Hiểu Nhà, Giản Phi Vũ: "..."