Chương 30

Đối với sự buồn bực của Tống Lẫm, Châu Phóng rất nhanh khôi phục bình tĩnh, biểu tình nhìn về phía Tống Lẫm có vài phần lớn mật.

"Sao? Có người đưa tôi về, anh ghen à?"

Vẻ mặt Tống Lẫm cứng đờ một giây, sau đó chuyển tầm mắt, cao cao tại thượng nhìn xuống, vẫn mạnh miệng như trước "Tôi điên rồi sao?"

Châu Phóng mỉm cười hỏi lại hắn "Vậy cậu ta là ai, liên quan gì đến anh?"

Vẻ mặt Tống Lẫm lại vì câu hỏi của Châu Phóng mà cứng đờ lần nữa, trong mắt hắn toát ra vài phần hoang. Hắn đần ra vài giây, vài giây kia dường như mọi âm thanh đều biến mất.

Hắn khẽ mở môi mỏng, âm thanh không lớn không nhỏ "Nếu anh nói là anh thật để ý thì sao?"

Nếu là quá khứ, Châu Phóng có lẽ sẽ bởi vì lời của Tống Lẫm mà trong lòng có một ít gợn sóng. Nhưng giờ phút này, trong lòng cô không có chút mơ tưởng hão huyền nào.

Tống Lẫm đối với cô có quá nhiều bí mật, quá khứ của hắn, cô hoàn toàn không biết gì cả.

Trong cuộc sống, hắn là người thích khống chế, mặc kệ là làm ăn hay là phụ nữ. Biết hắn cũng đã một khoảng thời gian, mỗi lần đều là hắn tiêu sái xoay người, không lưu luyến chút nào, mỗi một lần cũng là hắn liên tiếp nhìn lại, dẫu lìa ngó ý còn vươn tơ lòng. Quan hệ giữa bọn họ, hắn vẫn luôn chiếm cứ quyền chủ động tuyệt đối.

Có lẽ bởi vì vậy mà hắn mới không thể tiếp thu một Châu Phóng không nằm trong tầm tay hắn.

Giờ khắc này, Châu Phóng cảm thấy sự xuất hiện và chất vấn của Tống Lẫm đều có chút kì lạ, động tác, biểu tình của hắn đều mất phong độ, đặc biệt là cách hắn gọi "ngũ tam". Mặc kệ là lý do gì, nhưng như thế là không được.

Châu Phóng thật sự khinh thường hành vi ấu trĩ này của hắn "anh dựa vào đâu mà tùy tiện đặt biệt danh cho người khác chứ?"

Tống Lẫm hẳn là không ngờ chủ đề đầu tiên về người đàn ông này giữa hai người họ lại là vấn đề biệt danh. Tống Lẫm trên cao nhìn xuống, khoanh tay trước ngực, hơi hơi nheo mắt lại, trong mắt lộ ra một tia nguy hiểm.

"Sao? Đau lòng à?"

"đương nhiên đau lòng" Châu Phóng trừng mắt nhìn hắn một cái, tức giận chế nhạo hắn "Dù sao tôi đối với anh và hắn là giống nhau, đối với anh, kính già, với hắn, yêu trẻ."

Tống Lẫm bị cô nhanh mồm dẻo miệng chọc cho tức giận, phẫn nộ trên mặt dần dần biến mất, ngược lại biến thành một loại biểu tình phức tạp mà Châu Phóng không thể nào hiểu nổi.

Hắn mím môi nhìn cô, nửa ngày đều không nói thêm lời nào. Thấy hắn không còn gì để nói, Châu Phóng cũng không ham chiến.

Châu Phóng không cẩn thận đá phải túi mua hàng, phát ra âm thanh đồ vật va chạm vào nhau. Khom lưng nhặt đồ rơi trên mặt đất, lúc đứng dậy tựa như vô tình liếc nhìn Tống Lẫm một cái "Không có việc gì thì tôi về nhà trước, tạm biệt, Tống tổng."

"đứng lại"

Châu Phóng đang cầm chìa khóa, bất ngờ sựng lại "còn có chuyện gì sao?"

Tống Lẫm vẫn giữ biểu tình khi nãy "Em còn chưa trả lời vấn đề của tôi."

Châu Phóng ngơ ngác một chút mới nhớ tới vấn đề của hắn, hắn vẫn đang rối rắm vấn đề thân phận của "ngũ tam", điều này khiến cho Châu Phóng cảm thấy lần đầu mình chiếm được thượng phong trước mặt hắn. Ý cười trên khóe môi cô lập tức ý vị thâm trường.

Châu Phóng mở cửa, chui vào trong phòng, tay nắm chặt cửa "Đoán xem!"

Ngay giây phút Tống Lẫm vươn tay muốn túm lấy cô, Châu Phóng kịp thời đóng cửa.

Tống Lẫm ở bên ngoài buồn bực mà gõ cửa, Châu Phóng ở bên trong tưởng tưởng vẻ mặt hắn lúc này, ngẫm lại bỗng cảm thấy hả giận. Cô cũng không biết vì sao, nhưng vẫn luôn hy vọng có thể triệt triệt để để mà thắng Tống Lẫm một lần, cô không thích nhìn bộ dạng vĩnh viễn là kẻ bày mưu lập kế của hắn.

Nếu hắn thích lúc gần lúc xa, lúc nóng lúc lạnh, âm tình bất định, cô cũng vui vẻ đùa với hắn đến cùng.

**

Trên thực tếm từ khi "11-11" đến gần, April cũng tiến vào giai đoạn bận rộn nhất trong năm, các hệ thống cửa hàng thực tế cũng như cửa hàng điện tử, đặc biệt hơn là mảng thời trang cao cấp, đều làm cho Tống Lẫm vội đến chân sắp không chạm đất.

Trên bàn làm việc vĩnh viễn đều chất đầy văn kiện chờ hắn phê duyệt, hắn thích trạng thái bận rộn như thế này, chỉ có lúc này mới khiến hắn cảm thấy mình tâm vô tạp niệm.

Từ lần trước tan rã không vui với Châu Phóng, cũng coi như rùng mình đến nay. Cô chẳng qua là đem ý tưởng vẫn luôn tồn tại trong lòng hắn nói ra, hắn hẳn là cảm thấy may mắn rằng người phụ nữ này không cần phụ trách, sao lại cảm thấy tức giận chứ? Đáp án của vấn đề này từ ngày hôm đó khiến hắn vẫn luôn cảm thấy hoang mang.

Gần đây bởi vì "11-11", vị trí quảng cáo khiến các thương hiệu cạnh tranh gay gắt, lấy địa vị hiện tại của Tống Lẫm, đa số các ngôi sao đều cho hắn chút mặt mũi, đều chừa cho April một vị trí, dù sao có giá trị nhãn hiệu cùng khuynh hướng cảm xúc ở đó, nhưng công ty bình thường không có loại may mắn này, nghe nói rất nhiều công ty đều gặp phải hoàn cảnh một vị khó cầu.

Buổi chiều, thư ký đến báo cáo phương hướng sắp tới của các lĩnh vực kinh doanh, cầm mấy phần văn kiện cho hắn ký tên, cũng thông báo thời gian hội nghị, Tống Lẫm vẫn luôn cúi đầu xem văn kiện, thỉnh thoảng chỉ thị vài câu.

Thư ký gọn gàng ngăn nắp mà nói từng chuyện một "Chuyện đặt quảng cáo, hợp đồng đều đả ký, chỉ có Y thượng là vẫn cần phải đi đàm phán thêm một chút."

Tống Lẫm ngừng bút trên tay, biểu tình có chút lạnh lùng "Bọn họ muốn nói điều kiện?"

"Tình hình gần đây không giống nhau, các nơi quảng cáo đều tăng giá lên."

Tống lẫm cúi đầu tiếp tục xem văn kiện "Biết rồi, tôi sẽ suy xét một chút."

Thư ký mang văn kiện Tống Lẫm đã phê duyệt xong, đang muốn ra ngoài, lại quay đầu nói một câu "Gần đây vị trí quảng cáo thật hot, ngài không cần suy xét nhiều, lượt truy cập vào Y thượng nhiều. Công ty khác đều bon chen muốn vỡ đầu mà không được."

"ừ"

Thư ký suy nghi một chút, liéc nhìn Tống Lẫm một cái, do dự chốc lát mới tháp thỏm nói chuyện không liên quan đến công việc.

Hắn mở miệng dò xét "nghe nói bên phá Châu tổng cũng bị vị trí quảng cáo làm khó làm dễ. Quy mô có hạn, tài chính không đủ, tranh đoạt tài nguyên trên thị trường đều là một đám đàn ông, chỉ có mình cô ấy là phụ nữ, cũng không dễ dàng"

Bất ngờ nghe được tên Châu Phóng, Tống Lẫm nhịn không được nhíu mày, đáy lòng nổi lên gợn sóng rất nhỏ.

Còn chưa đợi hắn đáp lời, đã thấy thư ký thao thao bất tuyệt, tựa như diễn thuyết mà đemtất cả trắc trở gần đây Châu Phóng gặp phải nói cho cảm động vô cùng. Càng nghe, chân mày Tống Lẫm nhíu lại càng chặt.

Đến cuối cùng, Tống Lẫm nhịn không được ngẩn đầu nhìn về phía hắn, ánh mắt ý vị thâm trường.

"Rảnh quá hả?"

Thư ký sựng lại vài giây, mới cẩn thận mà nói "Tôi thấy ngài gần đây tâm tình không tốt, nghi rằng ngài và Châu Tổng đang giận nhau."

Tống Lẫm liếc thư ký một cái "Hẳn là tôi đã nói với cậu, tôi ghét bị người khác suy đoán tôi."

"Tôi cũng chỉ thấy gần đây Châu tổng gặp nguy cơ" Thư ký đã làm việc cùng Tống Lẫm rất lâu, biết lúc này hắn không có tức giận, nhanh chóng cảm khái một câu "Phụ nữ ở trong thương giới vẫn luôn bị chen ép, cũng không có người có thể dựa vào."

Bàn tay cầm bút của Tống Lẫm khẽ dùng sức, ngòi bút chọc thủng một lỗ trên giấy. Ai cũng không biết giờ phút này hắn nghĩ cái gì.

"để cô ta tự sinh tự diệt" Trên mặt hắn vẫn luôn lạnh nhạt, không kiên nhẫn phất phất tay với thư ký "đi ra ngoài."

Thư ký thở dài một hơi, ôm văn kiện ra khỏi văn phòng Tống Lẫm, lúc đóng cửa lại cao giọng, vẽ đường cho hưu chạy mà nói "Thời điểm thể này, phụ nữ nhất định rất yếu ớt, rất dễ để người đàn ông khác tiến đến làm chỗ dựa cho mình."

...

Tống Lẫm đối với những suy nghi hiện tại trong đầu hắn, đều cảm thấy vớ vẩn.

Châu Phóng là một người phụ nữ, so với người khác khó khăn hơn nhiều, nhưng con đường này là cô ta tự lựa chọn, không phải sao? Ai buôn bán mà không phải trải qua những khó khăn như thế, xã hội này không phải là đồng thoại, năm đó những điều hắn trải qua còn đáng sợ hơn trăm ngàn lần, Tống Lẫm cũng không phải là một kẻ biết đồng tình.

Vậy tại sao hắn lại quay lại? Còn ngay tại thời điểm vội vàng nhất?

Đặc biệt nhìn thấy một màng trước mắt, Tống Lẫm càng thêm cảm thấy hành vi vội vàng gấp gáp trở về của mình vớ vẩn vô cùng.

Nữ tổng tài trẻ tuổi mà thư ký nói với hắn "vô cùng không dễ dàng" "gặp phải nguy cơ to lớn", Châu Phóng, không chỉ không có tiều tụy, nhìn qua còn vô cùng xuân phong đắc ý.

Nghe thấy tiếng mở cửa, trên mặt Tống Lẫm bày ra bộ dáng "ngẫu nhiên gặp được" thậm chí còn chưa kịp thu hồi, đã nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi lạ hoắc giúp cô ta xách theo túi lớn túi nhỏ, hai người trở về vẫn liên tục nói chuyện, Người đàn ông kia vì nhân nhượng chiều cao của Châu Phóng mà lúc nói chuyện với cô hơi cuối đầu, tư thế thân mật vô cùng! (móa đúng kiểu đã ghen là bất chấp.)

Mấy thứ trong tay hắn cằm nhìn qua là biết một vài thứ nhu yếu phẩm dùng trong sinh hoạt, nếu không thân mật, sao lại có thể cùng đi siêu thị mua đồ dùng sinh hoạt?

Mặc dù người đàn ông kiaỉa khỏi thang máy vài bước liền quay đầu rời đi, nhưng Tống Lẫm vẫn cảm giác được sự tồn tại của thằng nhóc này.

Đèn thủy tinh trên hành lang lộng lẫy lóa mắt, Tống Lẫm lần đầu tiên cảm thấy loại ánh sáng này cũng không tốt đẹp, ngược lại còn có chút chói mắt, hắn càng nhìn càng cảm thấy bực bội trong người.

Rõ ràng là đứng trước cửa nhà mình, lại đột nhiên cảm thấy sự tồn tại của mình có chút buồn cười. Người phụ nữ này, quả thực không thể khinh thường.

Hắn phải thừa nhận, những lời hắn nói trong cơn thịnh nộ khiến hắn rơi xuống hạ phong, trong ba mươi mấy năm sinh mệnh của hắn, chưa bao giờ xảy ra việc này.

Nói thật, ngoại trừ Tống Dĩ Hân, đã thật lâu không có ai có thể khiến cho Tống Lẫm mất khống chế như thế.

Bị Châu Phóng sập cửa vào mặt, về nhà uống hết một lọ nước mới đem tức giận trong người đè ép xuống. Tống Lẫm càng muốn, nắm tay càng siết thật chặt.

***

Châu Phóng không biết những ý nghĩ xoay chuyển mòng mòng trong đầu Tống lẫm, một đống chuyện xưa của "ngũ tam" cũng bị cô vứt sau đầu.

Gần đây công ty tuyển được một "quản trị viên" trẻ tuổi từ nước ngoài quay về, nhỏ hơn Châu Phóng hai tuổi, vửa trẻ vừa đẹp trai, có thể nói tiếng anh lưu loát. Không biết có phải do HR là nữ không mà người được tuyển một người so với một người càng đẹp trai. Đương nhiên, việc này Châu Phóng cảm thấy thật vui vẻ, soái ca là phúc lợi của công ty, mặc dù soái ca sẽ làm nữ nhân viên phân tâm, nhưng so với tuyển một người xấu làm sĩ khí giảm xuống tốt hơn nhiều.

Bởi vì "quản trị viên" là Châu Phóng tự mình hướng dẫn, tiểu soái ca này đa số thời gian đêu đi theo Châu Phóng, làm cho cấp dưới bất mãng vô cùng, chỉ trích Châu Phóng lấy việc công làm việc tư, đối với việc này, Châu Phóng trấn an mọi người một chút, sau đó vui mừng tiếp nhận phúc lợi của bà chủ này.

Buổi tối, vị quản trị viên tiểu thịt tươi này lái xe tiện đường đưa Châu Phóng về nhà, trước khi đi, Châu Phóng nhớ tới có một phần văn kiện ở nhà, muốn hắn đem đến công ty, liền mang hắn lên lầu.

Quản trị viên mới tới này hiếu học vô cùng, hỏi rất nhiều vấn đề, Châu Phóng cảm thấy tiếp tục bồi dưỡng rất có tương lại, đối với vấn đề của hắn không chút nào bủn xỉn, dốc lòng tương thụ.

Hai người vừa nói chuyện vừa đi vào thang máy.

Một chân bước vào thang máy, CHâ Phóng mới nhìn thấy người đã đứng ở trong thang, mặc đen đến mức có thể so với la sát- Tống Lẫm.

Thấy Châu Phóng bất động, quản trị viên có chút kinh ngạc nhìn về phía cô "Châu Tổng?"

"Hả?" Châu Phóng ý thức được sự ngơ ngẩn của mình có chút thất thố, nhanh chóng tiến vào.

Thang máy mất hơn 10 giây, bốn phía là vách tường kim loại, vô cùng tĩnh mình, tổng kết lại chỉ có hai chữ "Xấu hổ". Châu Phóng cảm giác bên cạnh có một ánh mắt khiến lưng cô lạnh buốt cả người.

Thật vất vả mới đến nơi, Châu Phóng gấp gáp đẩy quản trị viên tiểu thịt tươi ra ngoài.

Châu Phóng cũng không quay đầu lại, nhanh chóng mở cửa nhà, tiểu thịt tươi còn chưa kịp đi vào, người đã bị Tống Lẫm bắt lấy.

Tống Lẫm cao hơn tiểu thịt tươi kia nửa cái đầu, bả vai cũng rộng lớn hơn rất nhiều, cả người lớn hơn người ta một vòng, đứng ở trước mặt hắn hoàn toàn là cảm giác người lớn khi dễ trẻ con.

Trong mắt hắn có vẻ thị huyết như một con sói, hung tợn trừng mắt, thái độ hung dữ đến mức đáng sợ "Cậu muốn đi đâu đấy?"

Tiểu thịt tươi kia lớn lên trong khuôn khổ, làm việc đứng đắn nghiêm túc, làm gì đã gặp qua nhân vật như Tống Lẫm, chỉ phải cầu xin mà nhìn về phía Châu Phóng "Châu Tổng... cái này..."

Châu Phóng bị hành vi không thể hiểu nổi của Tống Lẫm chọc giận, đấm một cú vào lưng Tống Lẫm "Anh làm gì vậy? Anh điên rồi à?"

Mục tiêu của Tống Lẫm cuối cùng cũng dời đi. Hắn khinh thường buông tay, đem tiểu thịt tươi thon gầy ném một bên, tựa như tùy tay ném rác rưởi.

So sánh với loại người cường tránh to con như Tống Lẫm, vị thân sĩ tiếp thu mực tây mấy năm kia chỉ tựa như một con gà nhép.

Tiểu thịt tươi vẫn luôn hòa ái đối với mọi người, làm gì đã gặp qua loại người dã man như Tống Lẫm, thật vất vả mới được tự do, vẫn đang dựa vào tường thở dốc, lại nhìn thấy Châu Phóng đã vén tay áo ầm ỹ với Tống Lẫm.

"Họ Tống, anh có bệnh à?" Châu Phóng tức muốn hộc máu "đây là lần thứ mấy?"

Tống Lẫm thanh âm lạnh lẽo "Cô cũng biết là lần thứ mấy? Châu Phóng, tôi sợ cô quên mất, cô là một người phụ nữ."

"Sao tôi lại quên mình là phụ nữ?"

Tống Lẫm lạnh lùng cười, châm chọc mà nhìn về phía tiểu thịt tươi kia, trong mắt đều là khinh bỉ, hắn đột nhiên cười nhạo một tiếng "Có như cầu, tìm tôi càng thích hợp."

Châu Phóng lúc này mới ý thức được ý tứ của Tống Lẫm. Hắn đang hiểu lầm quản trị viên này và "ngũ tam" lần trước.

Châu Phóng bắt đầu lạnh mặt, ngữ khí nói chuyện cũng không tốt "đây là quản trị viên của công ty tôi, tới nhà tôi lấy một phần văn kiện."

Châu Phóng ngẩn đầu liếc nhìn Tống Lẫm, nghe lời giải thích của Châu Phóng, hắn không có động tác gì, biểu tình cũng có vài phần làm cho Châu Phóng không hiểu nổi.

Người đàn ông này vẫn là dáng vẻ kia. Cũng đúng, ba mươi mấy tuổi đầu, phụ nữ người trước ngã xuống, người sau tiến lên mà tiếp cận hắn, khó trách hắn cảm thấy phụ nữ hèn hạ như thế, chưa bao giờ không suy đoán xấu xa về cô.

Hắn cũng không phải đối với mỗi người phụ nữ đều như thế.

Trong đầu không khỏi nghĩ đến người "không giống người thường" kia, hắn thựa như chỉ có ở trước mặt cô ta là không giống nhau.

Nghĩ thế, bất mãn nơi đáy lòng càng sâu.

Châu Phóng liếc Tống Lẫm một cái, bình tĩnh mà lạnh nhạt nói "Lần trước tôi đề nghị, anh phản đối. Hiện giờ tôi từ bỏ, anh lại đến đây quấy rầy, Tống Tổng, xin hỏi anh rốt cuộc muốn thế nào?"

"Quấy rầy?"

Hai chữ này tựa như đổ xăng vào lửa đang cháy hừng hực, đứng đối diện Tống Lẫm, Châu Phóng thậm chí có thể cảm nhận được ngọn lửa trong mắt Tống Lẫm, cơ hồ muốn phun từ trong mắt ra đốt cháy cô. Hắn nghiến răng nghiến lợi, gằn từng chữ một.

"Châu Phóng, cô được lắm."

--

Diệp Diệp: xin lỗi mọi người vì đã chờ đợi chương lâu, do tuần rồi công ty tổng kết giai đoạn, cho nhân viên đi du lịch nên mình vi vu theo cty luôn, hí hí, hiện tại Diệp đã comeback, sẽ cố gắng mỗi tuần ít nhất 2 chương nhoa muah muah~