Chương 4: Bác sĩ Phó mỗi ngày bị nhào tới

Editor: Tiểu Tra Nhân

Beta: cầm thú

"A!"

Thấy dáng vẻ con quỷ trở nên khủng bố, Tần Thất Bảo liền muốn xoay người chạy ra cửa, nhưng mới chạy được nửa bước đã bị một cổ lực lượng kéo lại, nặng nề ngã trên mặt đất.

Vẻ mặt Tần Thất Bảo hoảng sợ, không nghĩ tới con quỷ nhỏ mới sáu bảy tuổi lại có sức lực lớn như vậy, tuy rằng không biết so với nữ quỷ áo trắng buổi sáng thì ai lợi hại hơn, nhưng mặc kệ là ai thì cũng đủ để gϊếŧ cô!

"Thịt, cho tôi thịt!"

Tiểu quỷ dường như có chấp niệm rất lớn đối với ""thịt", vừa tới gần vừa lẩm bẩm trong miệng, mỗi một câu đều cắn răng rít ra.

""Tôi không biết làm thế nào cho cậu ăn thịt! Cậu tự đi tìm người giúp cậu đi, đừng tới tìm tôi!"" Tần Thất Bảo bị lực lượng áp chế không động đậy được, chỉ có thể chống mặt đất lùi về phía sau.

""Không cho tôi ăn thịt, tôi liền ăn thịt cô, ha ha ha...""

Một giây sau con quỷ nhỏ kia đã tới trước mặt cô, gương mặt xanh trắng gần như dán sát vào mặt cô, máu nhỏ lên cổ áo cô, thấm ướt đồ bệnh của cô, nhớp nháp dính dính lại mang theo mùi tanh làm người ta buồn nôn.

Vào lúc này, Tần Thất Bảo bỗng nhiên nhớ tới mình trong giấc mơ kia, cô thật hy vọng mình có thể biến thành đạo sĩ biết đuổi ma quỷ như trong mơ, chỉ tùy ý vung bàn tay là có thể đánh bọn quỷ tới kêu cha gọi mẹ, quỳ xuống cầu xin mình tha thứ.

Nhưng thật đáng tiếc giấc mơ chỉ là mơ mà thôi, cô bây giờ cái gì cũng không làm được, chỉ có thể ngồi dưới đất đợi........, con quỷ này tùy ý an bài.

......

"Thất Bảo!"

Ngay tại lúc Tần Thất Bảo thấy tuyệt vọng, cửa phòng bệnh đột ngột mở ra, Tiểu Lâm Tiểu Phương và y tá trưởng chạy vọt vào, trong tay ý tá trưởng còn cầm một cái kim tiêm cỡ trung bình, bên trong chính là thuốc an thần.

""Sao lại hất đổ hết đồ ăn thế kia?"" Tiểu Phương nhìn ớt thịt rải đầy đất, có chút tiếc nuối, nhưng cũng không có ý trách cứ Tần Thất Bảo, chỉ bước tới giúp đỡ Tiểu Lâm đè cô lại.

""Đừng, đừng tiêm thuốc cho em!""

Nhìn thấy ống tiêm kia, đồng tử cô gái co rút lại, hốc mắt đỏ bừng, không phải cô sợ tiêm, mà cô chỉ sợ sau khi mình bị tiêm thuốc an thần, rồi bị con quỷ kia sắp đặt, ngay cả chính mình chết thế nào cũng không biết!

""Thất Bảo ngoan, tiêm thuốc xong sẽ không sợ hãi nữa.""

""Chỉ để em ngủ một giấc thật ngon, ngủ một giấc là được rồi.""

Y tá dĩ nhiên sẽ không nghe lời bệnh nhân nói, đặc biệt là khi cô ""phát bệnh"" nghiêm trọng như bây giờ, đây chỉ là đập hộp cơm mà thôi, nếu như có ý muốn nhảy lầu xuống, thì lúc đó các cô muốn tiêm thuốc an thần cũng không kịp nữa rồi!

""Bác sĩ Phó đâu? Bác sĩ Phó ở chỗ nào? Em muốn gặp anh ấy!"" Tần Thất Bảo giãy giụa nhưng cánh tay bị đè lại, dùng hết sức lui lại phía sau.

Y tá đi vào, con quỷ cũng ngẩn người, tạm thời dừng động tác, nhưng cũng chỉ là trong giây lát mà thôi, Tần Thất Bảo mất đi thời gian chạy trốn, bây giờ chỉ có thể cùng nó đối mặt, mắt to trừng mắt nhỏ.

""5 giờ rưỡi bác sĩ Phó đã tan ca, sáng mai chị bảo bác sĩ tới với em."" Tiểu Lâm cố hết sức mà ấn cánh tay cô, ý bảo ý tá trưởng nhanh chóng tìm cơ hội để tiêm cho Tần Thất Bảo.

"Khanh khách, ta muốn ăn thịt!" Con quỷ cúi thấp đầu, há miệng thật lớn lộ ra hàm răng sắc nhọn, hướng về phía cần cổ trắng nõn của cô gái cắm tới, cùng lúc đó, Tiểu Lâm và Tiểu Phương cũng cùng nhau dùng sức đè lại cánh tay cô, để cho kim tiêm trong tay ý tá trưởng đâm xuống.

""A a!""

Kim tiêm đâm vào thịt, dưới sự sợ hãi của cái chết, Tần Thất Bảo nhắm chặt hai mắt lại nâng tay phải lên, sống chết trước mắt, ngón tay phải theo bản năng làm ra một chỉ quyết, mạnh mẽ quơ trên đầu.

""Bụp!"" Một tiếng trầm vang, cùng với tiếng kêu thảm thiết của trẻ con, cảm giác âm trầm áp bách trước mặt biến mất, thiếu nữ mở to hai mắt, còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, một trận choáng váng ở trong đầu nổ tung, cảm giác vô lực lập tức tràn ngập cả người, trước mắt tối sầm, liền hôm mê bất tỉnh.

......

""Phù, thật tốt, rốt cuộc cũng tiêm được!""

""Bây giờ ngủ một giấc, ngày mai lại báo tình huống cho bác sĩ Phó nghe, vấn đề của Thất Bảo càng ngày càng nghiêm trọng hơn rồi.""

Thấy người hôn mê trên mặt đất, y tá trưởng cùng hai ý tá ba chân bốn cảnh đem người khiêng lên giường, sau đó đắp chăn chỉnh tề, trước khi rời khỏi thì dặn dò Tiểu Lâm xác định thời gian đến phọng bệnh kiểm tra, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Tiểu Lâm lo lắng quay đầu nhình cửa phòng bệnh 710, rồi cũng vẫn theo y tá trưởng rời khỏi.

*

"Ưʍ......"

Tần Thất Bảo bị ánh sáng mặt trời ngoài cửa sổ chiếu tỉnh, nằm trên giường ưm ưm vài tiếng, sau đó cố gắng mở to hai mắt.

"Tỉnh rồi?"

Vừa mới tỉnh dậy trong đầu vẫn còn mê man, Tần Thất Bảo nằm trên giường một hồi, lúc này mới nhớ lại chuyện phát sinh tối qua, bỗng nhiên ngồi bật dậy, lại vừa lúc đối diện với Phó Thành đang đứng dưới cuối giường.

Người vẫn giống ngày hôm qua, bên trong mặc áo sơ mi màu xanh, bên ngoài là áo blouse trắng, góc áo đã bằng phẳng, không còn thấy dấu vết từng bị túm qua.

Trên người anh vẫn kim quang lóa mắt, thấy Tần Thất Bảo tỉnh lại, chỉ khẽ cười, sau đó cầm bút và sổ ghi chép đi tới.

Về chuyện Tần Thất Bảo phát bệnh tối qua, buổi sáng Phó Thành đã nghe y tá trưởng nói lại, cho nên sáng sớm đã an bài một bệnh nhân khác thật tốt, rồi cố tình tới phòng bệnh, tính toán hôm nay muốn tự mình mang cô đi làm kiểm tra tinh thần.

""Bác sĩ Phó, tôi...

Thấy Phó Thành tới, trên mặt cô gái vui vẻ, đang muốn mở miệng nói gì đó, lại liếc mắt thấy bóng dáng một con quỷ ở cạnh cửa, tiếng nói ngay lập tức im bặt, biểu tình trở nên vô cùng quái dị, giống như bị gì đó chặn ở cổ họng.

Con quỷ kia đứng ở khe hở giữa tường và cánh cửa chật hẹp, hơn một nửa người lộ ra bên ngoài, dường như là bài xích ánh mặt trời ngoài cửa sổ nên mới chạy tới cái góc kia, dấu mặt trong bóng tối, nhìn không rõ vẻ mặt của nó.

""Bác sĩ Phó, hôm nay anh có thể ở bên cạnh tôi được không?""

Tần Thất Bảo nghĩ đến cảnh tượng "quỷ quái" ngày hôm qua liền sợ tới mức mặt trắng bệch, nhịp tim đập nhanh, không kịp suy nghĩ gì thêm, liền nhảy xuống giường, vọt tới ôm chặt lấy eo Phó Thành.

Người cô gái mềm mềm, khi cô xông tới tuy rằng có chút vội vã, nhưng sức lực cũng không mạnh, không như ngày hôm qua ở dưới lầu giống như tên lửa đâm thẳng vào anh làm xương cốt phát đau.

"Bịch, bang bang......"

Cả người Phó Thanh cứng ngắc, cơ thể hai người kề sát, anh thậm chí có thể cảm giác được trái tim cô đập kịch liệt, nhanh giống như con nai, tốc độ rất nhanh.

""Hôm, hôm nay tôi không bận."" Cơ thể người đàn ông cứng ngắn, hai cánh tay nâng lên cao, trên tay còn cầm bút và quyển sánh, động tác có chút buồn cười.

Trước kia, khi anh còn làm việc ở khoa tinh thần bệnh viện số 2 cũng từng thấy qua một ít người và chuyện kỳ quái, đυ.ng tới vấn đề náo loạn linh tinh gì cũng có thể bình tĩnh giải quyết, nhưng tình huống lần này, anh thật sự bình tĩnh không được! Phó Thành chưa từng nghĩ tới đầu tiên đến bệnh viện số 3, liền có một cô gái bổ nhào vào tròng lòng anh, nhào một lần còn chưa đủ, sáng sớm ngày hôm sau lại tiếp tục bổ nhào, nói thật trước đây anh còn chưa nói chuyện yêu đương lần nào, ngay cả tay con gái cũng chưa từng chính thức chạm qua một lần.

""Vậy bác sĩ Phó anh đừng đi!"" Tần Thất Bảo cũng ý thức được hành vi của mình không ổn, vừa định buông ra, lại thấy con quỷ tránh sau cửa kia bỗng nhiên thò đầu ra, sợ tới mức đem người ôm chặt hơn nữa, cũng vùi mặt vào sâu trong ngực anh, che đi tầm mắt của mình.

Cô vốn là coi bác sĩ Phó thành tấm gỗ, nhưng lại ôm rồi cọ, nói chuyện còn mang theo run rẩy, giống như con mèo nhỏ đang làm nũng, trong lúc vô ý liền cào lòng người ngứa ngáy.

Phó Thành cũng là một người đàn ông bình thường, huống hồ cô gái này tuy rằng tinh thần ở đầu không tốt, nhưng lớn lên lại xinh xắn, cánh tay mềm mại ôm lấy anh, liền nhịn không được đỏ mặt, ho khan vài tiếng, nhẫn tâm đẩy người đang chôn trong ngực ra.

""Phó..."

Tần Thất Bảo vừa mới mở to hai mắt muốn nói gì đó, nhưng vừa mới phát ra một tiếng, Phó Thành đã đem một góc áo blouse trắng của mình nhét vào tay cô, nhanh chóng ngắt lời nói tiếp theo của cô, ""Cô nắm lấy cái này, tôi không đi.""

""Được.""

Cô gái mạnh mẽ nắm chặt góc áo màu trắng trong tay, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Phó Thành một cái, cảm thấy kim quang trên người anh càng trở nên sáng lạn hơn một chút, làm con quỷ kia sợ hãi tự động chạy trốn ra bên ngoài cửa.

......

"Đi rửa mặt đi, tôi đứng ở bên ngoài chờ cô, rửa xong rồi cùng tôi xuống tầng sáu làm kiểm tra.""

Phó Thành ân cần cầm dép lê đưa cho bệnh nhân, sau đó dắt cô tới cửa toilet phòng bệnh, ý bảo cô tự mình đi vào.

Tần Thất Bảo nhìn cánh cửa, do dự một lát, cuối cùng hít sâu một hơi, buông góc áo trong tay ra, đi vào toilet.

Đi theo bác sĩ Phó tuy rằng tốt, nhưng cô cũng không thế lúc nào cũng bám lấy người ta, tắm rửa, ngủ nghỉ, đi WC... rất nhiều lúc đều không thể đi theo, dù sao cũng có thời điểm phải ở một mình.

Nhưng mà thừa dịp "đấng cứu thế" đang đứng ngoài cửa, Tần Thất Bảo cắn chặt răng, dứt khoát cởϊ qυầи áo, mở vòi sen bắt đầu tắm, bây giờ chính là thời cơ tốt nhất để tắm, bằng không chờ tới buổi tối bác sĩ Phó tan ca, vậy chỉ có thể cùng quỷ tắm rửa sạch sẽ mà thôi!

......

Phó Thành đứng ở cửa đợi trong chốc lát chờ không được người đi ra, đang muốn gõ cửa hỏi một chút, kết quả bên trong lại vang lên tiếng nước chảy từ vòi sen, vì thế nhanh chóng lấy tay về, rồi lui lại mấy bước.

Buổi sáng thì tắm rửa cái gì a? Dọa anh giật cả mình!

*

Chờ khi Tần Thất Bảo tắm xong thay quần áo mới đi ra, đã là nửa tiếng sau, Phó Thành đã không còn trong phòng bệnh, chắc là tạm thời có việc nên rời đi.

"Bác sĩ Phó?"

Thật ra Tần Thất Bảo không tức giận khi người ta rời đi, chỗ này cũng không phải nhà cô, Phó Thành là bác sĩ, ngoại trừ cô ra còn có bệnh nhân khác cần chăm sóc, không có khả năng cả ngày đều ở bên cạnh cô.

Nhưng mà người vừa đi, cô lại sợ hãi, trước khi vào phòng tắm cô thấy con quỷ kia chạy ra khỏi phòng bệnh, nhưng thời gian dài như vậy đi qua, ai biết được có phải nó đã quay lại hay không....

"Bác sĩ Phó, anh ở bên ngoài sao?

"Chị Tiểu Lâm?"

Mái tóc cô gái còn ướt, bọt nước theo tóc nhỏ giọt xuống, từ cửa toilet đến mép giường, rơi xuống một đường nước.

Tiếng nói của cô không lớn, nếu có người ở bên ngoài chắc chắn có thể nghe thấy, nhưng không có ai trả lời, đành phải đi đến chỗ chuông y tá đầu giường, muốn nhờ mấy chị y tá giúp đỡ cô đi tìm bác sĩ Phó.

......

"Thiên sư."

Nhưng mà ngón tay Tần Thất Bảo mới chạm tới cái chuông, còn chưa kịp nhấn xuống, một cái đầu quỷ bỗng nhiên từ phía sau nhô ra, trên khuôn mặt xanh trắng măng theo tươi cười ngọt ngào kêu lên.