Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Yêu Đương Không Bằng Nuôi Cún

Chương 14

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: Miya

Hứa Nặc gọi cho người chủ của Cát Tường hai ngày liên tiếp đều không được, toàn là: Người dùng bạn gọi tạm thời không liên lạc được.

Vì sao hiện tại lại không liên lạc được? Lẽ nào thật sự như lời cô chủ nó nói “chết rồi”?

Thời hạn ký gửi sắp đến, Hứa Nặc nhìn Cát Tường cô đơn trong l*иg, cô thật sự đã hết đường xoay sở.

Hôm đó sau khi Như Ý được đón đi, Cát Tường giống như biết mình bị bỏ rơi, nó buồn bực không vui, đối với thức ăn thích nhất cũng chỉ ăn một ít.

Rơi vào đường cùng, Hứa Nặc chụp ảnh Cát Tường đăng lên vòng bạn bè với dòng trạng thái: [Có ai quen chủ của chú chó Corgi này không? Xin hãy liên lạc với tôi, cảm ơn!]

Trước lúc đăng, cô còn đặt quyền người xem để cô chủ của nó không thấy.

Cô luôn cảm thấy hai người bọn họ có thể có mâu thuẫn gì đó, nếu cứ liên tục làm phiền người phụ nữ kia, chỉ sợ sẽ đắc tội với người ta.

Mới đăng lên chưa được bao lâu, thì nhận được tin nhắn của Du Dĩ Hằng.

【 Hằng Tinh: Nó làm sao vậy? 】

【 Nuông Chiều Thú Cưng: Thời gian ký gửi kết thúc rồi, nhưng tôi không liên lạc được với chủ của nó (Ảnh biểu cảm đau khổ) 】

Đợt trước ở tiệm thú cưng Du Dĩ Hằng cũng từng chăm sóc hai con Như Ý và Cát Tường.

Hứa Nặc có nói chuyện cặp đôi kia cho Du Dĩ Hằng biết.

【 Hằng Tinh: Tôi sẽ thử chia sẻ xem sao. 】

【 Nuông Chiều Thú Cưng: Được, làm phiền anh rồi. 】

Sau khi Du Dĩ Hằng chia sẻ ảnh, thật sự có được thông tin quan trọng, Đơn Dục Lâm nói hình như anh ta từng thấy con chó này.

Bởi vì Cát Tường lông màu vàng, lại có một nhúm lông trắng, còn có hình trái tim rất thú vị, cực kỳ ấn tượng.

Anh ta còn hỏi có phải là chó của một cặp đôi nuôi không, con khác cũng là Corgi ba màu, thông tin đều đúng cả.

Dựa vào cung cấp của Đơn Dục Lâm, cặp đôi này là một người nổi tiếng nhỏ trên mạng xã hội, chuyên quay các video du lịch ngắn. Trong chuyến du lịch lần trước có xảy ra cãi vã, chắc là chia tay rồi.

【 Hằng Tinh: Cậu có phương thức liên lạc với chủ của nó không? Số điện thoại không gọi được. 】

【 Là đơn không phải đơn: Tôi giúp cậu hỏi thử, thực ra tôi cũng không quen bọn họ, có đợt gặp được vài lần. 】

【 Hằng Tinh: Không có WeChat sao? 】

【 Là đơn không phải đơn: Tôi thêm bọn họ làm gì? (Ảnh biểu cảm củi rực) 】

Hứa Nặc nhìn ảnh tin nhắn của Du Dĩ Hằng gửi đến, cô thở phào một hơi, may mắn chỉ là cãi vã, không phải chuyện gì lớn.

【 Nuông Chiều Thú Cưng: Tôi đang nghĩ, tôi có nên tìm cơ hội hẹn riêng bọn họ ra ngoài hay không. 】

Hứa Nặc không biết bọn họ nảy sinh mâu thuẫn gì, cô chỉ là người ngoài căn bản không thể nhúng tay vào. Với lại cô cũng không phải nhà thờ Đức Bà, cứ phải khuyên ngăn, hòa giải để họ không phải chia tay.

Thanh quan khó quyết khỏi việc nhà, chỉ tội hai con chó đáng thương.

【 Hằng Tinh: Có kế hoạch gì không? 】

【 Nuông Chiều Thú Cưng: Hẹn ra, xem thử có thể nói rõ mâu thuẫn không? Đôi tình nhân cãi nhau, có khi chỉ cần người đẩy một cái là tìm được bậc thang đi xuống. 】

【 Nuông Chiều Thú Cưng: Đợi mấy ngày nữa, tôi thử mời chủ Như Ý ra! Còn chủ con Cát Tường…】

【 Hằng Tinh: Tôi sẽ nói với Đơn Dục Lâm.】

【 Nuông Chiều Thú Cưng: Ừm ừm, nhờ hai người nha.】

*

Ba ngày sau.

Thời tiết vô cùng thoáng mát, ở một công viên tổ chức giao lưu với thú cưng định kỳ. Giống như buổi tụ tập của loài người vậy, chó cũng vô cùng cần phải xã giao.

Người phụ trách chuyên môn sẽ gửi thời gian và địa điểm trong nhóm thú cưng, đem theo chứng minh kiểm dịch thú cưng, mua một tấm vé là được vào.

Hứa Nặc giúp chủ Như Ý đăng ký, cô nói rất nhiều lời hay, nửa dỗ nửa dụ mới hẹn được chủ Như Ý ra ngoài.

Đương nhiên cô không nói chuyện này cho chủ Cát Tường biết, vấn đề tiếp theo, đợi họ gặp nhau sẽ tự nói.

Đợi ở cổng công viên một lúc lâu, cuối cùng cô nhìn thấy bóng của Như Ý và chủ nó.

Hứa Nặc vội vàng đón tiếp nhiệt tình, sợ đối phương đột nhiên đổi ý, cô nói: “Cô đến rồi.”

Hôm nay chủ Như Ý vẫn đeo một chiếc kính râm màu đen, rất khó để đoán được biểu cảm của cô ta. Cô ta dùng tay quạt gió, nói: “Hôm nay tia cực tím mạnh quá. Có lẽ tôi chơi một lúc sẽ về liền.”

“Được thôi, cô đợi chút để Như Ý chơi với mấy con chó khác là được, chúng ta trốn vào trong đình che nắng.”

Hứa Nặc đưa chủ Như Ý đi đến địa điểm tụ họp thú cưng. Kế hoạch thành công một nửa, còn lại đành nhờ Du Dĩ Hằng và Đơn Dục Lâm mà thôi.

Cô lấy điện thoại ra, muốn hỏi Du Dĩ Hằng, gõ xong, lại xóa hết đi.

Vẫn nên yên lặng đợi tin thôi, cứ làm phiền người ta mãi, trong lòng cô cũng thấy áy náy.

Khi Hứa Nặc đang nhón chân chờ đợi, chủ Như Ý lại xảy ra chút chuyện nhỏ.

Không ngờ, người trong nhóm thú cưng có người nhận ra cô ta là blogger.

Được gặp người thật bên ngoài, họ nhiệt tình vây quanh. Mấy người không biết đầu đuôi câu chuyện, cũng rất tự nhiên hỏi đến bạn trai kiêm người hợp tác du lịch của cô ta, nhắc đến vết thương lòng của cô ta.

Sắc mặt chủ Như Ý không tốt, cô ta tìm cớ rời đi.

Chuyện này cũng làm khó Hứa Nặc, nam chủ nhân vẫn chưa đến, cô chủ thì lại rời đi. Muốn có cuộc hẹn lần sau chắc cũng không được.

Thời khắc nghìn cân treo sợi tóc, người trông mong cuối cùng đã xuất hiện. Chủ Cát Tường đi bên cạnh Đơn Dục Lâm, chậm rãi bước vào tầm mắt mọi người.

“Không phải nói là tiệc ngoài trời sao, làm sao.…” Anh ta vẫn chưa nói hết đã nhìn thấy người mà anh ta chiến tranh lạnh, lúc này đang đứng cách đó không xa.

“Chết tiệt, sao em ấy lại ở đây!”

Chủ Như Ý vốn muốn quay người rời đi, vừa nghe thấy câu này. Lập tức phản kích nói: “Đây là nơi tụ họp thú cưng, anh xuất hiện ở đây mới kỳ lạ đấy. Không đi chơi với các em gái ngoan nữa à?”

……

Đơn Dục Lâm ra hiệu “Yeah” với Hứa Nặc, chứng minh anh ta thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ. Hứa Nặc cũng nghĩ như vậy, việc cô có thể làm đó là hẹn người ra, còn kết thúc có lành hay không, cô cũng sẽ không nhắc tới.

Cô chỉ phụ trách vấn đề ký gửi của Cát Tường, Hứa Nặc không hy vọng Cát Tường là Hoàn Tử, Babes và Mao Mao tiếp theo, bị người ta bỏ rơi ở tiệm thú cưng.

Hứa Nặc phải cảm ơn sự giúp đỡ của Đơn Dục Lâm, lừa chủ của Cát Tường ra.

Đơn Dục Lâm nói không cần, anh ta chỉ chỉ về phía kia, nói cô nghĩ đi, bệnh sợ chó Du Dĩ Hằng lại tái phát, anh đang do dự đứng ở cửa không dám đi vào.

Hứa Nặc không ngờ, hóa ra Du Dĩ Hằng cũng đến đây.

Nhìn tư thế đứng thẳng tắp không nhúc nhích, không dám đi vào vì có nhiều chó quá, Hứa Nặc vừa cảm động vừa buồn cười.

“Hôm nay anh không bận sao?” Hứa Nặc lặng lẽ đi đến phía sau anh nói.

Du Dĩ Hằng quay đầu, hơi xấu hổ trả lời: “Ừ, đều là chút chuyện nhỏ, giao cho Trần Vũ rồi”.

Hứa Nặc: “Không vào chơi chút à? Khó khăn lắm anh mới có thể đến tụ tập cùng với hội thú cưng, có thể mở mang thêm kiến thức”.

Ý trong lời, không chừng bệnh sợ chó của Du Dĩ Hằng có thể cải thiện hơn.

Du Dĩ Hằng bây giờ đối với mấy con chó trong tiệm thú cưng đã quen như thường rồi, anh không còn sợ nữa. Đối với Jessica anh còn mạnh dạn ôm trong tay.

Nhưng đối mặt với đám chó điên cuồng chạy loạn kia, giống như con ngựa hoang tuột dây cương, anh vẫn chưa khắc phục được hết nỗi sợ trong lòng.

“Để tôi thử xem…” Do dự một hồi lâu, Du Dĩ Hằng quyết định thử.

Nhưng càng đến gần mục tiêu, Du Dĩ Hằng càng hoảng, đã có thể nhìn thấy không xa mấy con chó đang bắt đĩa bay.

Nhìn năng lực nhảy này, lại liên tưởng đến con chó vàng lớn nhảy lên cắn anh thời thơ ấu khiến bước chân Du Dĩ Hằng không tự chủ dừng lại. Hứa Nặc theo đằng sau anh, suýt chút nữa thì đυ.ng vào lưng anh.

“Anh…” Hứa Nặc nhìn Du Dĩ Hằng, thấy sắc mặt của đối phương không ổn.

Thuận theo tầm nhìn của anh, có mấy con chó đang vui đùa càng chạy càng gần. Hứa Nặc vội vàng chắn trước mặt anh, nói: “Chúng ta về thôi”.

Hứa Nặc muốn chắn trước anh, nhưng thực ra chiều cao của cô, căn bản không chắn được tầm nhìn của Du Dĩ Hằng.

Nhưng trái lại thành công thu hút ánh mắt của anh.

Nhìn vào tinh thần lo lắng trong mắt Hứa Nặc khi đó, Du Dĩ Hằng lại dần dần chế ngự được cảm giác sợ hãi trong lòng.

Từ nhỏ anh đã sợ chó, mọi người đều nói với anh là: Đừng sợ, chó có gì đáng sợ đâu.

“Anh là nam tử hán, thế mà sợ chó, nói ra mất mặt thật đó”.

“Anh không sợ bọn nó, bọn nó không dám trêu chọc anh đâu”.

“Lấy dũng khí ra nào”.

Mọi người đều yêu cầu anh phải tự mình khắc phục. Nhưng trước giờ chưa người nào sẽ chủ động đứng trước mặt anh, vì anh che chắn nỗi sợ này.

“Tôi muốn đến gần một chút”. Du Dĩ Hằng nói.

“Được, tôi đi cùng anh”. Hứa Nặc không hỏi anh vì sao đột nhiên dừng bước, cũng sẽ không cổ vũ anh phải có dũng khí. Hứa Nặc dẫn Du Dĩ Hằng đến điểm tập trung của buổi tụ họp thú cưng, có nhiều người đang nướng thịt. Một số con chó nghịch ngợm đang chơi đùa, mấy con chó thèm ăn đang vây quanh lò nướng thịt, chờ đến lúc được cho ăn.

Một số con chó chơi mệt rồi thì nằm trên đất nghỉ ngơi, Hứa Nặc vì để Du Dĩ Hằng yên tâm, chủ động kéo lấy tay áo của Du Dĩ Hằng.

Du Dĩ Hằng ngơ ngác, bèn để cô nắm tay áo mình, lướt qua trên đất đầy chó to, nhỏ, đến đình nghỉ ngơi.

Đơn Dục Lâm đang ngồi trong đình uống nước lạnh nhân tiện theo dõi toàn bộ quá trình, cuối cùng cũng đứng dậy, vẫy tay về phía bọn họ.

“Dĩ Hằng, tôi đặc biệt giữ chỗ cho cậu đấy, ngồi đây”.

Anh ta chuyển ghế đặt lên những đồ vớ vẩn, bên trên thậm chí còn có dấu chân mờ.

Hai người trước mặt đều không phải đồ ngốc, vừa nhìn là biết cái gọi là “đặc biệt giữ chỗ” trong lời anh ta.

“Được thôi, tôi thừa nhận, tôi căn bản không ngờ cậu thật sự sẽ đi vào”. Đơn Dục Lâm không đánh tự khai, nói.

“May mà nhờ Hứa Nặc”. Du Dĩ Hằng nhìn Hứa Nặc.

“Chuyện nhỏ, đúng rồi! Đôi tình nhân kia đâu?”. Hứa Nặc bỗng muốn gặp chủ Như Ý.

“Vẫn còn đang cãi nhau ở đó, thật bái phục”. Đơn Dục Lâm chỉ về phía bên hồ.

Dưới cây liễu cạnh hồ, một nam một nữ, hai người đang tranh cãi kịch liệt.

“Ôi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?”. Hứa Nặc mệt lòng, dịch cái ghế ngồi xuống. Cãi nhau kiểu này chắc họ muốn chia tay quá.

“Tôi nghe được một chút, hình như là vì lưu lượng tiết mục ngày càng nhỏ của bọn họ, mọi người đều muốn nổi, đầu năm vốn video du lịch không nổi rồi, bây giờ thịnh hành các video ngắn”. Đơn Dục Lâm uống ngụm nước, tiếp tục nói: “Sau đó hai người tranh cãi về việc chuyển loại hình, một người nói là làm tiết mục ẩm thực ngon toàn cầu, một người lại nói là làm về những địa điểm bí ẩn trên thế giới…”.

“Vì vậy nảy sinh mâu thuẫn”. Đơn Dục Lâm nhún vai nói.

“Cũng may không phải có người phạm sai lầm về nguyên tắc, tình huống này, chắc có cơ hội làm lành thôi nhỉ?”. Hứa Nặc nghe xong, rút ra kết luận này.

“Dục Lâm, mấy cái cậu nghe đều là thật à?” Du Dĩ Hằng bái phục linh hồn hóng chuyện rực cháy của Đơn Dục Lâm.

“Hì, không phải là tôi rảnh đến lo lắng à”. Đơn Dục Lâm vốn nghĩ rằng hôm nay là hoạt động tiệm thú cưng, nhất định có thể gặp được Chu Tiếu, kết quả Chu Tiếu không đến.

Hứa Nặc sờ quai hàm cười nói: “Dù sao cũng rảnh, không thì làm người tốt đến cùng vậy, giúp tôi một chuyện cuối cùng đi”.

Đơn Dục Lâm hỏi: “Giúp cái gì?”.

“Giúp tôi chuyển lời đến bọn họ”. Hứa Nặc dùng ánh mắt biểu thị đôi tình nhân đang cãi nhau đằng xa kia.

Đơn Dục Lâm nghe xong, cảm thấy có vẻ thú vị, đỉnh mông chạy về bên sông.

“Vì sao cô không đích thân nói với bọn họ?”. Du Dĩ Hằng không cho rằng Hứa Nặc là vì lười hoặc ham chơi, mới nhờ Đơn Dục Lâm chuyển lời.

“Tôi không có lập trường nói mấy lời đó. Nói cho cùng tôi chỉ là người mở tiệm thú cưng, ngay cả bạn bè của bọn họ cũng không phải. Nói những lời đó, nhất định sẽ có chút mạo muội”.

Hứa Nặc đưa ra một kiến nghị, nếu không ngại thì thử mang theo Như Ý và Cát Tường cùng quay video.

Dẫn theo hai người yêu chó, cùng đi nhìn ngắm sông núi nước non của tổ quốc.

Với lại độ nổi của mặt này, dẫn theo thú cưng tự lái xe du ngoạn cũng tính là có chủ đề, và cảnh đẹp cùng với lưu lượng dành cho thú cưng cũng tăng gấp đôi.

Nếu có thể thành công, tất nhiên mọi người đều vui mừng.

Hành trình của hai người họ cũng hoạt động trở lại, Như Ý và Cát Tường không cần phải đi ký gửi hàng tháng nữa.

Nếu không thành công, thì cũng coi như yêu nhau rồi chia tay trong hoà bình, còn hơn bây giờ xé nát mặt nhau.

Du Dĩ Hằng yên lặng nghe, nửa chừng, anh bỗng cười nhẹ nói: “Nếu thành công, vậy cô sẽ mất hai khách hàng ổn định dài kỳ đấy”.

Nếu tiết mục đem thú cưng tự lái xe du ngoạn làm thành công nghĩa là, bọn họ sẽ không đem chó ký gửi ở tiệm thú cưng của Hứa Nặc nữa.

“Hả? Hình như là vậy…ha ha, tôi không nghĩ xa đến vậy”.
« Chương TrướcChương Tiếp »