Chương 2

Đối với chuyện Lâm Uẩn thích Giang Phồn thì Từ Châu Châu đã sớm biết. Nhưng điều mà cô ấy không biết chính là cho đến bây giờ Lâm Uẩn vẫn còn thích anh.

Giang Phồn là học trưởng lúc các cô học lớp mười, là nhân vật nổi tiếng thời cấp ba. Không chỉ có khuôn mặt tuấn tú đẹp trai, hơn nữa kết quả học tập lại xuất sắc, là học sinh ba tốt cốt cán của trường. Mỗi lúc anh làm học sinh gương mẫu đứng trên sân khấu phát biểu đều luôn có thể làm cho trái tim của các thiếu nữ ngồi dưới sân khấu đong đưa.

Mà Lâm Uẩn là một trong số đó, ánh mắt hận không thể dính trên người anh, trong mắt đều là sự vui mừng. Tình cảm của thiếu nữ bắt đầu trỗi dậy nhưng cô lại ngốc nghếch không biểu lộ ra.

Từ Châu Châu không quen nhìn cô ngượng ngùng, năm lần bảy lượt xúi giục cô đi tìm Giang Phồn ngả bài. Có thể lúc Lâm Uẩn muốn nói đều không đúng lúc, nhưng mà sau đó các cô đợi được thời cơ chín muồi rồi thì Giang Phồn đã bị hoa khôi của trường là Bạch Lộ bắt được.

Sau khi bạn thân Từ Châu Châu biết được việc này thì đặc biệt mua trà sữa đến an ủi cô, “Tình đầu rất đẹp nhưng chỉ là chết sớm mà thôi. Đừng nản chí, sớm muộn gì hai người họ cũng chia tay, cậu vẫn còn cơ hội.”

Lâm Uẩn vẫn bình tĩnh, “Tớ không sao, hai người họ nhìn thật xứng đôi ha!”

Nghe xong lời này, Từ Châu Châu nghi ngờ nhìn cô chằm chằm một hồi lâu, thấy vẻ mặt của cô vẫn như cũ nên cho rằng cô chỉ nóng đầu ba phút, vì thế yên lòng bỏ việc này sang một bên.

Rồi lại sau đó, quả thực Giang Phồn và bạn gái không thoát khỏi lời nguyền mối tình đầu sẽ không dài lâu. Hoa khôi của trường đến Bắc Kinh đào tạo sâu còn anh thì ra nước ngoài học Đại học. Từ đó, hiếm có người biết được tin tức về anh.

Lúc này, đột nhiên nghe được Lâm Uẩn đăng ký kết hôn với anh thì Từ Châu Châu có chút không tiếp thu được.

Đợi sau khi làm rõ ngọn nguồn, cô ấy bắt đầu quở trách Lâm Uẩn: “Cho nên bây giờ cậu còn thích Giang Phồn sao? Vậy anh ấy với hoa khôi của trường đã xảy ra chuyện gì, tại sao đã kết hôn rồi lại còn đi ra ngoài hẹn hò? Lâm Uẩn cậu không phải là một đứa ngốc.”

Lâm Uẩn bị giọng nói bỗng dưng to lên của Từ Châu Châu làm sợ hết hồn, cô dịch di động ra xa lỗ tai, đợi cô gái hung dữ ở đầu bên kia mắng xong rồi thì cô mới không nhanh không chậm giải thích: “Trước khi anh ấy ra ngoài có nói cho tớ biết, cho nên đó không phải là hẹn hò.”

Từ Châu Châu hận không thể mài sắc nên kim, “Xem như không phải là hẹn hò thì cậu cũng không thể để cho ông xã của mình vừa mới kết hôn xong đã bỏ chạy đi ôn chuyện với tình cũ chứ, ai mà biết được chuyện sau đó sẽ đi về đâu? Lỡ như quay lại với tình cũ thì sao bây giờ?”

“Sẽ không đâu, nếu như Giang Phồn muốn quay lại với hoa khôi của trường thì anh ấy đã không kết hôn với tớ.”

“Nếu như trong lòng cậu có niềm tin thì khi nãy đã không bảo ngày mai đi lấy giấy ly hôn rồi.”

“…”