- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Yêu Đương Mới Là Việc Đứng Đắn
- Chương 6
Yêu Đương Mới Là Việc Đứng Đắn
Chương 6
Chu Phóng thường hay tiêu sái nói với mọi người "Tại sao phải tìm đàn ông? Tôi cảm thấy tôi một mình cũng tốt mà, hiện tại tìm đàn ông sẽ làm giảm chất lượng sinh hoạt của tôi. Cái gì? Tình yêu? Thứ này cũng có người tin?"
Có điều lâu ngày, lại sẽ thấy một mình có chút tịch mịch. Cuộc sống thường ngày có rất nhiều lời không thể cùng cha mẹ giải bày, lại cũng không thể nói với Tần Thanh, ngày xưa còn có Uông Trạch Dương, hiện tại chỉ có thể nghẹn ở trong lòng.
Nửa đêm gặp ác mộng tỉnh lại, cũng chỉ có thể một mình ôm gối, lúc đó trong lòng cảm thấy bản thân có chút đáng thương.
Nhưng những lời này, Chu Phóng sẽ không nói với người nào cả.
Cô không hy vọng người khác nhìn mình bằng ánh mắt thương hại.
Gần đây xã giao rất nhiều, buổi tối thường uống đến nửa đêm. Phụ nữ bình thường làm gì có người nào sống như cô?
Thỉnh thoảng trợ lý và Phó tổng cũng sẽ uống giúp cô, nhưng một người phụ nữ không có đàn ông bên cạnh, rốt cuộc cũng không có kẻ nào xót thương. Mấy ông chủ kia, người nào không xem cô như đàn ông, mời rượu làm gì biết khách khí chứ.
Ở trong một KTV tráng lệ huy hoang, Chu Phóng vừa nôn đến điên đảo cả người, cô cầm khăn giấy chùi miệng, đứng bên dưới lỗ thông gió, gió gào thét thổi qua giúp cô tỉnh táo một chút.
Có điều cả người hơi lảo đảo, đầu hơi nặng, cô mệt mỏi dựa vào vách tường được thiết kế chỗ lồi chỗ lõm, từng bước từng bước quay về phòng.
Hình như cô đang nằm mơ? Nhưng hình như không phải mơ.
Cô đi rất chậm, vừa ngẩn đầu lên chớp mắt một cái, trong tầm mắt lại xuất hiện một bóng dáng quen thuộc.
Một cái bóng dáng, nhanh như cắt lướt qua tầm mắt của cô, mặc một bộ vest màu xám, tóc cắt ngắn ngủn, khí chất so với trước đây đã khác biệt, nhưng vẫn là người xưa trong trí nhớ.
Hắn đi trước mặt Chu Phóng, dáng người vẫn thẳng tắp, lỗi lạc như thế. Khó trách, hắn ngày xưa lại dễ dàng hấp dẫn được thiếu nữ Chu Phóng như thế.
Cô vẫn luôn đi theo phía sau người kia, mãi đến lúc có người đi tìm hắn, cao giọng gọi "Hoắc Thần Đông! Nhanh nào! Muốn chạy à?"
Người đó sang sảng cười, gật gật đầu, dưới chân cũng nhanh hơn, đổi hướng đi vào hành lang hoàn toàn ngược hướng với phòng của Chu Phóng.
Bóng dáng người đó cứ như thế mà từ từ biến mất trong tầm mắt của Chu Phóng.
Không biết vì sao, một khắc hắn biến mất, Chu PHóng đột nhiên cảm thấy ủy khuất đến mức không thể kìm nén được.
Loa của KTV đang phát một bài nhạc nhẹ.
Là của Vương Phi mà Chu Phóng vô cùng thích.
"Khi đó chúng ta nghe nhạc
May mà tôi đã quên mất là ai hát... ai hát...
Khi đó trên bàn có cốc trà
May mà tôi không uống hết nó... uống hết...
Ai có thể nói với tôi
Phải kiên cường đến mấy
Mới dám nhớ mãi không quên
Khi đó nếu ở lại nơi đây
Tóc của người đã dài đến đâu... dài đến đâu...
Khi đó nếu không có từ biệt
Cửa lớn này liệu có biến thành... một bức tường...
Có sự chia tách nào mà có thể hít thở
Thì không thể để ở bên người
Nhìn xem, ánh trăng của khi đó
Đã từng nói hộ lòng ai
Kết quả đều như nhau
Nhìn xem, ánh trăng của khi đó
Trong một đêm hóa làm ánh mặt trời của hôm nay
Ai có thể cho tôi biết
Loại tính những nào có thể làm người ta nhớ mãi không quên
Khi ấy nếu chẳng có gì
Khi ấy nếu có được gì
Lại sẽ ra sao? "
(Ánh trăng của khi đó- Vương Phi- dịch: Elaine Yuan)
Rốt cuộc Chu Phóng nhịn không nổi nữa, cô khóc.
Chu Phóng tự cảm thấy hổ thẹn, cô không nên mềm yếu như thế, rõ ràng đã chia tay nhiều năm như vậy, tại sao bây giờ nhìn thấy người đó vẫn cảm thấy khổ sở như vậy? Rõ ràng trước kia ở trước mặt Tần Thanh rất mạnh miệng mà xem thường hắn, chà đạp hắn kia mà.
Vậy tại sao hiện tại cô vẫn cảm thấy ủy khuất như vậy?
Ánh trăng năm đó đi mất, lại không hóa thành mặt trời, mà chỉ trở thành một làn sương khói mờ nhạt, vậy nên đã qua nhiều năm như vậy mà Chu Phóng vẫn chưa thể đi ra khỏi bóng ma năm đó.
Cho nên nói, hận thật ra là một loại tình cảm so với yêu càng kiên cường chăng?
Mang theo men say, Chu Phóng dựa đầu vào góc tường, cô không muốn để người nào khác nhìn thấy bộ dạng mềm yếu này của mình.
Chu Phóng gắt gao che lại đôi mắt của mình, liều mạng muốn ngăn cảnh những giọt nước mắt, nhưng vô ích, chúng vẫn theo khe hở ngón tay tí tách rơi xuống.
"Này!" Một giọng nam quen thuộc vang lên phía sau.
Chu Phóng không muốn quay đầu, ngay lúc này cô không muốn bị ai nhìn thấy. Người tới cảm thấy bản thân không được tôn trọng, bắt lấy bả vai Chu Phóng, mạnh mẽ xoay người cô lại "Cô từ khi nào mà vô..." lễ... từ còn chưa nói ra, Tống Lẫm đã thấy rõ bộ dạng chật vật của Chu Phóng. Biểu tình hài hước trên mặt thu lại, biến thành nhíu mày.
"Chu Tổng!" Đúng lúc này, trợ lý và Trương Tổng thấy cô ra ngoài lâu không quay lại nên đi tìm.
Chu Phóng cảm thấy đầu óc mình đần ra, tình huống như thế này, cô thật sự không biết phản ứng như thế nào. Bộ dạng chật vật không chịu nổi này, cô không muốn để cho ai khác nhìn, cô theo bản năng lùi lại, cúi đầu muốn trốn tránh.
Trong đầu còn chưa biết dùng cách gì ứng phó tình cảnh thế này, thân thể đã bị một cánh tay thon dài ôm lại.
Tống Lẫm nhẹ nhàng khoát tay, ôm Chu Phóng vào lòng.
Khoảnh khắc kia, thời gian dường như dừng lại. mọi thanh âm ồn ào náo nhiệt đột nhiên im bặt.
Cằm Tống Lẫm dựa vào đầu Chu Phóng, trái tim kề sát bên tai cô, âm thanh dễ nghe nhàn nhạt truyền đến "Chu tổng của các người say rồi, tôi mang cô ấy trở về, cậu đem túi xách cô ấy ra đây."
Lời này người khác nói nhất định sẽ gặp không ít phiền toias, có điều người nói là Tống Lẫm, danh nhân trong giới, có tiền có địa vị, ai cũng muốn bò đến bên người hắn, ai lại phản bác lời nào? Có điều ánh mắt nhìn về hai người bọn họ, dần dần trở nên ái muội.
Trợ lý hơi sửng sốt, nhưng phản ứng rất nhanh, lập tức đem túi xách của Chu Phóng ra.
Tống Lẫm ôm chặt lấy Chu Phóng, nghênh ngang đi ra bên ngoài.
Chu Phóng không biết mình bị gì, cảm thấy toàn thân như không có sức lực, cô không muốn đẩy người đàn ông này ra. Giờ phút này, dường như cô bị người đàn ông miệng tiện này mê hoặc, làm sao cũng không thể rời đi thân thể ấm áp làm người ta quyến luyến kia.
Cái ôm của người đàn ông này dường như là nơi an toàn nhất, cô thật sự luyến tiếc, không muốn buôn tay.
Tống Lẫm vững vàng mà lái xe, trong xe mở nhạc nhẹ, bầu không khí trở nên an bình mà yên tĩnh lạ thường. Hai người đều không nói lời nào, Chu Phóng chỉ ngồi yên, dùng tay chống cằm, ngơ ngác nhìn ra phong cảnh lướt qua bên ngoài cửa sổ.
Chờ Tống Lẫm lái xe ra đến bờ biển, Chu Phóng đã hoàn toàn khôi phục trạng thái bình thường.
Hai người ngồi trên ghế đá nhìn ra biển, Tống Lẫm đưa qua một chai nước khoáng, Chu Phóng trầm mặc tiếp nhận, uống mấy ngụm.
Chu Phóng bình tĩnh nhìn ra mặt biển ở phía xa, hỏi "Anh có thấy tôi là một người thật yếu đuối không?"
Bên tai truyền đến âm thanh cười khẽ của Tống Lẫm.
"Đương nhiên. Không yếu đuối sao có thể dựa vào tường ở KTV mà khóc."
Bị người ta nói thẳng như thế, Chu Phóng cảm thấy hơi ảo não, xoay đầu trừng mắt nhìn Tống Lẫm "Nếu anh dám kể cho kẻ khác, cẩn thận tôi gϊếŧ người diệt khẩu!"
Biểu tình của Tống Lẫm vẫn ngả ngớn như thế, nhưng khuôn mạt như thế, lại không khiến người khác chán ghét.
Hắn nhướn mày "Yên tâm, tôi không có hứng thú với chuyện bát quái của bà cô già."
Chu Phóng chun mũi, nghĩ đến đủ thứ chuyện trước kia, đột nhiên hỏi Tống Lẫm một cách nghiêm túc "Tại sao anh chỉ thích những cô bé trẻ tuổi?"
Tống Lẫm nghe cô nói như thế, nhịn không được cười "Đừng có nói tôi như cầm thú như vậy." Hắn quay đầu đi, ánh mắt thật phức tạp nhìn về phương xa "Tôi chỉ là rất hâm mộ..."
"Hâm mộ cái gì?"
"Hâm mộ thứ bọn họ còn, mà tôi đã không còn, thanh xuân!"
Chu Phóng nghĩ ngợi, nhíu mày nói "nếu chỉ là thời gian, mấy cậu nhóc cũng có mà?"
Tống Lẫm dùng ánh mắt như nhìn người bệnh tâm thần mà nhìn Chu Phóng, vươn tay ra, cong cong ngón tay "Ngại quá, tôi không phải cong."
Lúc này Chu Phóng mới ý thức được câu nói của mình ngại ngùng bao nhiêu.
Tống Lẫm nhìn thấy biểu tình ngây ngốc của Chu Phóng, dường như cũng không chán ghét, hắn mím môi, cảm khái "Lúc tôi còn trẻ, trải qua không giống người khác." Hắn nghiêm túc nhìn Chu Phóng, lần đầu tiên nói đến chuyện riêng tư với cô "Tôi đến từ một cái thị trấn nhỏ, tư tưởng cổ hủ, trong nhà có một cửa hàng ngũ kim (khóa cửa, chốt cài, tay nắm cửa, búa,...) ở nơi đó xem như khá giả, cha mẹ tôi chỉ có mình tôi, họ không hy vọng tôi học lên càng cao, chỉ cảm thấy học xong về nhà tiếp quản cửa hàng, đủ để sinh sống là được."
Chu PHóng không nghĩ tới xuất thân của Tống Lẫm như thế, hắn tuổi trẻ đầy hứa hẹn, có khí chất, làm việc lại ổn trọng. Cô vẫn luôn nghĩ hắn là dạng phú nhị đại hoa hoa công tử.
Tống Lẫm nói tiếp "năm lớp 12, đang thời điểm học tập áp lực nhất, cha mẹ ép tôi kết hôn sinh con, họ sợ tôi thi đậu, đến thành phố lớn rồi sẽ không trở về. Để có thể thuận lợi vào đại học, tôi kết hôn năm lớp 12, làm cha. Bốn năm đại học vưa học vừa đi làm thêm nuôi vợ nuôi con. Khi đó tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ rời đi quê nhà, ở bên ngoài an gia lập nghiệp."
Hắn đột nhiên cười cười, không biết vì sao, Chu Phóng cảm thấy nụ cười của hắn không phải là tự hào mà là tiếc nuối.
"Vậy mà hiện giờ tôi ở thành phố này, ngồi ở đây cùng cô nói chuyện. Nhân sinh chính là như vậy, rất nhiều chuyện không thể tưởng tượng nổi."
Chu Phóng gật gật đầu.
"Cho nên chia tay cũng không có gì ghê gớm.
Lúc này Chu Phóng mới ý thức được, thì ra Tống Lẫm nói nhiều như vậy là muốn an ủi cô. Có lẽ hắn nghi rằng cô còn chưa thoát được nỗi đau khi chia tay với Uông Trạch Dương. Chu Phóng cũng không định giải thích, chỉ là thở dài một hơi "Lúc tôi học đại học, luôn nghĩ rằng sẽ cùng mối tình đầu kết hôn, kết quả hắn không cần tôi, về sau tôi đính hôn cùng người đàn ông khác, anh ta lại cắm sừng tôi. Nhân sinh quả thật có rất nhiều điều không thể tưởng tượng được."
Chu Phóng rất ít khi vạch miệng vết thương của mình ra cho người khác xem. Có lẽ do đêm nay gió biển quá lạnh, thổi cho lòng cô mê man, khiến cô đem những lời này nói với một Tống Lẫm mà cô không quen thuộc, hơn nữa miệng còn rất độc.
Tống Lẫm nghe xong những lời cô nói, gật gật đầu, sau đó vô cùng nghiêm túc nói với Chu Phóng "Chuyện của cô tôi có nghe nói, không có mị lực là trời sinh, không phải lỗi của cô."
Nhìn hắn thản nhiên nói những lời khiến người ta muốn hộc máu, Chu Phóng muốn nội thương, cô nghiến răng nghiến lợi nhìn Tống Lẫm, phẫn nộ mà nói "Khi nãy anh có nhân tính như vậy chắc chắn là quỷ nhập!"
Nhìn cô thẹn quá thành giận, Tống Lẫm lập tức cao hứng cười lên "Biểu cảm như thế mới thích hợp với cô." Nói xong, hắn đột nhiên vươn tay, ôn nhu xoa đầu Chu Phóng "nếu tôi gặp cô năm mười mấy tuổi, có lẽ sẽ dùng sức ôm cô một cái."
Chu Phóng khinh thường đáp "Mười mấy tuổi đã muốn quấy rối tìиɧ ɖu͙© rồi sao?"
"No" Tống Lẫm lắc lắc ngón tay "Lúc mười mấy tuổi ánh mắt không tốt, có thể vì không có thường thức mà bị lừa."
Chu Phóng hoàn toàn bị chọc giận, đột nhiên đứng lên chống nạnh nói với Tống Lẫm "Tống Lẫm, sau này chúng ta gặp mặt xem như không quen!"
Tống Lẫm không nhanh không chậm nhìn cô nhún nhún vai "OK"
Nhìn bản mặt thiếu đánh của hắn, Chu Phóng nhịn không được nghiến răng nghiến lợi.
Chu Phóng thề, sau này dù có đi ị, cũng không hướng mặt về hướng nhà họ Tống!
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Yêu Đương Mới Là Việc Đứng Đắn
- Chương 6