Chương 13

Theo đánh giá của họ, đây là một nhiệm vụ khó cấp A.

Nhưng dù vậy, Úc Tư Trạch từ đầu đến cuối không hề có một chút thay đổi cảm xúc nào, ra vào như thể vừa làm một việc nhỏ không đáng nhắc đến. Đôi khi, Cung Diệu Anh thậm chí còn có cảm giác như hắn không quan tâm đến thế giới này đã ra sao, cũng không để ý đến sự sống chết của chính mình.

Những gì anh làm, công việc ở tổ chức, anh vẫn luôn cố gắng hết sức để tránh mọi chuyện xảy ra, công cuộc vào sinh ra tử của anh, coi như là duy trì hòa bình thế giới đi...

Nhưng Cung Diệu Anh lại cảm thấy mình thực sự không quan tâm.

Anh chỉ làm những chuyện mình nên làm mà thôi.

Nhưng lúc này Cung Diệu Anh nhìn thấy sắc mặt Úc Tư Trạch nghiêm túc khó coi như vậy, tựa hồ đang đè nén cái gì đó! Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy Úc Tư Trạch lộ ra vẻ mặt như vậy! Rõ ràng đây chỉ là một sự kiện cấp D...

Cung Diệu Anh nghĩ thầm, chẳng lẽ tình hình đã nguy hiểm đến mức này rồi sao? Hay hắn lại nhận được tin xấu?

Anh nắm chặt tay, nhìn Úc Tư Trạch, nói từng chữ: “Ngài Úc, có chuyện gì thế? Ngài cứ nói đi.”

Úc Tư Trạch ngẩng đầu lên, nhìn thấy cậu cảnh sát trẻ trước vẻ mặt thấy chết không sờn, như muốn hy sinh bản thân để duy trì hòa bình thế giới, khiến hắn thấy hơi khó hiểu, nhưng tâm trạng hắn không tốt, nên lười trả lời, chỉ hừ nhẹ một tiếng.

Hắn lại cúi đầu nhìn xuống, vừa mới load lại trang mà bài viết vừa nãy trong vòng tròn bạn bè đã biến mất rồi.

Phương Sở đã xóa nó rồi!

Úc Tư Trạch cười lạnh, có gan đăng mà lại xóa. Mà còn xóa nhanh như vậy, sợ có tật giật mình của mình chưa đủ rõ ràng hả? Điện thoại đột nhiên bị bóp chặt kêu răng rắc.

Cung Diệu Anh: “…” Chết rồi, thế giới rốt cuộc cũng sẽ bị hủy diệt sao?

Nhưng với tư cách là cảnh sát nhân dân, dù thế giới có bị hủy diệt anh cũng muốn xông pha chiến đấu ở tuyến đầu, chiến đấu đến giây phút cuối cùng, bảo vệ tính mạng và sự an toàn của người dân là sứ mệnh của anh! Trong lòng anh bốc lên một ngọn lửa hừng hực, tràn đầy ý thức trách nhiệm đầy bi tráng!

Úc Tư Trạch vô cảm buông tay ra, ngước nhìn khuôn mặt Cung Diệu Anh như thể anh ấy mắc hội chứng tuổi dậy thì giai đoạn cuối: “...?”

Hắn lập tức đứng dậy, mở cửa rời đi.

Lúc mới ra ngoài, điện thoại của hắn rung lên, báo hiệu đã nhận được tin nhắn của Phương Sở.

“Ơn cứu mạng này tôi không biết trả sao cho đủ, thôi đành mời anh một bữa vậy. Tối nay anh rảnh không? *ngoan ngoãn.jpg*”

Úc Tư Trạch không trả lời mà cất điện thoại vào túi.

Tôi đã nhìn thấu bản chất dối trá của em! Em nghĩ tôi sẽ trả lời tin nhắn của em ư? Để tôi nói cho em biết, bây giờ tôi đã ngoài tầm với của em rồi ha ha!

...

Phương Sở trơ mắt nhìn nút like của Úc Tư Trạch, vẻ mặt cứng đờ, sau đó lấy lại tinh thần nhanh chóng xóa bài viết đó!

Anh ôm ngực, tất cả là tại cái tay hư viết bậy! Biết vậy đã chẳng làm. Không biết Úc Tư Trạch có hiểu không nhỉ? Hiểu hay không hiểu? Mà không hiểu thì sao lại ấn like? Mà đã hiểu sao lại còn vẫn ấn like… Quả thật càng nghĩ càng thấy ớn!

Phương Sơ rối rắm hồi lâu, cau mày nhìn điện thoại, cuối cùng cắn răng gửi một tin nhắn khác, nói muốn đãi Úc Tư Trạch một bữa nhờ ơn cứu mạng, để xem có thể cứu vãn tình hình không.

Kết quả: Tin tức như đá chìm đáy biển.

Phương Sở không khỏi nhìn vào điện thoại, trầm ngâm suy nghĩ, ý gì đây? Rốt cuộc anh ấy đã thấy tin nhắn chưa, hay là thấy rồi nhưng không muốn trả lời?

Ài, cậu đừng có rảnh rỗi đi đoãn tâm tư của lão đại, đoán tới đoán lui cũng đoán không ra đâu ~

Phương Sở cảm thấy mình luôn là một người hài lòng và bao dung. Anh không thể ép buộc những thứ như số phận. Dù rất tiếc khi bỏ lỡ 100 triệu... Nhưng đó không phải là điều anh không thể ngừng nghĩ đến.

Phương Sở nhanh chóng đặt bỏ chuyện này lại phía sau và lao về phía trường quay đầy năng lượng. Anh chỉ là người xếp thứ 18. Nói đúng ra, anh thậm chí có thể không phải là diễn viên cấp 18. Anh không chọn bất kỳ vai diễn nào vì anh không còn lựa chọn nào khác.

Để tạo ra điện cho tình yêu, v.v. Anh là con cá mặn với những giấc mơ!

Gần đây, anh đóng một vai nhỏ trong một bộ phim truyền hình chống Nhật Bản. Vì vẻ ngoài điển trai nên anh đã vào vai một người lính có tên tuổi trong quân đội của nhân vật chính. Khi đạo diễn có tâm trạng tốt, sẽ cống hiến nhiều hơn. Còn một vài cảnh nữa, nhưng hôm nay là cảnh cuối cùng của anh, bởi vì trong trận chiến này anh sẽ là bia đỡ đạn vinh quang và nhận được hộp cơm trưa!

Phương Sở đến khá sớm, cách thời gian quay phim còn khá lâu, nên anh ngồi xổm sang một bên nói chuyện phiếm với một người anh em trong đoàn phim. Cả hai gặp nhau nhờ bộ phim này, nói chuyện cũng hợp nên trở thành bạn tốt.

Anh trai tôi tên là Giản Phi Vũ, tên anh ấy rất đặc biệt nhưng trông anh ấy rất bình thường và có đôi mắt nhỏ, nên anh được giao đóng vai một con quỷ nhỏ. Bây giờ anh đang mặc trang phục của một Hoàng tử, anh ấy lấy ra một cái bánh bao, cắn một miếng, nói: “Hôm nay quay phim là có thể nhận được tiền. Tôi đã ăn bánh bao được một tuần rồi, hiện tại kiếm được chút tiền thật sự không dễ dàng…”