Bị tóng Lẫm kéo vào trong lòng, Châu Phóng cảm thấy xương cốt mình muố nhũn ra, cả người mơ hồ, không nhịn được dựa vào người hắn.
Trái tim nhỏ trong lòng ngực vì những lời hắn nói mà nảy lên như trống bỏi, Châu Phóng hít một hơi thật sâu, nhịn thở thật lâu mới bình tĩnh lại.
Tay cô chọc chọc vào cúc áo trước ngực Tống Lẫm dùng giọng nói nhỏ xíu chỉ có hắn mới nghe được mà nói "Tần Thanh về nhà rồi."
Tống Lẫm sửng sốt, sau đó lập tức hiểu rõ ý của Châu Phóng, gương mặt nở rộ một nụ cười xuân phong đắc ý dào dạt. Hắn cúi đầu hôn lên trán Châu Phóng, ngay sau đó vui vẻ dắt cô vào nhà.
Cửa vừa đóng lại, Tống Lẫm ăn chay mấy ngày đã gấp không chờ nổi mà ôm Châu Phóng lên, mãnh liệt hôn lên bờ môi ngọt ngào của Châu Phóng, liền nghe thấy bụng cô phát ra âm thanh ùng ục khiến người ta mất hứng, hoàn toàn đánh gãy không khí ái muội của hai người.
"Chưa ăn cơm sao?" Tống Lẫm cúi đầu nhìn cô.
Châu Phóng lúc này mặt đỏ bừng như sắp rỉ máu, đáy lòng oán trách cái bụng hư, sớm không kêu muộn không kêu, cố tình lại kêu ngay thời điểm lau súng cướp cò, thật hận không thể đào một cái hố chui xuống, cúi đầu ngập ngừng trả lời "Bận quá, chưa kịp."
"phụt" Khóe mắt đuôi mày Tống Lẫm đều là ý cười không che giấu được, đối với những trục trặc lặt vặt của Châu Phóng, hắn cảm thấy rất vui vẻ. Tống Lẫm nhanh chóng đổi giày, lấy từ trong tủ ra một đôi dép lê mới đặt trước mặt Châu Phóng, sau đó xoay người đi vào trong "để anh xem xem trong nhà còn gì ăn."
Một mình Châu Phóng đứng trên hành lang( hành lang trong nhà í) đổi giày, chậm rì rì đổi dép ê, một đôi dép lê bông bông xù xù màu vàng, bên trên còn có một cái nơ bướm, là số đo của cô, Châu Phóng không chút nào tình nguyện mà đổi, vẫn luôn cảm thấy Tống Lẫm cố ý, mua cái này cười nhạo cô lần trước mặc váy của con gái hắn.
Thay đổi giày đi vào phòng khách, không thấy Tống Lẫm, hiện tại cả căn nhà chỉ có phòng bếp có tiếng vang.
Rón ra rón rén đi đến gần phòng bếp, cửa phòng bếp không đóng, Châu Phóng im lặng dựa vào khung cửa nhìn bộ dáng bận rộn của Tống Lẫm.
Hắn đeo một cái tạp dề màu xám, động tác xắt rau vô cùng lưu loát, cúi đầu chăm chú vô cùng, mỗi một bước đều đâu vào đấy, chỉ một lát sau, Châu Phóng đã nghe được mùi thơm tỏa ra trong nồi, làm cô thèm đến mức nhịn không nổi nuốt một ngụm nước bọt. Tống Lẫm nấu cơm vừa nhanh vừa có mị lực, khiến cho một kẻ thân là phụ nữ nào đó xấu hổ vô cùng.
Rất nhanh, Tống Lẫm bưng pasta được trang trí chỉnh chu lên bàn, có sự tinh xảo của thức ăn Tây Phương, lại có sự ấm áp của thức ăn phương Đông.
Hắn chu chu môi khiến Châu Phóng ngồi xuống, sau đó đem pasta để trước mặt cô "Không có cái gì khác, ăn tạm cho đỡ đói đi."
Hắn cởi bỏ chiếc tạp dề vô cùng không phù hợp với khí chất bá đạo của mình ra, tùy tiện ném trên lưng ghế bên cạnh.
"ăn nhanh đi" Hắn xoay người lại, cười xấu xa với Châu PHóng "Anh chỉ thích phụ nữ kêu bằng miệng, không thích nghe bụng kêu không ngừng.
Châu Phóng cầm lấy nĩa Tống Lẫm đưa cho cô, cuốn lấy mì sợi, không ngờ thật hợp khẩu vị của cô, không được bao lâu, cả đĩa mì đã chui vào bụng cô. Ăn uống no đủ, Châu Phóng cầm lấy đĩa định đi rửa, bị Tống Lẫm ngăn lại.
"để anh."
Châu Phóng vốn đối với mấy thứ này không rành, cũng không tranh giành làm gì.
Nhìn Tống Lẫm đứng trước bồn nước rửa chén, bóng lưng ngày thường đinh bạt, hiện tại hơi khom xuống, tạo thành một đường cong ôn nhu kì lạ, hình ảnh kia thực sự quá mức ấm áp khiến Châu Phóng đột nhiên nảy sinh một loại xúc động muốn yên ổn cuộc sống.
Đôi tay cô khoanh lại trước ngực, dựa lưng vào cửa phòng bếp, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng dùng thanh âm từ tính vô cùng nói với Tống Lẫm "Anh không định kết hôn đúng không?"
Động tác trên tay Tống Lẫm bỗng ngập ngừng, quay đầu nhìn Châu Phóng, mày hơi nhăn lại "có ý gì?"
"Em cũng không định kết hôn." Châu Phóng mím môi, hít một hơi, cả gan nói "Suy nghĩ chúng ta giống nhau, hơn nữa em cảm thấy thân thể chúng ta cũng hợp nhau."
Tống Lẫm tùy tiện cầm lấy cái mâm cuối cùng trong bồn nước, sau đó cứng ngắt cắm trên giá, sau đó lại chậm rãi xoay người, biểu tình ôn nhu trên mặt đã thu liễm, khôi phục sự lạnh nhạt thường ngày.
Hắn dựa vào tủ trước phòng bếp, con ngươi thâm trầm tựa hồ mang theo vài phần tức giận.
"em muốn nói cái gì?"
Châu Phóng liếc về phía Tống Lẫm "Những chuyện tình cảm em từng trải qua anh cũng rõ ràng, em cũng không cần danh phận gì cả. Muốn thì đến, ghét..." Châu Phóng dừng một chút, nói "thì đi."
Nói xong, Châu Phóng dùng ngón tay mảnh dài chỉ vào cô, rồi chỉ vào Tống Lẫm "chúng ta, có thể chứ?"
Nghe xong những lời của Châu Phóng, Tống Lẫm khinh thường nhếch môi, ngay sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên "Cô muốn tôi làm bạn giường với tôi?"
Châu Phóng cúi đầu suy tư vài giây, ngay sau đó trả lời "Mặc dù có chút khó nghe, nhưng có thể nói như thế. Không cần nói chuyện tương lai hay trách nhiệm, là loại quan hệ tự do và tôn trọng lẫn nhau."
Tống Lẫm không chớp mắt mà nhìn chằm chằm Châu Phóng, nửa ngày cũng không có biểu tình gì, cuối cùng hung ác nham hiểm mà cười.
"Xem ra em đối với cơ thể tôi tương đối vừa lòng."
"..."
Mãi đến lúc về nhà, Châu Phóng cũng không biết mình nói sai chỗ nào. (ngu vcl -_-)
Ban đầu không phải Tống Lẫm muốn làm bạn giường với cô sao? Mỗi lần tìm cô không phải động tay động chân, vội vã kéo lên trên giường sao? Cho dù là vừa mới trở về, hắn cũng chỉ quan tâm chuyện ở dưới đũng quần sao?
Người đàn ông 3 không, không chủ động, không cự tuyệt, không phụ trách như thế, không phải nên thích nhất loại người như Châu Phóng sao?
Chẳng lẽ lão nhân gia ngài cảm thấy những lời này xuất phát từ miệng của cô, làm mất mặt mũi của hắn?
Sau một đêm kia, Tống Lẫm xem như hoàn toàn không để ý Châu Phóng, mười ngày nửa tháng mà không trở về bên này, ngẫu nhiên về một lần, cơ bản là xem cô như tàn hình. Lúc đầu Châu Phóng còn xoắn xuýt mấy ngày, sau đó khoảng một tháng vẫn thế, Châu Phóng rốt cuộc từ cảm giác mất mát ban đầu thoát ra, hoàn toàn sống lại. Tống Lẫm lạnh nhạt với cô, cô cũng biết dùng lỗ mũi nhìn đáp lễ lại hắn.
**
"11-11" ngày càng đến gần, Châu Phóng mỗi ngày đều xã giao bên ngoài, nói chuyện đặt quảng cáo. Gần đây uống rượu đến không biết nổi ngày tháng, những chuyện phiền não nhi nữ tình trường này nọ đều bị rượu pha loãng đến mức dừng như không còn.
Cho nên nói, phụ ra vẻ đều rảnh rỗi. Chỉ cần vội một chút, đừng nói tới đàn ông, chính mình là ai dám chừng đều quên mât.
Buổi tối hẹn mấy ông chủ lớn trong ngành quảng cáo ăn cơm. Loại tiệc tùng thế này, trừ nhân viên "phục vụ đặc thù", hiếm khi nào có phụ nữ, Châu Phóng cũng tưởng cả bàn chỉ có mình là người phụ nữ duy nhất.
Nhưng trên bàn rượu hôm nay, trừ Châu Phóng, còn có một đại mỹ nữ khiến Châu Phóng vô cùng ngoài ý muốn.
"người xưa" duy nhất mà Tống Lẫm từng thừa nhận, vị tiểu thư váy trắng trước kia gặp trong quán cafe,
Hôm nay cô ta trang điểm long trọng, tóc quấn thành một búi kiểu cách phục cổ, một thân váy lễ phục nhung màu xanh lục, phối cùng chiếc vòng cổ phỉ thúy cũng màu xanh lục, nhìn qua thập phần quý khí, cùng bộ dáng tiều tụy lần trước hoàn toàn bất đồng. Châu Phóng suýt nữa không nhận ra.
Đa số người ngồi ở đây đều là người quen, trừ bỏ giới thiệu người phụ nữ kia gọi là "Lâm Chân Chân tiểu thư", không có giới thiệu bất kì tin tức nào có quan hiệu với cô ta, nhưng mỗi người ở đây dường như đều khá quen thuộc với cô ta, cũng xem như tôn kính.
Vị Lâm Chân Chân này nhìn qua nũng nịu, trên thực tế hào sảng vô cùng, người mời rượu đến, hầu như đều không cự tuyệt ai. Mới bắt đầu đã vì "Tô tổng" vắng mặt mà tự phạt ba ly, tửu lương ghê gớm thế này, thực không biế nói sao. Châu Phóng đoán cô ta là người yêu của "Tô tổng", nhưng vị "Tô tổng" này rốt cuộc là "Tô tổng" nào, Lâm Chân Chân không có nói rõ, Châu Phóng cũng ngượng hỏi.
Người cũ này, rốt cuộc là "cũ" đến mức nào chứ?
Qua ba tuần rượu, rốt cuộc Lâm Chân Chân cũng kiên trì không nổi, Châu Phóng rõ ràng cảm thấy sắc mặt cô ta càng ngày càng trắng, đang có chút lo lắng thì thấy cô ta run rẫy cười, đứng lên hướng mọi người cáo tội, sau đó mới yểu điệu lượn lờ đi đến toilet.
Cô ta vừa đi, người đang ngồi tiếp tục sôi nổi uống, Châu Phóng nghiêng đầu, bắt chuyện với một lão tổng xem như quen thuộc với cô "Tần Tổng, Lâm tiểu thư này rốt cuộc là thần thánh phương nào?"
Tần tổng liếc ra ngoài cửa, sau đó khinh thường mà trả lời Châu Phóng "Có thể là ai? Vợ nhỏ của Tô Dữ Sơn."
"Tô Dữ Sơn?" Châu Phóng có chút khϊếp sự, Tô Dữ Sơn chính là một trong ba người có lực ảnh hưởng nhất thành phố. Thảo nào cô ta không ở cùng Tống Lẫm, hóa ra là ôm được bắp đùi lớn hơn.
"Vợ bé? Thật sự là vợ bé?" Châu Phóng muốn nói lại thôi.
Tần cười cười nói "Tô Dữ Sơn có mấy bà vợ bé, cô ta chỉ là một trong số đó."
Trường hợp thế này, Tô Dữ Sơn cũng không thèm đến, Lâm Chân Chân Chân này cũng thật sự gan, biết rõ Hồng Môn yến vẫn cứ đến. Xem ra hậu cung của đàn ông có tiền cũng không dễ dàng, hiện đại cung tâm kế a.
Châu Phóng đột nhiên lại nghĩ đến cảnh tượng cô ta gặp Tống Lẫm, lúc đó cô ta tìm Tống Lẫm vay tiền? Tô Dữ Sơn nhiều tiền hơn Tống Lẫm nhiều, không tìm Tô Dữ Sơn lại đi tìm Tống Lẫm?
Người phụ nữ này cũng thật thần bí.
Tần tổng nhấp một ngụm rượu, nhỏ giọng nói với Châu Phóng "Tô Dữ Sơn vừa mới ly hôn, cô hẳn là biết đi."
Châu Phóng thành thật mà lắc lắc đầu, loại nhân vật cách cô quá xa như thế này, cô căn bản không chú ý đến.
Tần tổng khinh thường trắng mắt liếc cô một cái, tiếp tục nói "Tô Dữ Sơn vừa ly hôn, hậu cung nổ tung rồi, mấy bà vợ bé đều đang tranh sủng, giành giật nhau xem ai có thể thượng vị." Hắn nhíu níu mày, cảm khái mà đánh giá "Lâm Chân Chân này đúng là mù mà, bỏ cổ phiếu có tiềm lực Tống Lẫm như thế, quay đầu lại đi làm vợ nhỏ cho người ta."
"..."
**
Châu Phóng nghe được những lời bát quái sốc như thế, cả người đều cảm thấy có vài phần rối rắm, cầm túi, cũng đi toilet, cô muốn rửa mặt cho thanh tỉnh một chút.
Tống Lẫm người này, phức tạp hơn so với tưởng tượng của cô nhiều, chuyện xưa càng nhiều. Trừ bỏ quá khứ của hắn, con gái của hắn, trên người hắn còn quá nhiều thứ cần Châu Phóng đi khai quật, Châu Phóng đột nhiên cảm thấy, vị trí bên cạnh Tống Lẫm, có lẽ cũng không thích hợp với cô.
Đi vào toilet, trong buồng truyền đến tiếng nôn mửa thống khổ, khiến Châu Phóng có chút cảm thấy ghê tởm.
Mở vòi nước, muốn dùng tiếng nước chảy ào ào mà che đi âm thanh khiến người ta buồn nôn kia, vốc một bụm vốc nước vỗ lên mạt mình, cả người thanh tỉnh vài phần.
Rửa mặt xong, tiếng nôn từ trong phòng cũng ngừng. Châu Phóng vừa mới tắt vòi nước, liền nhìn thấy một người lay động đi ra- vậy mà lại là Lâm Chân Chân.
Hai người từ trong gương bốn mắt đối diện, cũng không có sắc mặt tốt đẹp gì, chuyện lần trước, hiển nhiên cô ta cũng nhớ rõ.
Lâm Chân Chân sải chân đi đến, mở vòi lấy nước súc miệng, bộ dáng có chút chật vật. Cô ta bình ổn trong chốc lát mới đưa bàn tay vào trong dòng nước đang chảy ào ào kia. Mười đầu ngón tay trắng nõn non mềm, bảo dưỡng thỏa đáng.
Châu Phóng lấy khăn giấy lau mặt, dặm thêm phấn, lại lau đi trang điểm bị lem trên khóe mắt, cuối cùng dùng tay vuốt tóc mai, xác định hình tượng ổn thỏa mới xoay người muốn đi.
Mới vừa đi được hai bước, Lâm Chân Chân đứng sau lưng đột nhiên mở miệng gọi cô lại.
"Châu tổng"
Châu Phóng có chút kinh ngạc mà quay đầu, im lặng nhìn Lâm Chân Chân.
Trên mặt cô ta không có ý cười, chỉ là nhàn nhạt nhìn Châu Phóng, trong mắt có một vài đường tơ máu do say rượu "Có phải cô bây giờ đặc biệt xem thường tôi?"
Châu Phóng mím môi, không kiêu ngạo, không siểm nịnh mà nói "Tôi và Lâm tiểu thư cũng không thân quen."
Lâm Chân Chân đột nhiên ngẩn đầu, vô cùng chắc chắn mà nói "Trừ tôi, không ai có thể đứng trước mặt Tống Lẫm mà không bình thường" (ý mẻ là mẻ đặc biệt, ờ cám ơn cặp sừng nha -_-)
Tống Lẫm, vẫn là Tống Lẫm.
Châu Phóng nhịn không được cười cười "Tại sao chứ?"
"Bởi vì tôi là mẹ của Dĩ Hân."
Hóa ra là như thế, người xưa này quả nhiên quan trọng. Có thể được Tống Lẫm chính miệng thừa nhận thân phận, quả thật cũng đủ không giống người thường. Ít nhất so với Châu Phóng nửa năm cũng kiên trì không nổi, cô ta thắng.
Châu Phóng chớp chớp mắt, thật lâu sau mỉm cười nói với Lâm Chân Chân "đáng tiếc, tôi và anh ta cũng không phải loại quan hệ mà cô đang tưởng tượng. Cô vẫn có thể tiếp tục không giống người thường của cô."
Lâm Chân Chân không ngờ Châu Phóng lại nói chuyện bằng thái độ nhẹ nhàng bâng quơ như thế. Khẽ nhếch môi, nhất thời cũng không biết nói gì, chỉ là khó tin mà chất vấn cô "Cô không để bụng?"
Châu Phóng cúi đầu nhìn thoáng qua bàn chân của mình, trên giày cao gót dính một giọt nước, nhìn qua quái dị vô cùng, cô cúi người lau.
Lần nữa đứng dậy, Châu Phóng xuyên thấu qua gương nhìn về phía Lâm Chân Chân, rất trịnh trọng mà trả lời.
"Tôi không để bụng."