Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Yêu Đương Ở Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 57: Dẫn rắn vào hang

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: Na Tiểu Tra

"Trần Quốc Cường?" Thanh niên kia vừa nói, những người khác đều đem ánh mắt cảnh giác nhìn về phía người đàn ông trung niên bên cạnh.

"Hạ Cường cậu có bệnh sao, không phải trước khi tôi đi vệ sinh vẫn bình thường sao?!" Người đàn ông trung niên tên Trần Quốc Cường nghe vậy thì tức giận phản bác.

"Quốc Cường cậu trước đừng tức giận, mỗi một người ở trong này đều là đối tượng bị hoài nghi, đều có khả năng là Tà sư, cậu nói cho chúng tôi biết, ngày hôm nay cậu đi ra ngoài mấy lần?"

Một ông lão hơn sáu mươi tuổi đi đến giữa ngăn cản hai người đang muốn cãi nhau, chậm rãi mở miệng nói.

"Tôi hôm nay... Đi ra ngoài năm lần."

Trần Quôc Cường cau mày, xòe tay ra nhớ lại, có chút dọ dự trả lời.

"Năm lần??"

"Chúng ta ở trong này đồ ăn đồ dùng đều thiếu, nước được chia cũng không nhiều, lúc này khoảng hơn 6 giờ tối, đi năm lần cũng quá kỳ quái đi?"

"Đúng thế, tôi hôm nay cũng chỉ đi hai lần."

"Tôi cũng hai lần."

"Tôi thì một lần cũng không dám xuống lầu."

"......"

Mọi người nói xong thì nhanh chóng lui ra, giữ khoảng cách với Trần Quốc Cường.

"Tôi, tôi như vậy là bình thường!" Trần Quốc Cường thấy vậy thì gấp gáp không thôi, lớn giọng phản bác nói: "Tôi lúc nào cũng như thế, bình thường thì không sao nhưng đến khi khẩn trương sẽ buồn đi vệ sinh."

"Cái này tôi có thể chứng minh, Quốc Cường nhà chúng tôi mỗi khi khẩn trương sẽ chạy đi vệ sinh, hơn nữa hai ngày này anh ấy với trước đây cũng không có gì khác nhau, chính là bạn đời của tôi, chắc chắn không phải người khác giả dạng." Có một người phụ nữ trong đám người mở miệng nói.

"Chị Phương chị chắc chắn đây là Quốc Cường nhà chị sao?"

Người phụ nữ này là vợ của Trần Quốc Cường, hai người kết hôn được 10 năm, đối với nhau xác định là không thể quen thuộc hơn, mà Chu Xuân Phương lại là người thành thật hiền lành, lời cô ấy nói mọi người vẫn nguyện ý tin tưởng.

"Tôi xác định trăm phần trăm, đã là vợ chồng 10 năm, ngoài mặt trong lòng anh ấy là loại người nào tôi đều rõ ràng, nếu có người muốn giả trang, tôi sẽ là người phát hiện đầu tiên!" Chu Xuân Phương giơ nắm tay lên nói.

Trần Quốc Cường cảm động kéo tay vợ mình, đứng một bên yên lặng không nói gì, mà những người khác thấy thế cũng không nghi ngờ hắn nữa, ngược lại là đem ánh mắt nhìn về phía người thanh niên vừa báo cáo.

"Mọi người nhìn tôi làm gì... Không phải mấy người nói ai hay đi ra ngoài nhiều sao? Tôi cũng không nói bậy cái gì cả!"

Hạ Cường bị ánh mắt mọi người xung quanh nhìn chằm chằm trong lòng sợ hãi, nhanh chóng lớn tiếng mở miệng nói.

"Tử Việt cháu lại đây nhìn xem, người này có phải anh Tiểu Cường của cháu không?"

Ông lão kia thật công bằng công chính, kéo một đứa bé trong đám người qua, chỉ vào Hạ Cường hỏi.

"Dạ, đúng ạ." Đứa bé có chút sợ hãi gật gật đầu.

Đứa bé cũng chỉ mười hai mười ba tuổi, làn da ngăm đen, bộ dạng rất khỏe mạnh, gương mặt có mấy phần giống Hạ Cường, là em trai ruột của Hạ Cường.

"Em sợ cái gì? Có phải anh trai em nói gì với em rồi không?" Trần Quốc Cường đứng bên cạnh hỏi.

"Lời này của anh Quốc Cường không đúng, cái gì mà tôi nói gì với em trai tôi rồi? Hai chúng tôi mỗi ngày đều ở chung trên một chiếc giường, có gì nói đều nói, anh muốn nghe cái gì?" Lần này đến lượt Hạ Cường tức đến dậm chân.

"Được rồi, đừng ồn ào, để tôi nói chuyện với Tử Việt!" Ông lão kia là thôn trưởng của thôn này, vẫn có chút quyền nói chuyện, ông vừa mới mở miệng nói, trong phòng cũng yên tĩnh trở lại.

"Tử Việt, cháu nói cho ông biết, cháu đang sợ cái gì?" Ông lão vỗ vai đứa bé, ôn hòa hỏi.

"Cháu sợ quỷ, cháu sợ Tà sư mà mọi người nói..." Hạ Tử Việt nhỏ giọng nói.

"Vậy anh trai cháu..." Thôn trưởng lại hỏi, nhưng còn chưa nói xong đã bị đứa bé ngắt lời.

"Anh trai cháu không có vấn đề, mọi người đừng bắt anh cháu đi!" Hạ Tử Việt có chút kích động nhìn mọi người xung quanh, càng thêm sợ hãi.

"Được, mọi người không bắt anh cháu, Tử Việt cháu không cần sợ, tất cả mọi người chúng ta đều đang bảo vệ cháu đây."

"Đúng vậy Tử Việt đừng sợ, còn có đại sư đang ở đây, chúng không cần sợ."

Người bên cạnh ai ủi vài câu, Hạ Cường thấy em trai mình bị dọa sợ thành như vậy, cũng duỗi tay kéo Hạ Tử Cường qua, có chút căm giận mà liếc mắt trừng Trần Quốc Cường đứng bên cạnh.

"Hừ, không biết là ai bắt đầu trước..."

Trần Quốc Cường cũng không cho Hạ Cường sắc mặt tốt, nhưng nhớ lời thôn trưởng nói lúc trước, cũng không tiếp tục... cùng người khác cãi nhau nữa, chỉ là hừ lạnh một tiếng, trong miệng lẩm bẩm xoay người đi qua một bên.

Sau đó cũng không ai dám nói ra đối tượng hoài nghi, chỉ sợ mình bị cuốn vào, nếu vô tội mà bị hiểu lầm thành Tà sư, vậy cũng thật là xui xẻo.

...

Ba người Tần Thất Bảo thấy vậy cũng không nói gì, mặc dù mấy người bọn họ có nhiều thời gian, nhưng cũng không có lý do gì ở lại chỗ này, trong thôn này không chỉ từ đường có quỷ, mà chỗ khác cũng có, vì thế sau khi Tần Phong và Tần Thất Bảo giúp bà ngoại của Tiểu Lê giải quyết chú thuật trên người xong thì từ biệt mọi người.

"Đại sư, khi nào thì mọi người quay lại đây?"

"Không phải Tà sư còn lẩn trốn trong đám người chúng tôi sao, nếu hắn thừa dịp nhóm người đại sư đi rồi lại ra tay với bọn người chúng tôi thì sao bây giờ?"

"Đúng vậy, ngay cả bà cốt cũng trúng chiêu, chúng tôi có thể chết hay không?"

"......"

Thấy ba người phải đi, các thôn dân đều sốt ruột lên, vừa nãy khi thấy ba người Tần Thất Bảo ở dưới lầu gϊếŧ quỷ, bọn hộ đều tận mắt thấy được, những ác quỷ đó ở trong tay mấy người họ chỉ cần một chiêu, một đường gϊếŧ tới giống như là cắt lúa mạch vậy, thật sự rất lợi hại.

Người lợi hại như vậy nếu như ở lại trong ngôi nhà nhỏ này bảo vệ bọn họ, cho dù thế nào cũng không cần sợ, bây giờ còn chưa bắt được Tà sư, ba vị Đại sư đã phải rời đi, không ai là không nóng nảy khủng khoảng.

"Không cần gấp gáp, Tà sư trong chốc lát sẽ không đi ra đả thương người, trong thôn còn rất nhiều quỷ, chúng tôi trước tiên diệt hết quỷ rồi sẽ quay lại đây." Tần Thất Bảo trấn an mọi người.

"Nhưng nếu trước khi mọi người quay lại đây, Tà sư nhịn không được ra tay làm sao bây giờ." Tiểu Lê cũng có chút sốt ruột, chạy tới trước cửa đối diện với Tần Thất Bảo đang đứng trên cầu thang hỏi.

"Chị cho em cái kiếm nhỏ này, Tiểu Lê em để cho bà ngoại em giữ lấy, nếu Tà sư thật sự xuất hiện, thì niệm chú ngữ này..." Tần Thất Bảo bảo bé gái ghé tai qua, sau đó nhỏ giọng ở bên tai cô bé nói vài câu.

"Nhớ kỹ chưa?"

Sau khi nói xong, Tần Thất Bảo đứng dậy, nhét cái kiếm nhỏ vào trong tay Tiểu Lê, sau đó chính mình xoay người đi xuống dưới tầng.

Các thôn dân cũng chạy theo tới bên cửa sổ, cửa sổ đang đóng, nhưng xuyên thấu qua tấm thủy tinh vẫn có thể nhìn thấy mảnh đất trống dưới tầng, bọn họ đợi nửa phút thì nhìn thấy ba người Tần Thất Bảo bước ra khỏi cửa, thuận tay gϊếŧ một con quỷ đang nhào tới, sau đó đi về phía con đường nhỏ bên cạnh.

"Không nhìn thấy nữa." Tiểu Lê nhìn trong chốc lát liền xoay người trở lại trước giường, ở bên mép giường ngồi xuống.

"Đại sư lại đi gϊếŧ quỷ, nếu quỷ trong thôn chúng ta đều bị diệt trừ hết thì tốt rồi." Một người thôn dân đứng bên mép cửa lẩm bẩm.

Mọi người gật gật đầu, cũng chỉ yên lặng, nhìn ba người dưới lầu biến mất ở ngã quẹo, trong mắt đã bắt đầu xuất hiện hy vọng, cảm thấy có lẽ còn có thể khôi phục lại như bộ dáng hài hòa trước đây, chẳng qua người còn sống thiếu đi rất nhiều.

......

"Trần Thiên Sư, một mình Thất Bảo ở lại đó không sao chứ?"

Ở một chỗ hẻo lánh trên sơn đạo, hai người Phó Thành và Trần Phong hợp lực lại gϊếŧ chết hai con quỷ, thở dốc một hơi, người trước có chút lo lắng mở miệng hỏi.

Ở bên cạnh hai người còn có một cô gái, cô gái đó đúng là Tần Thất Bảo, nhưng ánh mắt đã có chút dại ra, là người giấy Tần Thất Bảo tạm thời biến ra.

"Không có việc gì. Tần Thiên sư đã nắm chắt sẽ không có vấn đề gì. Chúng ta đem quỷ trên núi này trừ bỏ, sau đó quay trở lại." Trần Phong vân vê cây phất trần trong tay nói.

"Được, vậy tôi nghe anh." Phó Thành gật dầu, sau đó đi về phía trước, đánh ra một quyền gϊếŧ một con du hồn.

Lúc trước khi xuống lầu bọn họ đã vụиɠ ŧяộʍ thương lượng xong cả rồi, Tần Thất Bảo thật sự chưa ra khỏi ngôi nhà kia, mà chỉ tránh trong một phòng chứa đồ, đi ra ngoài chỉ có Phó Thành, Trần Phong và một người giấy.

Về phần tại sao lại làm như vậy, Tàn Thất Bảo chỉ nói cô ở tầng ba phát hiện được người khả nghi, cảm thấy có thể ngồi đợi một chút dụ người ra.

*

Ở phòng chứa đồ bên cạnh ngôi nhà, Tần Thất Bảo nhắm mắt lại cẩn thận dò xét khí tức xung quanh, cẩn thận quan sát khoảng chừng năm phút đồng hồ mới mở mắt ra.

Căn phòng chứa đồ này rất lộn xộn, đồ vật linh tinh rối loạn chất đầy hơn nửa gian phòng, hơn nữa toàn là tro bụi, người bình thường sẽ không tới chỗ này.

... Vốn là Tần Thất Bảo cũng không để ý tới, chỉ là trước đó ở trên lầu khi nghĩ tới Tà sư, bỗng nhiên nhớ lại vừa rồi khi bước vào cửa có đi qua phòng chứa đồ, cảm thấy hơi thở bên trong có chút khác so với bên ngoài.

Lúc này cẩn thận quan sát một phen, phát hiện thật sự có chút khác biệt, chẳng qua chỗ khác biệt hết sức tinh vi, cũng không thể nói rõ cụ thể, nhưng chính là làm cô cảm thấy không thích hợp.

Tần Thất Bảo đoán, Tà sư trốn trong tầng ba kia rất có khả năng chính là ở trong này đổi dịch dung, cô đối với mọi người trong thôn không quen, muốn bắt người đang ngụy trang ngay tại trận rất khó khăn, bây giờ có một chút hoài nghi thì nhất định phải ở lại nhìn xem.

......

"Tiểu Lê, bà ngoại muốn đi vệ sinh."

Trên lầu, Lưu bà cốt nằm trên giường rốt cuộc cũng tỉnh lại, cầm cái kiếm nhỏ Tiểu Lê đưa cho bà cẩn thận nhét trong túi áo rộng, sau đó run rẩy đi ra khỏi phòng.

Lưu bà cốt vừa mới khôi phục, chân tay có chút như nhũn ra, đi đường cũng không quá ổn, nhìn bộ dáng này của bà, Tiểu Lê muốn đi tới đỡ lại bị vợ của Trần Quốc Cường, Chu Xuân Phương ngăn cản lại.

"Tiểu Lê em ngồi lại trong phòng đi, để chị đỡ bà cốt cho."

Chu Xuân Phương nói một tiếng với chồng của mình, sau đó chạy qua đỡ Lưu bà cốt ra khỏi cửa xuống dưới lầu, Tiểu Lê thấy thế cũng không ngăn cản, xoay người trở lại bên giường tiếp tục ngồi xuống, có chút ngẩn người.

Những người khác cũng không nói cái gì, cả nhóm người đều có chút lo lắng, Lưu bà cốt là người duy nhất bây giờ bọn họ có thể dựa vào, Lưu bà cốt đi xuống dưới lầu, tuy chỉ là đi vệ sinh rồi sẽ trở lại, nhưng mọi người vẫn có chút lo lắng.

......

"Xuân Phương a, Tiểu Bảo nhà cháu dạo này thế nào?"

Lưu bà cốt đi rất chậm, từ tầng ba đi xuống tầng một nửa ngày còn chưa đi đến, nhưng mà Chu Xuân Phương cũng không ghét bỏ, mà chỉ cung kính đỡ bà, vừa đi vừa nói chuyện với bà.

"Tiểu Bảo vẫn tốt, nó ở trong nhà dì cả, cũng may mấy ngày hôm trước chị gái cháu gọi điện thoại để cho Tiểu Bảo qua nhà chị ấy chơi, bằng không thằng bé cũng phải cùng cháu với Quốc Cường gặp nạn như bây giờ." Chu Xuân Phương may mắn mà thở dài.
« Chương TrướcChương Tiếp »