Tần Thanh thuộc chòm sao Song Ngư, một chòm sao có chút mộng ảo. Cô vẫn luôn cố chấp nghĩ tình yêu nhất định sẽ đến, hơn nữa đến một cách vô cùng lãng mạn.
Cho nên, cô độc thân hai mươi mấy năm.
Cô thích người không thích cô, người thích cô, ừm, không được mấy người.
Mấy năm đại học theo đuổi Giang Yến quá mãnh liệt, làm cho mấy đóa hoa đào chỉ vừa chớm nở đã lụi tàn.
Thời điểm Giang Yến tốt nghiệp, Tần Thanh khóc đến hận bản thân không thể tàn phế. Mặc kệ bản thân thương tâm thế nào, cô vẫn không thể giữ được hắn, người ta chính là sống chết cũng không thích cô.
Lúc Giang Yến nhận bằng tốt nghiệp, từ trên đài đi xuống, rất nhiều nữ sinh vây quanh hắn.
Dù sao cũng là học trưởng phong vân, ở trong trường học cũng có chút "truyền thuyết". Tần Thanh tốn sức chín trâu hai hổ cũng không thể chen vào được, đành phải đứng từ xa nhìn Giang Yến, hắn mặc đồng phục cử nhân, mỉm cười, cùng từng người bạn học, học muội chụp ảnh.
Rất lâu sau đó, đám người tản đi, cô đơn tựa như vũ hội tan cuộc, Tần Thanh từ xa nhìn thấy Giang Yến từng bước từng bước hướng về phía cô, nhiều năm như thế, đây là lần đầu tiên hắn chủ động đi về phía cô.
Giang Yến đứng yên, mỉm cười giang cánh tay ra, Tần Thanh khóc lóc nhào vào lòng hắn. Đây là lần đầu tiên hắn ôm Tần Thanh, mặc dù Tần Thanh biết, hành đọng này của hắn không mang theo chút tình cảm nam nữ nào, nhưng cô vẫn cảm thấy cảm động. Hắn vẫn luôn ôn nhu như thế, từng chút từng chút trấn an Tần Thanh.
"Cố lên nhé, tốt nghiệp đúng hạn đó." Giang Yến nói. ( Diệp: hóa ra tui ko có học trưởng cổ vũ, nên mới trễ hạn tốt nghiệp, sad)
Tần Thanh nghẹn ngào, gật gật đầu.
"Tần Thanh, em là một cô gái tốt, em nhất định sẽ tìm được một người thích hợp với em, người đó nhất định sẽ thật yêu em."
...
Đêm đó, Tần Thanh không có tham gia tiệc chia tay của Giang Yến. Bình thường bám theo như cái đuôi nhỏ, tận dụng mọi thứ, nhưng thời khắc cuối cùng lại lựa chọn thoát đi.
Ngồi ở quán rượu quen thuộc với CHâu Phóng, bia của quán này chắc chắn trộn nước, uống mãi mà không say.
"Châu Phóng, lão tử hoàn toàn thất tình!" Tần Thanh rống lên một câu.
Châu Phóng cùng cô một ly lại một ly, uống một cách hào sảng, tức giận liếc xéo cô một cái "Thôi đi, đối với Giang Yến mà nói, mày còn không phải là cái lốp dự phòng."
"Đến lúc này, mày không thể nói lời nào dễ nghe chút sao?"
"hừ" Châu Phóng nói đến Giang Yến liền không nói lời nào hay ho "Tao chưa thấy ai đê tiện như Giang Yén, không thích mày, nhưng lại giữ mày lại bên người ba năm."
Tần Thanh chua xót rót bia "Đều là tao cam tâm tình nguyện, không thể trách anh ấy."
"Cam tâm tình nguyện ngu."
"Ừ" Tần Thanh gật đầu "Là tao."
Sau khi Giang Yến tốt nghiệp liền đi Anh, thề phải đem sự phong độ ôn nhu thân sĩ của hắn phát triển đến tận cùng. Còn Tần Thanh, Giang Yến đi rồi, cô chẳng khác gì một bãi bùn.
Đần đần độn độn đến sắp tốt nghiệp, vào thời điểm Châu Phóng thất tình, cô lại đột nhiên nở một đóa hoa đào nhỏ.
Cô không muốn nhắc tên người đó, nếu nhất định phải đặt tên cho hắn, cô chỉ nghĩ đến hai từ súc sinh.
Súc sinh vào thời điểm cô bận nhất, dùng cách thức "lì lợm la liếʍ" theo đuổi cô, tục ngữ nói, liệt nữ sợ triền lang, huống chi Tần Thanh cũng chẳng phải liệt nữ, dĩ nhiên là sa bẫy.
Tần Thanh hỏi súc sinh "Anh thích điểm nào ở em?"
Súc sinh trả lời "Em cứ khăng khăng một mực với Giang Yến, khiến anh thật cảm động, hắn không biết quý trọng, để anh đến quý trọng."
Bởi vì những lời này, Tần Thanh tốt nghiệp xong liền đi lãnh giấy hôn thú với hắn.
Gia cảnh của súc sinh rất tốt, cha mẹ súc sinh vì hai người họ lén đi đăng ký kết hôn mà nổi giận, tuy rằng vẫn cho súc sinh tiền tiêu, nhưng thái độ đối với Tần Thanh vẫn luôn không nóng không lạnh. Đương nhiên, Tần Thanh cũng không để bụng, hai người họ cũng không phải cùng cô sống cả đời, cô cũng không muốn cùng lão nhân gia phân cao thấp.
Không thể nói cô yêu súc sinh, nhưng khẳng định có cảm kích. Bởi vì cô luôn thật cô đơn, súc sinh từ cho cô một đoạn thời gian làm bạn ấm áp.
Chỉ là đoạn thời gian này quá ngắn ngủi.
Ngay cả việc bắt gian cũng không phải cố ý.
Ngày đó Tần Thanh vốn đã đặt vé máy bay đi du lịch, súc sinh đưa cô đến sân bay, cô đến sớm nhìn vợ chồng người khác vì công tác mà phải tạm xa nhau, ở trong điện thoại vì không nỡ mà khóc thút thít, rất là cảm khái, liền đứng dậy quyết định về nhà.
Cô cảm thấy súc sinh một mình ở nhà rất tội nghiệp.
Ở khu phục vụ tìm được hành lý đã gửi, không chút do dự kéo rương hành lý về nhà. Ra khỏi sân bay, tâm tình bỗng trở nên sung sướиɠ, cảm giác như tất cả chim chóc đều vây quanh cô, cùng nhau sướиɠ lên một khúc ca dễ nghe.
Gọi điện thoại cho súc sinh "Em không đi chơi, em vẫn nên về nhà."
"Em cứ đi chơi thoải mái đi"
Tần Thanh đùa "Để anh ở nhà một mình, em không an tâm, em phải trở về bắt gian."
Bên kia đầu dây, quả nhiên súc sinh nhẹ nhàng cười, ngữ khí ôn nhu như thế.
"Đồ ngốc." Hắn nói như vậy.
Khi đó Tần Thanh cho rằng câu "Đồ ngốc" là xưng hô sủng nịch giữa hai người yêu nhau, sau đó mới phát hiện, đây là miêu tả cô một cách chính xác nhất.
Tần Thanh tay chân vụn về kéo vali về nhà, vốn muốn cho súc sinh một chút kinh hỉ. Cô dùng chìa khóa của mình mở cửa, vừa vào cửa đã thấy giày cao gót để trước nhà.
Tuy Tần Thanh có chút ngốc, cũng biết có vấn đề.
Tần Thanh từng bước từng bước đi vào trong phòng, trong nhà thật an tĩnh, chie có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước và tiếng thở hỗn hển của nam nữ giao hoan.
Mỗi một bước đi, thanh âm khó coi càng rõ ràng hơn một chút.
Đẩy cửa phòng tắm ra, Tần Thanh thất vọng nghĩ, quả nhiên không có may mắn.
Súc sinh cùng một người phụ nữ Tần Thanh không quen, cùng nhau tắm uyên ương. Hắn ấn người phụ nữ kia ngã vào gương trước bồn rửa tay, ra ra vào vào. Tần Thanh thậm chí có thể nhìn thấy gương mặt đầy thỏa mãn nɧu͙© ɖu͙© của hai người họ từ trong gương.
Xuân cung đồ sống động trước mắt, làm Tần Thanh có chút khó tin. Mãi đến lúc Súc sinh bị sự xuất hiện của cô dọa, vội vàng cầm khăn tắm thô lỗ ném trên người người phụ nũ kia, Tần Thanh mới nhận mệnh.
Tất cả những việc này, là sự thật, không phải ác mộng của cô.
Thời khắc khó có thể vượt qua nhất, Tần Thanh chỉ nói một câu với người phụ nữ kia "Cút đi."
Súc sinh đã mặc quần áo vào, ngồi đấy giằng co với Tần Thanh. Tần Thanh giương mắt đánh giá hắn, hắn mặc bộ quần áo ở nhà màu xám mà Tần Thanh mua, bên trên có một cặp cừu hoạt hình. Là đồ ngủ đôi với Tần Thanh.
Dù sao khi đó Tần Thanh vẫn còn chưa được hai mươi bốn tuổi, vẫn chưa thể khống chế nổi cơn giận. Vừa xúc động liền vung gạt tàn thuốc trên bàn, đập về phía người cùng chăng chung gối với cô.
Hắn dùng tay cản lại, gạt tàn rơi trên mặt đất, nhưng thủy tinh quá dày, rơi trên đất cũng không vỡ, chỉ mẻ mất mấy miếng. Cuối cùng, cảnh tượng vỡ đầu chảy máu không có phát sinh.
Nhìn một mảnh xanh tím dần dần hiện ra trên cánh tay súc sinh, Tần Thanh cũng chẳng cảm thấy khoái trá chút nào.
Hóa ra có vài nổi đau, khát tiết cũng không thể chữa lành.
"Anh đúng là đê tiện." Nghĩ đến cảnh tượng trong phòng tắm. Tần Thanh chỉ cảm thấy từng đợt buồn nôn, ánh mắt nhìn về phía súc sinh, tràn ngập chán ghét "Ly hôn đi."
Nói xong ba chữ này, Tần Thanh đứng dậy muốn đi, bị súc sinh ngăn lại.
"Anh không muốn ly hôn."
Tần Thanh cười lạnh "không sao cả, tôi muốn là được."
Thái độ của Tần Thanh chọc giận súc sinh, đôi mắt hắn cũng dần lạnh xuống "Trong lòng cô chỉ có Giang Yến, cô vĩnh viễn cũng sẽ không thể yêu tôi như cô yêu GIang Yến!"
"Ít nhất Giang Yến là người, còn anh, chỉ là một con súc sinh." Tần Thanh cười tự giễu "Tôi chỉ tiếc màиɠ ŧяiиɧ của mình, sớm biết rằng anh ghê tởm như thế, dù tự mình chọc nát cũng không cho anh."
...
Thái độ đối với súc sinh của Tần Thanh vẫn luôn kịch liệt, quyết tâm ly hôn, mặc kệ súc sinh vãn hồi thế nào cũng không được.
Có lẽ Súc sinh thật sự từng thích Tần Thanh, lúc ly hôn cũng không quá tàn nhẫn với cô, đưa cho cô rất nhiều tiền, bao gồm căn nhà nằm ở khu đắc địa mà hai người họ ở.
Sau đó Tần Thanh vẫn luôn ở trong căn nhà cô chứng kiến súc sinh nɠɵạı ŧìиɧ, thời gian thấm thoát, cô nghĩ, dấu vết rồi sẽ dần phai nhạt.
Sau đó, Tần Thanh vẫn luôn nói, nếu muốn kết hôn, nhất định phải thật dụng tâm cầu hôn, hôn lễ có thể không long trọng, nhưng nhất định phải ấm áp, không cần phô trương, chỉ là tuyên bố với người chung quanh, hai người họ kết hôn.
Người đàn ông phải thật trịnh trọng cưới bạn làm vợ.
Bằng không hắn đến ly hôn và chưa từng kết hôn như nhau, chỉ có một mình bạn bị thế nhân nói sau lưng.
Sau khi ly hôn, Tần Thanh suy sút một đoạn thời gian rất dài. Mỗi lần nhắm mắt, cảnh tượng súc sinh phản bội cô, cảnh tượng GIang Yến bỏ cô mà đi, từng cái từng cái hiện ra.
Không có người thật lòng yêu cô, thật sự là nhân sinh thất bại.
Trong căn nhà này có rất nhiều hồi ức, càng đau khổ, càng đắm chìm, Tần Thanh thật sự không vượt qua nổi.
Thời điểm đau khổ nhất, mỗi ngày Tần Thanh đều trốn trong thư phòng chơi máy tính, trồng rau trộm đồ ăn trên mạng. Loại trò chơi không có gì khó khăn, các bước đều quy quy cũ cũ, nhưng lại vô cùng gϊếŧ thời gian, làm bạn có loại cảm giác có sứ mệnh, không đến mức cảm thấy bản thân là một phế nhân. Mỗi ngày tùy tiện mua mấy khối đất, bỏ mấy khối đất, một buổi chiều cứ như thế trôi qua.
Sau khi Tần Thanh tốt nghiệp, không có chơi qua QQ. cũng không có add thêm bạn mới. Các bạn học đều vào nghề, bận đi làm, chỉ có một vài người làm công việc tương đối thanh nhàn, lúc đi làm trồng đủ loại cây, làm Tần Thanh có để trộm.
QQ của Tần Thanh có một ít tài khoản cương thi, làm Tần Thanh có ấn tượng sâu nhất là acc tên "Thanh Thủy Vũ Lâm", tên nghe giống của nữ, nhưng giới tính viết nam. Trước đây chưa từng nói chuyện với Tần Thanh, cũng không nhớ rõ là thêm bạn khi nào, cũng không biết sao lại thêm bạn.
Tần Thanh chú ý hắn là bởi khu đất của hắn, mỗi lần cô đi đều chắc chắn có thu hoạch, cấp bậc của hắn rất cao, mỗi ngày đều đầy các loại cây, làm Tần Thanh có cái mà trộm.
Vốn dĩ buổi chiều mỗi ngày đi trộm đồ ăn là hoạt động cố định của Tần Thanh. Kết quả hôm nay, bất động sản gửi cho cô một tin làm cô không thể nào lên mạng. Hợp đồng Tần Thanh ký với công ty bất động sản ban đầu Tần Thanh ký đã đến ngày đáo hạn, bây giờ phải đổi mới, mọi tài sản sở hữu đều phải đăng ký lại, để thuận tiện cho công ty bất động sản, người đến công ty quá nhiều, chỉ thu thập ghi chép tin tức đã phải xếp hàng hơn hai giờ. Chờ xong việc về nhà đã năm giờ chiều.
Mở QQ ra, đang chuản bị thu đồ ăn, icon con chim cánh cụt nho nhỏ góc phải màn hình liền lập lòe.
Tần Thanh thu được một tin nhắn mới, là "Thanh Thủy Vũ Lâm" chưa từng nói chuyện qua nhắn.
Khung thoại trống không, chỉ có ba chữ, thêm một dấu chấm câu, thật sự vô cùng ngắn gọn.
Hắn nói: "Không trộm?"