Bên tai là tiếp nhịp tim mạnh mẽ của người đàn ông.
Như tảng đá từ trên núi rơi xuống, rới thẳng xuống vực sâu muốn nhấn chìm cô.
Sau đó những viên đã lại đốt lên ánh sáng lấp lánh, xua tan đi mọi lạnh lẽo và tăm tối trong vực thẳm.
Cuối cùng Ôn Noãn nhận ra bản thân cuộn tròn trong bóng tối nhưng cô không hề khóc.
Giang Yến sau khi đem người ôm vào trong lòng thì cả người cứng đờ, biến thành cái cọc gỗ vô cảm.
Bởi vì anh không biết Ôn Noãn đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, cho dù muốn an ủi cô thì cũng không nói nên lời.
May mắn là cô gái rất nhanh đã bình tĩnh trở lại.
Cô nhẹ nhàng giật giật ống tay áo người đàn ông, Giang Yến liền buông lỏng cô ra, lùi về sau nửa bước.
“Xin lỗi, tôi làm em sợ rồi.”
“Tôi chỉ là không biết nên an ủi em thế nào....”
Ôn Noãn nâng mí mắt, hơi ẩm trong đôi mắt hạnh mơ màng chưa phai, tròng mắt đỏ hoe vì khóc.
Con ngươi đen như ngọc được gột rửa sạch, trong veo, phản chiếu rõ ràng hình dáng của người đàn ông.
Cô hiểu rõ lòng tốt của Giang Yến, hít hít cái mũi.
Nhẹ giọng lẩm bẩm: “Mùi nước hoa trên người anh thật dễ ngửi.”
Giang Yến ngẩng người, môi mỏng khẽ cong lên, âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Vừa chuyển chủ đề, anh hỏi: “Đã muộn như vậy, em một mình chạy ra ngoài?”
Anh cố gắng hết sức tránh đi từ “bạn trai” để không kích thích tới nước mắt của Ôn Noãn.
Một bên hỏi, một bên người đàn ông lấy ra một chiếc khăn tay từ túi áo khoác của mình đưa cho cô.
“Lau nước mắt trước.”
“Cảm ơn!”
Ôn Noãn nhận lấy khăn tay, trên đó cũng có mùi gỗ đàn hương thoang thoảng.
Sau khi lau khô nước mắt cô có chút xấu hổ nói với Giang Yến, cô bị lạc đường.
Cô không trực tiếp trả lời câu hỏi của Giang Yến, nhưng cũng đủ để anh yên tâm. Ít nhất thì không khí lạnh lẽo chết chóc trên người Ôn Noãn đang dần rút lui với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
“Em ở đâu, tôi sẽ đưa em về”. Giang Yến nhiệt tình hiếm thấy.
Ôn Noãn vô cùng cảm kích, cô báo tên khách sạn mình đang ở cho anh.
Sau đó Giang Yến đưa cô đến khách sạn mà mình đang ở trước, lấy chìa khóa xe rồi mới đưa Ôn Noãn về khách sạn cô ở.
Lúc đó đã là năm giờ sáng, cơn mưa phùn đã giảm bớt.
Giang Yến kiên trì nài nỉ, Ôn Noãn được anh đưa đến tận cửa phòng.
Trước khi quẹt thẻ vào cửa, Ôn Noãn quay lại nhìn người đàn ông đang lo lắng phía sau, thật biết ơn sự giúp đỡ của anh.
“Làm phiền anh Giang rồi, anh mau trở về nghỉ ngơi đi.”
“Được!”
Giang Yến lên tiếng, nhìn thoáng qua cửa phòng cô.
Nghĩ nghĩ, vẫn là nói ra những lời đã ấp ủ suốt cả chặn đường.
“Ôn Noãn, về sau buổi tối không được một mình chạy ra bên ngoài.”
“Ngay cả khi có cãi nhau với bạn trai thì người nên rời đi là anh ta, không phải em.”
Ôn Noãn rũ xuống hàng mi, âm thầm cắn môi dưới, một lúc lâu sau mới gật gật đầu.
“Cảm ơn anh Giang, tôi nhớ rồi!”
Giang Yến mím môi mỏng, trong lòng trầm xuống, anh hơi nâng cầm hướng về phía cánh cửa đang đóng chặt.
“Bạn trai em đang ở trong phòng đúng không? Tôi muốn nói riêng với anh ta vài câu.”
Hẳn là nên nói cho anh ta biết, hành vi để cho bạn gái của mình hơn nửa đêm chạy ra một mình là sai.
Ví như có vấn đề gì xảy ra thì làm thế nào?
Ôn Noãn sửng sốt một chút, ánh mắt vô thức đảo qua phòng bên cạnh.
Cô kéo nhẹ khóe môi, trong mắt bao phủ một tầng hơi lạnh, ngay cả giọng nói cũng có chút lạnh lùng.
“Anh ta không có ở trong phòng, chúng tôi ở riêng.”
“Anh ta bây giờ...... cũng không tiện lắm.”
Ôn Noãn cảm thấy việc cô và Lục Tu Minh chia tay không cần thiết phải nói với Giang Yến.
Cứ để cho anh muốn nghĩ thế nào thì là thế đó, cũng không cố tình giải thích điều gì.
Giang Yến mơ hồ cảm giác được có gì đó không thích hợp. Nhưng quan hệ giữa anh và Ôn Noãn còn không được xem là bạn bè, thật sự không tiện hỏi nhiều.
Cuối cùng người đàn ông lại hỏi một câu: “Vậy em có thể ở một mình không?”
“Tôi có thể, không sao cả.”
“Vậy em..... cũng đừng có trộm khóc một mình.”
“Vâng!”
Giọng nói của hai người đan xen trong hành lang yên tĩnh của khách sạn, giọng nam cứng rắn cùng giọng nữ mềm mại kết hợp với nhau, có một loại dịu dàng êm đềm qua năm tháng.
Giang Yến nhắc cô vào phòng trước.“Nhớ kỹ phải treo chốt chống trộm lên.”
Dặn dò xong, anh đứng ngoài cửa cho đến khi cửa phòng được đóng lại, trên hành lang chỉ còn lại duy nhất một mình anh, sau đó mới xoay người đi về phía thang máy.
Đi thang máy xuống sảnh tầng một, Giang Yến đi ngang qua quầy lễ tân, bị ánh mắt của nhân viên lễ tân nhìn theo một đường.
Anh đi đến cửa lớn khách sạn, bỗng nhiên dừng bước.
Sau đó dưới ánh mắt tò mòi của các nhân viên anh xoay người, đi thẳng đến quầy lễ tân.
********
Ôn Noãn tắm qua nước nóng, hoàn toàn xua tan cảm giác lạnh lẽo quanh mình.
Cô lê cơ thể mệt mỏi ra khỏi phòng tắm, đúng lúc cửa phòng bị gõ vang.
Lúc đó trên người Ôn Noãn chỉ bọc một chiếc khăn tắm do khách sạn chuẩn bị sẵn, tóc ướt xõa ra, còn chưa kịp lau khô.
Khi nghe thấy tiếng gõ cửa, Ôn Noãn có chút hoảng hốt, hình bóng đầu tiên hiện lên trong đầu cô là Lục Tu Minh.
Cho nên phản ứng đầu tiên là làm lơ đi, không để ý tới.
Nhưng tiếng gõ cửa không nhanh không chậm, lịch sự nhẹ nhàng, hoàn toàn không giống với tác phong của Lục Tu Minh.
Do dự ba lần, Ôn Noãn vẫn mở hé cửa, chiếc chốt chống trộm vẫn còn treo, cô nhìn ra từ khe cửa.
Tầm mắt bắt gặp Giang Yến khoác chiếc áo dài màu xanh quân đội, dáng người thẳng tắp đang đứng ngoài cửa.
Sau khoảnh khắc ngỡ ngàng, Ôn Noãn vội tháo chốt chống trộm, mở rộng cửa phòng.
Trong mắt sự ngạc nhiên chưa giảm: “Anh Giang, anh không phải.......”
Đã đi rồi sao?
Giang Yến hiểu được sự ngạc nhiên của cô, môi mỏng cong lên:
“Có chút không yên tâm.”
“Tôi đã làm thủ tục nhận phòng, ở phòng đối diện với em.”
Ôn Noãn trố mắt hết cỡ, người đàn ông lấy điện thoại di động từ trong túi áo khoác ra.
“Chúng ta trao đổi số điện thoại đi, nếu có việc gì cứ gọi cho tôi.”
Giang Yến rũ mi xuống, không dám tiếp tục nhìn Ôn Noãn, sợ bị cô nhìn thấu tâm tư.
Cô gái bất tri bất giác đi vào phòng cầm lấy di động.
Cùng anh trao đổi số điện thoại, một luồng cảm giác ấm áp chảy qua trái tim.
Điều khiến Giang Yến không yên tâm chắc chắn do cô, phần quan tâm này khiến Ôn Noãn thụ sủng nhược khinh, chóp mũi có chút chua xót.
Cô đột nhiên rất cảm kích trước sự xuất hiện của Giang Yến.
Ở đất nước xa lạ này, chuyện đêm nay cô không thể dựa vào ai.
“Đi ngủ thôi, nếu có việc gì em có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào.”
“Tôi ở ngay phòng đối diện.”
Giang Yến không ngại lặp lại lần nữa, sau khi bỏ điện thoại vào túi áo khoác, anh lùi lại một bước. Nghĩ nghĩ, vẫn rút tay từ túi áo ra vẫy vẫy với Ôn Noãn “Ngủ ngon!”
“Ngủ ngon!”
Ôn Noãn khẽ gật đầu, dưới cái nhìn của anh chậm rãi đóng cửa lại.
Ánh đèn ngoài hành lang bị ngăn cách hoàn toàn, trong căn phòng tối, cô gái xoay người đưa lưng dựa vào ván cửa, âm thầm siết chặt di động.
Trong lòng không rõ là cảm giác gì, nhưng rât ấm áp, như có một ngọn lửa nhỏ âm ỉ thiêu đốt. Đôi lúc nóng bỏng nhưng nhiệt độ vừa phải, rất thoải mái.
Đứng tầm năm ba phút, Ôn Noãn trở lại phòng tắm lau khô tóc.
Tất cả xử lý xong, đã là sáu giờ sáng.
Cô cũng không thấy mệt, liền gọi điện kêu bữa sáng, nhân tiện gọi cho Giang Yến ở đối diện một phần.
Ôn Noãn gửi cho Giang Yến một tin nhắn.
[Anh Giang, ăn xong bữa sáng thì nghỉ ngơi đi, chúc anh có giấc mộng đẹp!
] Trong lúc chờ đợi bữa sáng, Ôn Noãn đơn giản thu dọn hành lý của mình.
Cô dự định sau khi ăn sáng sẽ đi làm thủ tục trả phòng.
Vì vậy sau khi nhận được tin nhắn phản hồi từ Giang Yến, cô lại gửi cho anh một tin khác
[Tôi nghĩ nên nói với anh một tiếng, đợi ăn xong bữa sáng, tôi sẽ trở về nước!
] [Chỉ một mình em?
] [Vâng!
] [Em chắc chắn có thể trở về một mình?
] Sau khi gửi tin nhắn, Giang Yến suýt chút nữa đã không khống chế được mà gọi cho Trần Hiến bảo anh ta đặt cùng chuyến bay.
Nhưng bên này anh vẫn còn hợp đồng cần đàm phán, phải trì hoãn ít nhất hai ngày.
Đúng lúc này, tin nhắn của Ôn Noãn gửi tới.
[Có thể!
] Cũng không nói quá nhiều nhưng làm cho Giang Yến cảm nhận được sự kiên định và quyết tâm của cô.
*******
Ăn sáng xong, Ôn Noãn ra ban công lấy quần áo mà cô đã phơi trước đó.
Không ngờ lại chạm mặt Từ Anh.
Hai người cách nhau bởi khoảng trống giữa hai ban công, cùng lúc khóe mắt liếc nhìn thấy nhau, lại đưa mắt nhìn đối phương.
Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng khi nhìn thấy Từ Anh mặc áo sơ mi của Lục Tu Minh đứng bên ban công phòng của anh ta, Ôn Noãn không khỏi đau xót trong lòng.
Cô âm thầm hít vào một hơi, giả vờ như không quan tâm tới và lặng lẽ thu hồi tầm mắt.
Tuy nhiên, Từ Anh lại đi về phía cô, tư thái tùy ý ưu nhã dựa vào lan can, hai tay chắp lại, đầu ngón tay nhẹ nhàng nâng lên về phía Ôn Noãn.
“Buổi sáng tốt lành!”
“Sắc mặt cô không được tốt lắm, có phải cả đêm không ngủ được đúng không?”
Giọng nữ mềm mại và nhẹ nhàng, có chút quyến rũ khó nhận ra.
Ôn Noãn không định để ý tới cô ta, thu dọn xong quần áo liền xoay người trở vào phòng.
Nhưng Từ Anh gọi cô lại.
“Ôn Noãn!”
Khoảnh khắc bước chân Ôn Noãn dừng lại, người phụ nữ cong khóe môi hướng về phía Ôn Noãn.
Ý vị sâu xa nói: “Cảm ơn cô đã tác thành cho tôi và Tu Minh.”
Tượng đất còn có ba điểm đáng giận, huống chi Ôn Noãn cũng không phải tượng đất.
Cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại, hít sâu một hơi trong lòng, sau đó mở mắt quay người đối mặt với người phụ nữ trên ban công bên cạnh.
Giọng nói lạnh lùng, tựa như bao trùm bởi sương mù dày đặc không tan.
“Khách khí làm gì?”
“Nếu anh ta có thể phản bội tôi, thì cũng có thể phản bội cô thôi”
Ngoài dự đoán là Ôn Noãn bình tĩnh đến không ngờ, ngược lại Từ Anh bị cô đáp lại, tức giận bật cười.
Môi mím lại, mắt hơi nhếch lên.
“Cô làm sao có thể đánh đồng với tôi?”
“Đừng quên rằng chúng ta không giống nhau, những gì cô không thể cho Tu Mình thì tôi có thể cho.”
“Đương nhiên, tôi cũng sẽ không ngốc nghếch như cô.”
“Ngay dưới mí mắt bị người khác đào góc tường.”
Nói tới đây, Từ Anh dừng lại mỉm cười.
“Tôi đây cùng Tu Minh là thanh mai trúc mã, và dĩ nhiên trên thế giới này tôi là người hiểu anh ấy nhất”
“Cho nên, tôi và anh ấy nhất định có thể đi đến cuối cùng, tiến vào cung điện hôn nhân, xây dựng gia đình”
“Ồ đúng rồi, đến lúc chúng tôi kết hôn có nên gửi thiệp mời cho cô không nhỉ?”
“Vẫn là nên gửi đi, nói thế nào thì cô cũng là người mai mối cho chúng tôi!”
Từ Anh nói điều này, mục đích chỉ muốn đả kích Ôn Noãn.
Khi cô và Lục Tu Minh thật sự kết hôn, tuyệt đối không có khả năng mở tiệc tiếp đãi Ôn Noãn.
Tất nhiên, cô biết rõ Ôn Noãn cũng sẽ không nhận thiệp mời.
Nhưng giây tiếp theo, câu trả lời của Ôn Noãn đã mạnh mẽ vả mặt cô ta.
Giọng cô gái tuy vẫn lạnh lùng, nhưng uyển chuyển nhẹ nhàng dễ nghe.
“Được nha, đến lúc đó tôi sẽ chọn một chiếc đồng hồ tốt nhất để làm quà tặng cho hai người”
Dứt lời, Ôn Noãn phớt lờ Từ Anh, đi thẳng vào phòng.
Lời nói của cô khiến người phụ nữ trầm ngâm suy nghĩ, phải một lúc lâu sau cô ta mới phản ứng lại.
“Ôn Noãn, cô là người phụ nữ xấu xa!”
Khuôn mặt Từ Anh đen lại vì tức giận.
Nhưng ban công ở đối diện trống không, ngay cả cửa sổ sát đất cũng đóng chặt.