Châu Phóng vừa dứt lời, liền nghe "ầm" một tiếng, Tần Thanh đột nhiên gục xuống, trực tiếp nằm trên mặt bàn đầy mỡ.
ba mươi giây trước còn thấy Tần Thanh nốc cạn một ly rượu trắng, uống xong trực tiếp K.O luôn hả?
Châu Phóng mang vẻ mặt đầy nghi ngờ đi đến lay Tần Thanh vài cái, gọi "Tần Thanh, Tần Thanh".
Tần Thanh vốn nằm im như con chết trôi lại đột nhiên ngẩn đầu ôm chặt lấy Châu Phóng, đeo toàn bộ sức nặng đè lên người cô, TOÀN BỘ!
Châu Phóng cộng luôn quần áo mới được chín mươi mấy cân (là khoảng 45-46kg), làm sao chịu nổi, cứ thế mà cả hai té lăn ra đất.
Tần Thanh khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem, vừa khóc vừa hô "Châu Phóng...ọe..."
"..."
"Châu Phóng" quả thật là gọi tên cô, mà "ọe"... là tiếng nôn của Tần Thanh...
Châu Phóng giờ phút này tựa như mây đen che đỉnh, cô ghê tởm nhìn vãi nôn dính đầy người, lại nhìn Tần Thanh lại nằm trên mặt đất như con chết trôi, một bụng tức giận không biết xả đi đâu cho hết.
Đá vào mông Tần Thanh hai cái, con bé này vẫn không nhúc nhích, thật sự là say như chết rồi, khóe miệng còn dính vết nôn. Châu Phóng vô lực nhìn Tần Thanh, chỉ cảm thấy cuộc sống của bản thân quả thật gian nan.
Tần Thanh uống say, không khác xác chết chút nào, nhờ ông chủ quán ăn hỗ trợ, Châu Phóng mới có thể kéo Tần Thanh nằm dưới đất lên nổi.
Châu Phóng thật sự trị không được Tần Thanh, vốn muốn gọi điện cho Ngũ Tam, có điều nhìn tình hình này, có vẻ không thích hợp. Cuối cùng, chỉ có thể mặt dày cậy nhờ Tống Lẫm.
Lúc Tống Lẫm nghe điện thoại, ngữ khí không tốt, Châu Phóng có thể nghe ra hắn không vui. Tuy hắn đang khó ở với cô, nhưng Tống Lẫm vẫn nhanh chóng đến nơi. Có điều nhìn thấy bộ dáng không ra thể thống gì của Châu Phóng và Tần Thanh, sắc mặt hắn càng không tốt.
"dọn" được Tần Thanh lên xe, Châu Phóng đã sớm mang bộ dáng đầu xù tóc rối, quần áo bẩn thỉu do dính nước nôn, dù có chà rửa cũng không sạch được bao nhiêu, mùi càng kinh khủng. Tống Lẫm nhìn mà nhăn tịt chân mày.
Tống Lẫm lái xe, Châu Phóng ngồi phía sau chăm cho Tần Thanh uống say, ngủ không biết trời đất. Không biết con bé này gặp chuyện gì thương tâm như thế, ngủ rồi mà vẫn luôn thút thít khóc, khiến cho Châu Phóng có chút luống cuống tay chân.
Tống Lẫm ghét bỏ mà nhìn thoáng qua Tần Thanh và Châu Phóng, khẽ nhíu mày "Em xem, bạn bè của em kìa."
Châu Phóng dùng tay ôm lấy đầu Tần Thanh để cố định, dùng khăn giấy lau mặt cho cô nàng, vốn đã nóng ruột, lúc này nghe được lời của Tống Lẫm, nhịn không được phản bác "Bạn của em làm sao? em còn chưa chê anh mà anh lại đi chê em?"
Tống Lẫm lạnh lùng hừ một tiếng "Đây là cô bạn chuyên đi cùng đàn ông trẻ lêu lổng của em đúng không?"
"cái gì mà "chuyên cùng đàn ông trẻ tuổi lêu lổng"? Phụ nữ độc thân không thể nói yêu đương sao?"
Tống Lẫm khịt mũi coi thường "Mỗi lần đều yêu đương với đàn ông nhỏ hơn cô ta nhiều tuổi như thế? Mỗi lần đều là đàng ông cần cô ta bao nuôi?"
"Sao anh lại có thể nói chuyện khó nghe như thế?" Châu Phóng nhịn không được liếc hắn một cái "Lẽ nào anh đang ghen ghét người ta trẻ tuổi sinh khí dồi dào?"
Tống Lẫm bị nghẹn, mặc kệ châu Phóng hừ lạnh một tiếng. Hắn thở phì phì lái xe như bay, dựa theo địa chỉ Châu Phóng đưa mà vận chuyển Tần Thanh về nhà.
Thấy Châu Phóng đỡ Tần Thanh nửa ngày không được, Tống Lẫm hừ lạnh một tiếng, dùng một tay xách Tần Thanh lên, thô lỗ xách Tần Thanh đi về hướng nhà của cô ấy.
Châu Phóng cuốn quít đi theo phía sau "Này này này, anh làm gì vậy, còn giày của Tần Thanh nè..."
Tống Lẫm tức giận đem Tần Thanh lên lầu, Châu Phóng đi theo phía sau hắn, hầu như cả quá trình hắn đều hùng hùng hổ hổ.
Mới vừa ra khỏi thang máy, Châu Phóng vừa ngẩn đầu liề nhìn thấy Ngũ Tam ngồi ở trước nhà Tần Thanh.
Ngũ Tam lúc này không còn thấy sức sống tuổi trẻ thường ngày của hắn nữa, chắc là cũng vừa đi nốc rượu về, tóc tai lộn xộn, chẳng biết té chỗ nào, trên người chỗ đen chỗ vàng, cả người nhìn qua sa sút không chịu nổi, ăn mày ven đường cũng không có bộ dạng tệ hại như hắn.
Nghe tiếng thang máy, Ngũ Tam có chút đần độn mà ngẩn đầu, trong mắt toàn bộ đều là mê man. Tốn gần nửa phút, hắn mới nhận biết được Tần Thanh đã về, hắn bỗng chốc trở nên tỉnh táo, lập tức từ mặt đất đứng lên.
Châu Phóng thấy Ngũ Tam vẫn luôn chờ ở trước nhà Tần Thanh, vừa mừng vừa lo. Thầm nghĩ lần này Tần Thanh khóc to như thế xem như đáng giá, ít nhất cũng không phải chỉ có một mình cô ấy đau lòng.
Châu Phóng đỡ Tần Thanh đi đến, Ngũ Tam nhanh chóng phóng qua đón lấy. Tần Thanh say đến không biết sự đời, bị Ngũ Tam kéo liền mềm nhũn ngã vào trong lòng hắn.
"Để cho tôi." trên người Ngũ Tam toàn là mùi rượu, nói chuyện có chút khàn khàn.
Châu Phóng cau mày, mãi không dám buông tay "Tốt với nó một chút, có cũng không dễ dàng gì."
Tống Lẫm đối với Tần Thanh chướng mắt vô cùng. Không đợi Ngũ Tam đáp lời, Châu Phóng đã bị hắn cường thế lôi đi.
"Chúng ta còn vài món nợ phải tính, bớt lo chuyện bao đồng đi."
Cả người Châu Phóng đều là vết nôn của Tần Thanh, dù không có uống rượu, trên người vẫn nồng nặc mùi rượu, dĩ nhiên không dám về nhà cha mẹ, chỉ có thể nói xạo 1 lý do, xám xịt trở về nhà mình.
Tống Lẫm từ lúc gặp Châu Phóng, đến lúc mang Châu Phóng về nhà, vẫn luôn đen mặt.
Từ trong thang máy đi ra, không cho Châu Phóng có bất kỳ cơ hội cự tuyệt nào, Tống Lẫm trực tiếp kéo cô vào nhà hắn. Châu Phóng vốn cả người chật vật, vậy mà còn bị hắn đối đãi như thế, càng thêm bực vội. Vừa muốn mắng chửi, Tống Lẫm đã xách cô vào phòng tắm.
Vòi sen vừa mở, nước liền phun ra như mưa, ào ào xối lên người cô. Châu Phóng không ngờ Tống Lẫm đột nhiên động kinh như thế, bị xối đến không mở mắt nổi, luống cuống cả người.
"Tống Lẫm, anh điên rồi à?"
Châu Phóng nổi điên bên này, Tống Lẫm ở bên kia không không quan tâm bản thân có bị nước bắn trúng hay không, chỉ nghiêm túc phun ra một chữ.
"Tắm."
Mãi một lúc lâu, Châu Phóng mới đứng yên, nước ào ào xối lên vai cô, cô bất chấp vẻ chật vật của bản thân, nhìn chằm chằm Tống Lẫm, không nhúc nhích. Tống Lẫm thấy cô không hiểu, không thèm nói nhiều, tiến lên muốn cởϊ qυầи áo cô ra. Hai tay cô nắm chặt quần áo của mình, nhưng làm sao mạnh bằng Tóng Lẫm, giãy dụa không được, cuối cùng đành phải hét lớn "Tự tôi tắm, cút đi!"
Châu Phóng lớn như vậy còn chưa bao giờ nghẹn khuất như thế, bị người ta ép vào phòng tắm, ép tắm. Còn có, ánh mắt người đàn ông đó nhìn cô quả thật là nhìn cái gì đó dơ bẩn. Cô làm sai gì chứ? Hắn cho rằng cô thích uống rượu, thích hầu hạ con ma men sao?
Tắm như đánh trận xong, Châu Phóng rón ra rón rén đi ra ngoài, thấy Tống lẫm đặt một bộ quần áo sạch sẽ, vốn rất khinh thường, nhưng ngẫm lại quần áo mình đều dơ hết rồi, chỉ có thể mặc quần áo của hắn. dáng người hắn cao lớn, áo thun rất dài, mặc trên người cô dài đến tận giữa đuổi, Châu Phóng liền mặc áo thun của hắn như váy.
Lau tóc ra khỏi phòng tắm, thấy Tống Lẫm vẻ mặt xanh mét ngồi trên sofa.
Sắc mặt hắn không tốt, sắc mặt cô càng không tốt. cô trừng hắn một cái, thở phì phì ném khăn lông trên sofa, ý phản kháng thực rõ ràng.
"em còn nổi giận?" Tống Lẫm cũng liếc Châu Phóng một cái.
"Không được sao?"
Tống Lẫm nheo nheo mắt, trong mắt tràn ngập nguy hiểm "em gần đây đều lêu lổng như thế?"
Nghe được hai từ "lêu lổng" Châu Phóng tức muốn hộc máu "Tôi không quản anh ngược lại anh còn muốn quản tôi?"
Đối với thái độ xa cách lạnh nhạt của Châu Phóng, vẻ hung ác nham hiểm của Tống Lẫm càng đậm.
"Tôi là đàn ông, em là phụ nữ, có thể giống nhau sao?"
Tống Lẫm nhảy dựng lên, vọt đến trước mặt Châu Phóng "tại sao gần đây không trở về nhà?"
Châu Phóng khoanh tay trước ngực, không thèm nhìn Tống Lẫm "ở nhà ba mẹ."
"Nghe nói em gần đây rất bận xem mắt?"
Châu Phóng quay đầu nhìn hắn một cái, chẳng hề để ý mà nói "Ba mẹ an bày."
Thấy đôi mắt Tống Lẫm càng ngày càng thâm trầm, Châu Phóng biết hắn tức giận. Châu Phóng không muốn cãi nhau với hắn nữa, đứng dậy muốn về nhà, lại bị Tống Lẫm kéo lại.
Châu Phóng thật ghét hắn luôn như thế này, liền nện vào ngực hắn, sức lực tuyệt đối không nhỏ.
cơ thể Tống Lẫm không có chút lay động nào, tựa như Châu Phóng chỉ đang phủi bụi trên quần áo hắn. Đối với mọi việc trước mắt, hắn đều thờ ơ, chỉ là gắt gao nhìn chằm chằm Châu Phóng, vẻ mặt phẫn nộ "Châu Phóng, cha mẹ an bài em liền đi? một chút chủ kiến em cũng không có ư?"
Sự chất vấn lạnh lùng của Tống Lẫm làm cho Châu Phóng có chút kinh ngạc, hỏi lại hắn "Không thì thế nào?"
Lửa giận trong mắt Tống Lẫm dần dần hạ xuống, hắn từ trên cao nhìn xuống, nhìn chằm chằm Châu Phóng, ánh mắt sáng như đuốc "Châu Phóng, ở trong mắt em, anh là cái gì?"
Nói thật, cả đêm nay Châu Phóng vẫn luôn tức giận, gần đây đều sống luồng cuối dưới áp bách của ba mẹ, Tần Thanh, thật sự là không có lấy một chuyện tốt đẹp, lúc này Tống Lẫm còn đến chọc giận cô, cô còn chưa chất vấn hắn đâu!
"Họ Tống, chúng ta đã xác định quan hệ sao?" Chọc cô điên lên, tính tình như pháo nổ vậy, hỏa lực mạnh mẽ, một khi châm lửa liền liên miên không dứt "lẽ nào anh không phải có nhu cầu mới tìm đến tôi? Lẽ nào anh yêu tôi mới cùng tôi lên giường ư?"
Châu Phóng từng câu từng câu chất vấn, nói đến khí phách vô cùng, khiến cho căn phòng trống trải tràn đầy thanh âm của cô. Tống Lẫm cúi đầu, nghiêm túc vô cùng mà nhìn Châu Phóng.
"Sao em biết anh không phải?"
Châu Phóng không ngờ hắn sẽ trả lời như thế, nhất thời cũng ngây ngẩn cả người, cô trừng lớn một đôi mắt trắng đen rõ ràng, cặp mắt trước nay không chấp nhận được hạt cát, không đen chính là trắng, vĩnh viễn cũng không khuất phục.
"Tống Lẫm, anh yêu tôi sao?"
Ánh mắt Châu Phóng quật cường như thế, tựa như cô không hề sai, tất cả đều là trách nhiệm của Tống Lẫm.
Nhưng người ở bên ngoài liên tục xem mắt, rõ ràng chính là cô.
Từ đầu đến cuối, người phụ nữ này vậy mà thật sự chỉ xem hắn như bạn giường!
Tống Lẫm tức giận nghẹn một bụng, căng chặt khuôn mặt, không chịu trả lời vấn đề của Châu Phóng.
Hồi lâu, ngay lúc Châu Phóng khinh thường cười lạnh một tiếng, quay đầu chẩn bị rời đi, Tống Lẫm như con báo săn mồi, nhào lên đem cô đè trên sofa.
Nụ hôn của Tống Lẫm tới tấp rơi xuống, bờ môi lạnh lẽo của hắn trằn trọc trên môi Châu Phóng, thô lỗ, hung bạo.
Châu Phóng liều mạng đánh hắn, nhưng hắn vấn luôn thờ ơ, cậy da dày thịt béo mà làm xằng làm bậy.
Tống Lẫm dùng sức cạy ra khớp hàm của Châu Phóng, dùng đầu lưỡi gây hấn trong khoang miệng của cô, cô dần dần ý loạn tình mê, bàn tay phản kháng cũng không còn mạnh mẽ như trước. Giây phút hắn cuốn lấy đầu lưỡi cô, lại đột nhiên dùng sức cắn một cái. trong khoang miệng bỗng dưng cảm nhận được mùi máu.
Châu Phóng bị đau, muốn đẩy hắn ra, hắn lại nhân cơ hội đó đem cô cố định dưới thân.
Cơ thể kề sát nhau, hô hấp nóng rực như lửa, Châu Phóng có thể rõ ràng cảm nhận được cơ thể hắn dần dần nóng lên.
Châu Phóng biết hắn muốn làm gì, thẹn quá hóa giận giơ chân đạp vào hạ thể của hắn, không ngờ cô động tác ngoan tuyệt, Tống Lẫm lại càng tay mắt lanh lẹ.
Bàn tay hắn cầm lấy đầu gối chân phải của cô, đè sang bên cạnh một cái, ngược lại càng khiến cho hắn dễ dàng, động tác của hắn nhanh chóng, dùng sức kéo xuống tầng phòng vệ cuối cùng của cô, không thèm dạo đầu chút nào liền tến vào bên trong.
Đột nhiên bị vật lạ xâm chiếm khiến cô đau đến cứng người, co người lại như con tôm.
Hô hấp của cả hai càng ngày càng nặng, nhìn thấy Châu Phóng người đầy mồ hôi, vẻ mặt chịu đựng, Tống Lẫm cảm giác được kɧoáı ©ảʍ trả thù thành công.
Hắn không ngừng không nghĩ, càng ngày càng tàn nhẫn, dường như muốn ép cô đi vào tuyệt lộ. Đôi tay hắn nắm lấy cái cằm của Châu Phóng, cơ hồ nghiến răng nghiến lợi mà hỏi "E rốt cuộc muốn cái gì?"
Mặc kệ hắn đùa bởn thế nào, cô chỉ cắn chặt răng chịu đựng, không rên một tiếng, không cho hắn chút khoái ý nào. Cô trừng lớn đôi mắt, hung hăng nhìn hắn, trịnh trọng nói "tình yêu."
Động tác của Tống Lẫm dừng một giây, ngay sau đó, hắn bóp chặt cằm cô, ánh mắt quyết liệt vô cùng. Hắn tựa như dùng hết toàn thân sức lực nhìn về phía cô, biểu tình kia, thực sự tựa như đem tim cô moi ra ngoài.
"Không cần tra tấn anh" Hắn dừng một chút, tức giận muốn hộc máu mà nói "Em muốn cái gì, anh cũng cho em, Châu Phóng, bản thân anh cũng cho em!"