Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Yêu Đương Mới Là Việc Đứng Đắn

Chương 44

« Chương TrướcChương Tiếp »
Châu Phóng ngẩn đầu liền nhìn thấy biểu tình hung ác nham hiểm của Tống Lẫm.

Tô Dữ Sơn dựa sát vào khiến Châu Phóng có chút cảm giác áp bách, cô muốn thoát ra khỏi phạm vi khống chế của Tô Dữ Sơn, vừa muốn động liền bị hắn kéo lại.

Tống Lẫm nhìn thấy tình cảnh như thế, không hề nhiều lời, sải bước tiến lên, nhanh như chóp túm lấy cánh tay Châu Phóng, mạnh mẽ kéo vào trong lòng hắn. Người đàn ông này bá đạo đến chân thật đáng tin, hắn biểu hiện tựa như vật sở hữu của mình bị người khác mơ ước, phẫn nộ vô cùng.

Châu Phóng rất ghét loại trường hợp lôi lôi kéo kéo thế này, đôi mắt trở nên lạnh lùng.

"Buông tay" cô bình tĩnh nói.

Lời của Châu Phóng tựa như thả ra khí nitơ lỏng, khiến không khí nháy mắt trở nên đông cứng. Châu Phóng nhìn thấy ngọn lửa trong mắt Tống Lẫm dần dần hạ xuống, giống như một cái hồ sâu không thấy đáy.

Bàn tay bắt lấy cánh tay của Tống Lẫm dần dần buông lỏng, lại bị Châu Phóng đè lại.

Cô quay đầu lạnh nhạt nhìn Tô Dữ Sơn "Tô Tổng, tôi đang nói ngài đó."

...

Châu Phóng đi theo Tống Lẫm một trước một sau ra khỏi khách sạn, Tống Lẫm vẫn đang nổi giận, hẳn là do bắt gặp Châu Phóng và Tô Dữ Sơn trai đơn gái chiếc cùng đi ăn cơm. Đối với điều này Châu Phóng cũng không có gì để giải thích, chỉ cười hì hì lẽo đẽo theo sau hắn, nhìn cái ót cũng tỏa ra mùi vị kiêu ngạo của hắn.

Cô thật sự rất hưởng thụ bộ dáng người đàn ông này nhỏ nhặt ấu trĩ, đây mới là cảm xúc chân thật của hắn.

Đến cổng bãi đỗ xe, Tống Lẫm quay đầu nhìn cô "Em đi đâu?"

"Về nhà."

"về nhà ai?"

Châu Phóng liếc Tống Lẫm một cái, hắn luôn thích nghĩ xấu cô như thế.

"Liên quan gì tới anh?"

Tống Lẫm tức giận trừng mắt "Em thật sự muốn đi quan tâm lão già cô độc kia sao?"

Tống Lẫm vừa nói như thế xong, Châu Phóng nhịn cười muốn nội thương. Mất một lúc cô mới ho nhẹ hai tiếng, ngừng cười.

"Em cũng rất quan tâm người già cô độc anh nha." Cô ý vị sâu xa nói "Anh hiểu rõ mà."

Tống Lẫm bị lời nói của cô chọc giận, duỗi tay muốn bắt lấy cô, nhưng Châu Phóng cúi đầu thoát được.

Cô lui về phía sau hai bước, vẫy vẫy tay với Tống Lẫm "Tạm biệt Tống Tổng."

"Quay lại" Tống Lẫm cau mày "Xe em không phải hư rồi sao? Làm sao về nhà được?"

Châu Phóng cười, vẻ mặt tinh nghịch "Công ty em cũng có xe công vụ và tài xế"

Ngay lúc này, thư ký của Tống Lẫm đi tới, hắn ngẩn đầu nhìn thoáng qua Châu Phóng, nói khẽ với Tống Lẫm "Tống Tổng, chúng ta còn phải tiễn khách."

Tống Lẫm vẫn nhíu chặt mày, dùng vẻ mặt giáo huấn Tống Dĩ Hân mà răn dạy Châu Phóng "Em có thể ngừng nghỉ một chút không hả?"

Châu Phóng nhướng mày, phản nghịch trả lời "Không thể."

***

Cuối tuần, Châu Phóng hiếm hoi được một ngày nghỉ, không có tiệc tùng, nhưng đáng tiếc vẫn không được ngủ nướng.

Nhạc Thanh Tử mời Châu Phóng đến tham gia hội đấu giá trang phục cổ.

Cũng không phải việc lớn gì, ở network platform đăng tin hội đấu giá, hấp dẫn người có cùng sở thích đến tranh mua. Buổi đấu giá tiến hành trong trung tâm triển lãm, chỉ tổ chức trong một thính phòng nhỏ, quy mô còn nhỏ hơn so với buổi triển lãm trang phục lần trước.

Nhưng mà lại hấp dẫn được một ít người, tốt hơn nhiều so với buổi triển lãm vắng tanh hôm trước.

Lúc Châu Phóng đến, Nhạc Thanh Tử đang ở hậu trường sửa sang lại mấy món đồ cổ cô dốc lòng bảo quản. Mỗi một bộ quần áo đều được đặt trong môi trường chân không, vài món tương đối quý giá đều được bọc mấy lớp bao con nhộng.

Châu Phóng nhìn đến những bộ trang phục phong cách khác nhau kia, khát vọng nguyên thủy nhất của phụ nữ đối với sự mĩ lệ bị kích động, cô nói ra một câu cảm thán từ tận đáy lòng "Sao chị có thể nhịn đau mà bán được mấy thứ này chứ? đều xinh đẹp thế này cơ mà."

Nhạc Thanh Tử đối với phản ứng của cô dường như cũng không cảm thấy lạ "Mỗi năm đều có người hỏi chị như thế, mỗi năm chị đều sẽ bán vài bộ."

"thật đáng tiếc, những bộ trang phục này quá đẹp."

Nhạc Thanh Tử thấy cô tiếc nuối, lại ha ha cười lên "Chị bán một ít là để mua những bộ khác."

Châu Phóng nghe Nhạc Thanh Tử nói vậy liền hiểu được. Phụ nữ mà, quần áo mỗi năm đều phải mua vài bộ khác nhau mới chịu nổi.

Buổi đấu giá bắt đầu, người cùng sở thích đối với đồ vật mình yêu thích chưa bao giờ ra giá bủn xỉn, vài bộ đồ cổ giá cả đều cao hơn nhiều so với giá của hàng xa xỉ phẩm hiện tại. Mặc dù những bộ váy kia ở thời điểm 30-40 năm trước, có lẽ chỉ là tác phẩm của nhà thiết kế vô danh.

Người chủ trì buổi đấu giá đưa ra danh sách những món cuối cùng đấu giá, là những món có giá trị cao nhất trong buổi đấu giá hôm nay, những người tham dự đấu giá đều kinh diễm đến hít một ngụm khí lạnh.

Một người đàn ông mặc tây trang trẻ tuổi liên tiếp mua được ba ba bộ váy cổ, hơn nữa giá cả đều gần bảy con số, gấp mấy lần giá quy định của Nhạc Thanh Tử. Điều này khiến Châu Phóng nhịn không được cảm khái "Chị bán mấy cái váy, kiếm còn nhiều tiền hơn em mở công ty."

Châu Phóng quay đầu, Nhạc Thanh Tử vốn đang chuẩn bị nói chuyện, lại thấy mặt chị ấy đanh lại, đôi mắt trở nên lạnh lùng.

"Sao vậy?"

Nhạc Thanh Tử không nói gì, chỉ bảo ngừng bán đấu giá.

Chỉ chốc lát sau, hậu trường xuất hiện một vị khách không mời mà đến. Châu Phóng ngẩng đầu thấy rõ người tới, cô còn tưởng mình bị hoa mắt.

Tô Dữ Sơn? Tô Dữ Sơn!

sao hắn lại xuất hiện ở đây?

Nhạc Thanh Tử trầm mặc thu hồi những kiện đồ cổ còn lại, không thèm ngẩng đầu, lạnh nhạt tựa như không nhìn thấy Tô Dữ Sơn.

"Một người đàn ông như cậu, mua váy làm gì?" Ngữ khí của Nhạc Thanh Tử bình thản "Cậu không cần làm như thế."

Tô Dữ Sơn đến gần hai bước, trên mặt vẫn luôn giữ biểu tình tôn kính.

"Con chỉ đến ủng hộ một chút." Tô Dữ Sơn nói "Đừng ghét bỏ con như thế."

Nhạc Thanh Tử khẽ thở dài một hơi "Tôi muốn bán váy cho những người thật sự thích chúng, nếu chỉ vì kiếm tiền, tôi đã sớm bán hết những bộ trang phục này."

"Cậu đi đi." giọng điệu của Nhạc Thanh Tử vô cùng lạnh nhạt.

Tô Dữ Sơn vô cùng tôn trọng Nhạc Thanh Tử, không có dây dưa. Thời điểm hắn rời đi, biểu tình có chút bất đắc dĩ, cũng có không cam lòng.

Nhìn Tô Dữ Sơm lại nhìn Nhạc Thanh Tử vẫn luôn xinh đẹp như thế, Châu Phóng sợ ngây người.

"Nhạc Tỷ, Tô Tổng và chị...?" Má ơi, Châu Phóng thật không ngờ...(giải thích một chút, bên Trung chỉ xưng hô wo-ni cho tất cả vai vế, nên Châu Phóng hiểu lầm)

Nhạc Thanh Tử nhìn vẻ mặt Châu Phóng liền rõ ràng trong đầu cô suy nghĩ cái gì, tức giận gõ lên đầu cô một cái "Chị sáu mươi rồi!"

Châu Phóng càng nghe càng kinh ngac, mở to hai mắt nhìn Nhạc Thanh Tử từ trên xuống dưới "Hả? Em tưởng chị cùng lắm là 40-50." Châu Phóng càng nghĩ càng khó hiểu "Vậy Tô Tổng?"

Tâm tình bán đấu giá bị sự xuất hiện của Tô Dữ Sơn phá hỏng, Nhạc Thanh Tử nói dừng là dừng khiến cho nhân viên công tác rất bất mãn, đương nhiên chị ấy cũng chả quan tâm.

Chị cẩn thận chuyên chú thu lại váy, bỏ vào trong túi, rút cạn không khí cuối cùng bỏ vào vali. Một loạt động tác thuần thục, nhưng Nhạc Thanh Tử vẫn luôn trầm mặc.

Rất lâu sau đó, chị ấy dùng giọng điệu êm tai kể một câu chuyện, tựa như không có quan hệ gì với mình "Chị từng có một đứa con gái, sau đó nó qua đời."

Châu Phóng nhớ lần trước trong buổi triễn lãm, chị ấy tùy ý như thế nói muốn tặng áo cưới cho cô. Cô cho rằng Nhạc Thanh Tử không có con, không ngờ là con gái chị ấy đã qua đời.

Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, chuyện này đau lòng tới mức nào cơ chứ, vậy mà chị ấy lại có thể sử dụng thái độ bình tĩnh như thế mà nói ra.

Có lẽ miệng vết thương trong lòng, không có loại ngôn ngữ, biểu tình nào có thể biểu đạt, không thể không bình tĩnh mà nói ra.

"Em xin lỗi." Châu Phóng cảm thấy có lỗi vì câu hỏi của cô vô tình gợi lên chuyện đau lòng của Nhạc Thanh Tử.

Nhạc Thanh Tử ngẩn đầu nhìn Châu Phóng mỉm cười an ủi, nhưng nụ cười đó lại tràn ngập bi thương không cách nào diễn đạt thành lời.

"Lúc con bé còn sống, là người yêu của Tô Dữ Sơn." Lúc nói về con gái, biểu cảm của Nhạc Thanh Tử trở nên ôn nhu "Nó gọi là Tứ Nguyệt."

Nghe cái tên này, Châu Phóng hơi sửng sốt.

"April?"

"Đúng vậy, đây là thương hiệu của con bé. Lúc Tống Lẫm khởi nghiệp, chị đem thương hiệu cho nó, còn mượn cho nó 2 vạn."

"Tại sao lại là Tống Lẫm?" là người yêu của Tô Dữ Sơn, tại sao lại không đưa cho Tô Dữ Sơn?

"Tống Lẫm từng làm thêm ở phòng làm việc của Tứ Nguyệt. Thằng nhóc này vốn học kỹ sư công trình, làm gì mà hiểu được thời trang nữ, bị Tứ Nguyệt ảnh hưởng mới quyết định làm thời trang." Nhạc Thanh Tử cụp mắt "Tứ Nguyệt là một nhà thiết kế, con bé yêu trang phục như mạng, nhưng cuối cùng lại giúp Tô Dữ Sơn làm thương mại điện tử, từ bỏ giấc mộng thời trang."

Châu Phóng không biết, hóa ra chuyện cũ là như thế, hóa ra nhãn hiệu của Tống Lẫm là từ đó mà ra.

"Sau đó thì sao?" Châu Phóng nhịn không được hỏi tiếp "Sao cô ấy lại..." Hỏi xong lời này, Châu Phóng mới ý thức được mình lỡ lời, nhanh chóng xin lỗi "Em xin lỗi, Nhạc tỷ."

Biểu tình của Nhạc Thanh Tử dần trở nên trống rỗng. Đây nhất định là điều đau khổ nhất mà chị ấy không dùng lời nào nói ra được.

"khởi nghiệp có bao nhiêu vất vả em cũng biết, con bé cảm mạo, dẫn đến viêm phổi, bị sốt cao vẫn phải tăng ca, mệt nhọc quá mức, cuối cùng chết do tai nạn xe."

Nhạc Thanh Tử hít sâu một hơi "Tô Dữ Sơn, hắn từng khiến con gái của tôi, mệt mỏi như thế."

Tâm tình của Châu Phóng cũng theo những lời Nhạc Thanh Tử nói mà trầm xuống. Thảo nào chị ấy không muốn nhận sự giúp đỡ của Tô Dữ Sơn. Thậm chị hắn mua váy chị bảo quản, chị ấy cũng cự tuyệt.

"Tất cả những việc này đều là Tứ Nguyệt chọn, nó yêu hắn, cho nên nó có thể trả giá bằng sinh mệnh của nó. Chị không hận hắn. Nhưng chị không muốn nhìn thấy hắn, rồi lại nhớ đến những ký ức đau khổ kia."

...

Buổi đấu giá không kết thúc viên mãn, bởi vì Tô Dữ Sơn vỗ tay khiến cho Nhạc Thanh Tử cảnh giác.

Hắn thật tiếc, hắn vô tình phá hỏng buổi đấu giá này.

Ngồi trong xe, tài xế an tĩnh lái xe, Tô Dữ Sơn chỉ trầm mặc nhìn cảnh vật không ngừng vụt qua bên ngoài.

Mới có mười mấy năm mà thành phố này đã hoàn toàn lột xác, hồi ức quá khứ, dấu vết, đều tìm không thấy nữa.

Tô Dữ Sưn vẫn nhớ như in cô bé kia, lún đồng tiền như hoa, đó là giấc mộng đẹp nhất trong nửa cuộc đời lăn lộn chốn thương trường của hắn.

Cô ấy khi đó, mỹ lệ như thế, cô nói "Tô Dữ Sơn, em muốn thành lập một nhãn hiệu, em sẽ gọi là April."

Hắn khi đó cũng vừa mới tốt nghiệp không bao lâu, một mình gây dựng sự nghiệp, mỗi ngày về đến nhà, nhìn thấy nụ cười của cô chính là điều hạnh phúc nhất của hắn.

Cô nói muốn tạo một thương hiệu của mình, hắn liền ôm cô phụ họa "Được, em muốn làm, anh sẽ trở thành trợ thủ của em."

"Cuộc đời này của em phải kinh doanh thật tốt nhãn hiệu, phát dương quan đại thiết kế của em."

"được."

Hắn cuối đầu hôn môi cô, bờ môi mềm mại kia dường như làm từ đường.

Sau này, ánh mắt sáng rực kia bị sự vất vả khi gây dựng sự nghiệp dập tắt, cô đi theo hắn chịu không biết bao nhiêu khổ cực.

Cô hỏi hắn "Anh biết vì sao phòng làm việc của em gọi là Tứ Nguyệt không?"

Hắn có chút kinh ngạc, nhưng vẫn nghiêm túc trả lời "hẳn là bởi vì đây là tên em."

Cô cười, trịnh trọng giải thích "là từ thơ của Lâm Huy Nhân "người là tình yêu, là hơi ấm, là hy vong, người là ngày tháng tư của nhân gian."(*)" Đôi mắt xinh đep của cô khi nhìn về phía hắn chứa đầy tình yêu mênh mông như biển "Tô Dữ Sơn, nếu em muốn anh chọn Bách Tái hoặc Tứ Nguyệt, anh chọn cái nào?"

(*) trích từ bài thơ người là tháng tư của nhân gian, full bên dưới:

Tôi bảo người là ngày tháng Tư của nhân gian;

Cười vang thắp sáng gió bốn phương, linh lợi

Nhảy múa biến hóa giữa ánh rực rỡ trời xuân.

Người là mây khói trong buổi sớm tháng Tư,

Hoàng hôn thổi qua làn gió mềm mại, đốm sao đang

Lấp lánh lúc vô ý, mưa phùn vẩy rắc trước hoa.

Nhẹ nhàng ấy, thướt tha ấy, người là thế; tươi đẹp

Tựa mũ miện trăm hoa mà người đội, người là vậy

Hồn nhiên, trang nghiêm, người là trăng tròn đêm đêm.

Vùng tơ vàng sau khi tuyết tan ấy, người giống thế; tươi tắn

Như màu xanh mới đâm chồi, người là thế; non mềm phơi phới,

Ánh nước dập dềnh sen trắng trong giấc mộng ước của người.

Người là hoa nở từng cây từng cây, là én

Ríu rít giữa xà nhà, — Người là tình yêu, là hơi ấm,

Là hy vọng, người là ngày tháng Tư của nhân gian!

[Người là ngày tháng Tư của nhân gian]

Tác giả: Lâm Huy Nhân

Dịch thơ: Ely

Khi đó cô đã đi theo hắn gây dựng sự nghiệp Bách Tái, Tô Dữ Sơn cho rằng cô nói đùa, nhiệt huyết tuổi trẻ gây dựng sự nghiệp, tự cao tự đại chắc chắn bản thân sẽ thành công, khiến cho hắn nói ra những lời kia.

"hiện tại Trung Quốc còn chưa có khái niệm thương mại điện tử. Anh là người đầu tiên sờ vào. Sau này em chính là phu nhân tổng tài, chờ Bách Tái lên sàn, anh dẫn em đến sở giao dịch gõ chuông."

Khi đó hắn nhớ rõ ràng Tứ Nguyệt tươi cười, cười đến ngọt ngào như thê.

Bọn họ đều chắc chắn, bức tranh tươi đẹp hắn miêu tả sẽ có một ngày được thực hiện.

Tứ Nguyệt vẫn luôn khát vọng được tiếp tục làm nhà thiết kế, làm trang phục, hy vọng một ngày có thể trở thành nhà thiết kể vĩ đại có thể đứng ở Milan, Paris. Cho dù trong lúc khởi nghiệp có bận rộn thế nào, cô vẫn kiên trì phác thảo. Khi đó hắn hời hợt biết bao, một lòng muốn trở thành nhà kinh doanh thương mại điện tử hàng đầu, hoàn toàn xem nhẹ tài hoa của cô.

Cô chặt đi đôi cánh của mình, thu hồi mộng tưởng bản thân, một lòng giúp Tô Dữ Sơn thực hiện giấc mộng vương quốc thương nghiệp.

Sau khi Tứ Nguyệt qua đười, Tô Dữ Sơn quả thật thành công. Hắn nhiều lần đi tìm Nhạc Thanh Tử, muốn mua lại nhãn hiệu của Tứ Nguyệt.

Ngoại trừ ký ức cùng nhau sinh hoạt, đây là thứ duy nhất mà Tứ Nguyệt để lại, tượng trưng cho khát vọng của cô.

Khi đó Nhạc Thanh Tử hận hắn, nhất quyết không chịu bán. Hắn cho rằng Nhạc Thanh Tử muốn giữ làm kỷ niệm.

Nhưng vài năm sau, Nhạc Thanh Tử lại đem thương hiệu của Tứ Nguyệt tặng cho Tống Lẫm, còn đem di vật của Tứ Nguyệt tặng hết cho Tống Lẫm.

Thời gian đầu Tống Lẫm khởi nghiệp, một người đàn ông không hiểu thời trang nữ, không hiểu thiết kế, dựa vào một bộ sưu tập kỷ niệm của Tứ Nguyệt mà đạt được một ít cảm giác tồn tại trong giới.

Mà năm đó, Tô Dữ Sơn cũng cho sản xuất một bộ sưu tập của Tứ Nguyệt.

Tống Lẫm có được bản thảo cùng quyền sở hữu, hắn liền kiện Tô Dữ Sơn ra tòa. Tô Dữ Sơn không muốn bị Tống Lẫm dẫm để tạo nhiệt, cũng không muốn ký ức tốt đẹp nhất bị phá hỏng, liền chấp nhận bồi thường.

Tống Lẫm cũng không biết bộ sưu tập đó là lúc Tứ Nguyệt còn sống, vẽ làm kỷ niệm của hai người bọn họ.

Gọi là "Sơn Nguyệt cùng người về" lấy tên hai người bọn họ.

Tô Dữ Sơn thừa nhận, hắn vẫn luôn cảm thấy khó chịu đối với sự tồn tại của Tống Lẫm, bởi vì hắn lấy đi April.

Thời điểm phẫn nộ nhất, hắn cũng từng cãi nhau với Nhạc Thanh Tử một trận lớn.

Nhạc Thanh Tử trả lời hắn như thế nào nhỉ?

Chị ấy nói "Tô Dữ Sơn, cậu chưa bao giờ hiểu con gái của tôi, càng không hiểu giấc mộng của con bé, Tôi không mong giấc mộng của nó có thể thực hiện, chỉ hy vọng giấc mộng này của nó được bảo tồn sạch sẽ."

Hai mắt Tô Dữ Sơn nhìn chằm chằm cửa sổ, nắm tay càng xiết càng chặt.

Mộng, là cái gì?

Mộng là hắn vất vả nhiều năm như thế, cuối cùng đạt được chỉ là vô nghĩa.

Đời này kiếp này, hắn hận nhất chính là từ mộng này.

***

Sau khi tham gia hội đấu giá về nhà, vẫn còn chưa đến giữa trưa.

Về đế nhà, Châu Phóng vừa lúc gặp Tống Lẫm vừa tập gym về.

Hắn mặc một bộ quần áo thể thao, cơ bắp vì vừa vận động xong mà sôi sục, cả người nhìn qua mạnh mẽ vô cùng. Trên cổ hắn vắt một cái khăn lông, trên tóc còn dính chút mồ hôi, nhìn thấy Châu Phóng, lại cúi đầu nhìn túi giấy trên tay cô.

"Đi dạo phố?" Tống Lẫm có chút kinh ngạc "Sớm thế này đã đi?"

"Buổi đấu giá của Nhạc Tỷ, ủng hộ một chút, đắt quá nên chỉ mua một cái váy." Châu Phóng cười.

"ừ"

Tống Lẫm cầm chìa khóa định mở cửa, lại quay đầu hỏi cô "Ăn cơm chưa? Ăn với anh nhé?"

Châu Phónh bình tĩnh nhìn Tống Lẫm, trong đầu bỗng dưng có rất nhiều chuyện nảy ra, cuối cùng vẫn bình tĩnh trở lại.

"Đã nghe chuyện về thương hiệu của anh." Châu Phóng ngẩn đầu nhìn Tống Lẫm, nghiêm túc hỏi hắn "Anh đã từng yêu thầm Tứ Nguyệt sao?"

Tống Lẫm có chút kinh ngạc "Sao em lại nghĩ như thế?"

"Anh không chỉ giúp cô ấy sửa sang mọi thứ, còn tiếp nhận thương hiệu của cô ấy." Châu Phóng nâng tay vuốt cằm "Ban đầu em còn cảm thấy lạ, một tên trực nam cực đoan như anh, tên nhãn hiệu sao lại ôn nhu như thế."

Đề cập đến người đã sớm không còn ở nhân gian kia, biểu tình Tống Lẫm cũng có chút mất mát "Tứ Nguyệt chỉ dạy cho anh rất nhiều trong nghề, thật đáng tiếc, chị ấy không thể kiên trì tiếp tục. Anh vẫn luôn xem chị ấy là thầy của mình, chị ấy giúp anh xây dựng nền móng của vương quốc trang phục hiện nay, bao gồm sau đó chuyển sang thương mại điện tử, đều là chỉ đạo của chị ấy trước kia."

"Vì sao tiếp nhận thương hiệu của chị ấy? Em không tin anh không biết quan hệ của chị ấy và Tô Dữ Sơn. Tô Dữ Sơn muốn April, anh còn nhận, đây không phải là đối nghịch với Tô Dữ Sơn sao?"

Đề cập đến hành vi bốc đồng chủa thiếu niên năm đó, bản thân Tống Lẫm cũng nhịn không được cười cười "Lúc đó chỉ muốn đối nghịch với Tô Dữ Sơn, không có ý gì khác."

"Vì Lâm Chân Chân?"

Tống Lẫm ngẩn đầu, vô cùng trịnh trọng trả lời.

"Không, là vì tôn nghiêm của đàn ông."
« Chương TrướcChương Tiếp »