Chương 63: Thế giới song song

Sau khi Giang Yến rời khỏi thị trấn Thu Thủy, Ôn Noãn lại trở thành một con người.

Đi học như bình thường, hàng ngày đối tượng nói chuyện của cô cũng chỉ có bà cụ.

Trên cổ cô vẫn luôn đeo chiếc bùa bình an kia, chiếc váy cô đã mặc và lặng lẽ đi tiễn Giang Yến hôm đó, cô lại xếp vào tủ và cũng không mặc lại nữa.

Trong thời gian hai năm, Ôn Noãn chỉ cố gắng học tập chăm chỉ.

Từ việc thành tích học tập đứng cuối lớp đến vị trí đứng đầu lớp, cô càng phải dành thời gian và công sức nhiều hơn các bạn học khác trong lớp.

Khi nhận được thông báo trúng tuyển của Đại học S, Ôn Noãn cũng không quá bất ngờ.

Cô chỉ cảm thấy tảng đá lớn treo trong lòng mình suốt hai năm cuối cùng cũng đã rơi xuống, cô hứa với Giang Yến đến Đại học S tìm anh, cô đã làm được.

Đầu tháng chín là thời gian bắt đầu khai giảng.

Ngày Ôn Noãn rời khỏi thị trấn Thu Thủy, bà cụ tiễn cô ra bến đò.

Đưa cho cô quyển sổ tiết kiệm đã tích góp nhiều năm, dặn dò cô ở trường học ngàn vạn lần không được để bản thân phải chịu ủy khuất.

Ôn Noãn không nhận sổ tiết kiệm, trước khi rời đi cô ôm bà cụ, nhân cơ hội đó đã thả lại vào túi áo của bà.

Cô sờ vào mái tóc hoa râm của bà, cười an ủi:

“Bà nội, cháu sẽ thường xuyên gọi điện cho bà.”

Ôn Noãn là người ghi điểm số cao nhất về khoa học tự nhiên ở thành phố Z, nhận được học bổng năm vạn tệ.

Cô tự mua một chiếc điện thoại di động, lắp đặt một điện thoại cố định trong nhà.

Cũng mua thêm một số đồ gia dụng khác, ví dụ như máy giặt, tủ lạnh và máy điều hòa, đồng thời mua thêm quần áo và một số nhu yếu phẩm hàng ngày cho bà cụ.

Sau khi trừ đi tiền học phí và chi phí sinh hoạt, cô vẫn còn tiết kiệm được một số tiền.

Khi việc học đã ổn định, cô lại vừa học vừa làm, chi phí những năm đại học chắc chắn không thành vấn đề.

Nhưng Ôn Noãn còn muốn nhiều hơn thế.

Cô muốn kiếm thật nhiều tiền, tương lai sẽ đưa bà cụ đến thành phố lớn, để bà có thể nhìn thấy thế giới bên ngoài thị trấn Thu Thủy.

***

Khi Ôn Noãn đến thành phố S, màn đêm đã buông xuống.

Cả thành phố như con thú khổng lồ ẩn mình giữa trời đất, ngay cả vào ban đêm, phía chân trời vẫn bị bao phủ một lớp màu trắng, không giống như bầu trời đêm ở thị trấn Thu Thủy chỉ có một màu đen tuyền.

Bầu trời đêm không có một ngôi sao nào, tất cả các ngôi sao đều rơi vào thành phố, biến thành hàng ngàn ánh đèn neon.

Cô đi rất nhiều vòng ở ga xe lửa, mới lên tàu điện ngầm đến Đại học S.

Lối ra của tàu điện ngầm nằm ngay đối diện cổng bắc của Đại học S.

Ôn Noãn đi ngang qua Đại học S và tìm được một khách sạn giá rẻ gần phố ăn vặt bên cạnh cổng nam.

Ở tạm một đêm, sáng hôm sau hoàn thành báo cáo nhập học, cô chuyển đến ký túc xá bốn người.

Ngày đầu tiên đến trường, Ôn Noãn liền bị các học trưởng học tỷ trong nhóm hướng dẫn chào đón tân sinh viên vây quanh.

Đè nén sự bất an trong lòng, Ôn Noãn liếc mắt nhìn đám đông tụ tập bên cạnh, miễn cưỡng tìm được một tia an ủi.

Hóa ra còn có người trông thảm hơn cô, bị mọi người bao quanh ba tầng trong và ba tầng ngoài, căn bản không thể nhìn ra được người bị bọn họ vây quanh là ai.

Nhưng bức tường thịt nhà bên cạnh đều là nữ sinh, tiếng thét chói tai như sóng thủy triều khiến lỗ tai người khác đau nhức.

Ôn Noãn không dám đứng ở cổng trường nữa, đi theo một học tỷ đến văn phòng báo danh.

Toàn bộ quá trình cô không quay đầu lại, dĩ nhiên cũng không nhìn thấy nam sinh đã lộ diện trước mọi người sau khi nhóm nữ sinh kia giải tán.

“Giang Yến, cậu thành thật đi, không có việc gì tại sao lại chạy đến đây?”

Người phụ trách nhóm hướng dẫn thật vất vả mới có thể đuổi nhóm nữ sinh gây ùn tắc kia đi nơi khác, thở hồng hộc đến bên cạnh người gây họa là Giang Yến.

Anh mở miệng phàn nàn:

“Tôi đã nói, gương mặt đào hoa này của cậu không thích hợp đến đón tân sinh viên.”

“Không thể nhường cho những nam sinh khác trong trường chúng ta một con đường sống sao?”

Người phụ trách là bạn cùng phòng với Giang Yến, ngày thường quan hệ rất tốt, nên nói chuyện rất tự nhiên không hề cố kỵ.

Khóe môi Giang Yến hiện lên nụ cười, tầm mắt lại nhìn xung quanh, lơ đãng nói:

“Tôi đến đón một người.”

Trong hai năm qua, Giang Yến đã gửi thư cho Ôn Noãn.

Sau khi cô hồi âm, bọn họ liền bắt đầu trao đổi thư từ và duy trì liên hệ.

Tuy rằng phương thức liên lạc có chút cũ kỹ, nhưng mỗi lần nhìn thấy chữ viết của Ôn Noãn lấp đầy tờ giấy, trong lòng anh lại tràn ngập vui sướиɠ.

Đó là sự ngọt ngào không thể tả được, hồi hộp hơn cả gọi điện trực tiếp.

Nhưng thư từ đã cắt đứt từ nửa năm trước.

Vì Ôn Noãn muốn tập trung chuẩn bị cho kỳ thi, nên Giang Yến không dám làm phiền cô nữa.

Cho nên tình hình gần đây của Ôn Noãn như thế nào, anh cũng không rõ ràng lắm.

Giang Yến chỉ biết người ghi điểm cao nhất về khoa học tự nhiên ở thành phố Z tên Ôn Noãn, anh tin rằng người đó là cô.

Anh nghĩ cô sẽ nộp đơn đăng ký vào Đại học S và chắc chắn hôm nay cô sẽ đến báo danh.

Vì vậy, mặc dù anh không phải là thành viên trong nhóm hướng dẫn nhưng Giang Yến vẫn đến.

Hy vọng dựa vào duyên phận của anh và Ôn Noãn, có thể gặp được cô vào ngày đầu tiên đến trường.

Đáng tiếc Giang Yến đã đánh giá quá cao duyên phận của anh và Ôn Noãn.

Đứng ở cổng trường một lúc lâu cũng không chờ được người mình muốn chờ, ngược lại bị nhóm nữ sinh bao vây ba tầng trong ba tầng ngoài, gây nên tình trạng ùn tắc.

Giang Yến bị bạn cùng phòng tìm người đến mang đi, nói không thể để anh ở lại đó gây họa cho chúng sinh.

***

Vào buổi tối, tâm trạng của Giang Yến thay đổi đáng kể.

Từ vẻ mặt tràn đầy năng lượng vào buổi sáng đến mặt ủ mày chau như hiện tại, khơi dậy hứng thú của các bạn cùng phòng.

“Lúc sáng cậu nói đến đón một người, là đón ai thế?”

Người lên tiếng là phụ trách nhóm hướng dẫn, tên Trương Dụ.

Khi nói anh vỗ vào vai Giang Yến, lực tay khá mạnh.

Giang Yến cũng phớt lờ, chỉ đẩy tay anh ta ra, mở máy tính và muốn tìm việc gì đó nghiêm túc để làm.

Kết quả mấy phút sau, anh nghe thấy Trương Dụ và những người khác trò chuyện về các nữ sinh mới đến.

“Hôm nay tôi đón một học muội vô cùng xinh đẹp, cùng họ với Giang Yến, tên là Giang Nhu.”

“Đáng tiếc là đi cùng cô ấy còn có hai học đệ, có lẽ là hoa đã có chủ.”

Giang Yến im lặng lắng nghe, lười biếng trả lời một câu:

“Đó là em họ của tôi, mọi người đừng có ý đồ không đứng đắn.”

Bạn cùng phòng: “!!!”

Quen nhau lâu như vậy, kỳ thật bọn họ hoàn toàn không biết gì về gia đình Giang Yến.

Mọi người đều tôn sùng anh, hoàn toàn vì Giang Yến là nam thần trong truyền thuyết ở khoa tài chính.

Ngoài ra, trong năm thứ nhất đến lớp anh ngồi trên xe lăn, vì thế mọi người rất chú ý đến anh.

Khi đó Giang Yến không ở lại ký túc xá của trường, thành tích tốt nhưng khiêm tốn.

Tuy rằng lớn lên đẹp trai nhưng lại ngồi xe lăn, không phải là thần tượng của Đại học S.

Sau đó, bắt đầu học kỳ của năm thứ hai, Giang Yến thoát khỏi xe lăn và bước vào lớp học.

Kể từ giây phút đó, anh đã trở thành huyền thoại của trường Đại học S.



Thành tích đứng đầu, ngoại hình cũng đứng đầu, các nữ sinh hoàn toàn điên cuồng.

Sau khi ở chung ký túc xá với Giang Yến, Trương Dụ và những người khác cũng thân thiết hơn với anh, nhưng việc riêng tư của anh bọn họ chưa từng hỏi đến.

Chỉ mơ hồ biết rằng nhà anh chắc chắn rất giàu có, nhưng tình hình cụ thể thì không biết được.

Mọi người đều bận rộn với việc học, làm sao có thời gian kiểm tra hộ khẩu.

Hiện tại nghe Giang Yến nói Giang Nhu là em họ của anh, bọn người Trương Dụ gần như phát điên.

Hoàn toàn phớt lờ câu nói “đừng có ý đồ không đứng đắn”, một nhóm người đến trước mặt Giang Yến hỏi Giang Nhu đã có ban trai chưa.

Không đợi Giang Yến trả lời, đã có hai người trong số bọn họ chuẩn bị đánh nhau.

“Thật ra trong nhóm học muội còn có một người khác khá xinh đẹp.”

“Chỉ là trông có vẻ lạnh lùng, tôi cảm thấy không dễ theo đuổi.”

Người lên tiếng là một người bạn cùng phòng khác, tên là Chu Tùy.

Hứng thú của anh đối với Giang Nhu không bằng bọn Trương Dụ.

Giang Yến cảm thấy bọn họ thật ồn ào, anh lấy chiếc tai nghe treo ở góc màn hình máy tính và định đeo vào.

Nhưng lại nghe Chu Tùy nói tiếp:

“Tôi nghe cô gái hướng dẫn học muội kia làm thủ tục nhập học nói, học muội đó là sinh viên khoa pháp y, tên rất dễ nghe nhưng không thích hợp với tính tình lạnh lùng của cô ấy.”

“Tên là Ôn Noãn.”

Động tác đeo tai nghe của cậu nam sinh dừng lại, đốt ngón tay thon dài cầm lấy tai nghe, trong đầu ong một tiếng, trống rỗng vài phút.

Trong vài phút ngắn ngủi kia, nhịp tim của Giang Yến nhảy nhanh như nổi trống.

“Khoa pháp y, học muội cũng quá dũng cảm rồi.”

“Tôi không muốn như thế, tôi không muốn yêu đương với một người mỗi ngày đều giải phẩu thi thể, thật đáng sợ…”

“Cậu nằm mơ đi, liệu người ta có thích cậu không? Lăn qua một bên.”

“……”

Bọn người Trương Dụ còn nói điều gì đó nhưng Giang Yến không nghe rõ, sau khi tỉnh táo lại, anh tháo tai nghe vừa đeo ra.

Xoay người nhìn về phía Chu Tùy, nắm lấy cánh tay anh ta:

“Ôn Noãn mà cậu vừa nhắc đến, cô ấy ở phòng số mấy?”

Giọng nói của Giang Yến mang theo một tia rung rẩy khó nhận ra.

Bàn tay nắm lấy cánh tay Chu Tùy dùng lực khá lớn, giống như một chiếc gọng sắt, khiến đối phương vô cùng đau đớn.

“Tôi không biết…. Tôi không phải người đưa cô ấy đi báo danh.”

Chu Tùy đau đớn đến nhe răng trợn mắt, sắc mặt tái nhợt.

Trương Dụ cùng một người bạn cùng phòng khác kéo tay Giang Yến, cả nhóm nhìn chằm chằm anh đầy nghi ngờ.

“Giang Yến, cậu làm sao vậy? Cậu quen học muội tên Ôn Noãn kia sao?”

Giang Yến không trả lời mà vẫn như cũ nhìn chăm chú vào Chu Tùy, hỏi anh ta cô gái đưa Ôn Noãn làm thủ nhập học là ai.

Khi biết Chu Tùy có thông tin liên lạc của cô gái kia, anh liền thúc giục cô ấy gọi điện dò hỏi.

Bộ dáng nhất định phải tìm được số phòng ký túc xá của Ôn Noãn.

Chưa có người nào từng thấy qua Giang Yến thiếu kiên nhẫn như vậy.

Anh vốn luôn điềm tĩnh, xử sự ổn trọng, nhưng tối nay dường như trở thành một người khác.

Khi anh chạy ra khỏi cửa ký túc xá, bóng lưng vội vã chật vật, dáng vẻ thất hồn lạc phách thật sự khiến mọi người tò mò đến tim gan cồn cào.

***

Editor: tên Ôn Noãn có nghĩa là ấm áp, trái ngược với tính cách của cô ấy.

***

Phòng 1205 khu ký túc xá nữ.

Trong ký túc xá, Ôn Noãn là người cuối cùng đi tắm, cô vén mái tóc dài ngang lưng của mình lên và buộc thành một búi.

Như vậy lúc đi tắm nếu chú ý một chút, tóc sẽ không bị ướt.

Điều kiện chỗ ở của Đại học S tốt hơn so với tưởng tượng của Ôn Noãn.

Phòng ký túc xá bốn người, không chỉ được trang bị phòng tắm riêng, mà còn có ban công.

Đồ dùng gia dụng cũng rất đầy đủ, có tủ lạnh nhỏ và điều hòa, diện tích trong phòng vừa đủ, rất rộng rãi.

Ôn Noãn là người đầu tiên dọn vào ký túc xá, cô chọn chiếc giường cạnh ban công.

Thực hiện tổng vệ sinh cả phòng ký túc xá trước, sau đó mới dọn khu vực riêng của mình.

Đây là lần đầu tiên Ôn Noãn sống trong ký túc xá của trường, cô không có kinh nghiệm sống tập thể nên chưa bao giờ nghĩ đến việc hòa nhập với các bạn cùng phòng.

Vì thế sau khi tắm xong cô bước ra khỏi phòng tắm, bị bạn cùng phòng tên Giang Nhu chặn lại, Ôn Noãn có chút ngơ ngác.

“Cậu là Ôn Noãn?”

Giang Nhu là người cuối cùng chuyển vào ký túc xá.

Còn không đợi Ôn Noãn có thời gian giới thiệu bản thân, cô đã biết được tên Ôn Noãn từ hai người bạn cùng phòng còn lại.

Ngay lúc Ôn Noãn đi tắm, Giang Nhu nhận được điện thoại của Giang Yến.

Đó là người anh cả chưa bao giờ liên lạc với cô, gọi điện cho cô để giúp tìm một người.

Thật trùng hợp, người mà anh cả muốn tìm lại sống cùng phòng ký túc xá với cô.

Phòng 1205, tên gọi Ôn Noãn.

Vì vậy lúc Ôn Noãn vừa từ phòng tắm bước ra, Giang Nhu liền chặn cô lại.

Đầu tiên là nhìn cô từ trên xuống dưới, sau đó mỉm cười hài lòng.

“Lớn lên thật xinh đẹp, không hổ là người mà anh cả của tôi muốn tìm!”

Ôn Noãn bị chặn lại: “…”

Không rõ Giang Nhu có ý gì, chỉ biết cô ấy khen cô xinh đẹp, hẳn là nên nói lời cảm ơn.

Lúc Ôn Noãn đang sắp xếp ngôn ngữ chuẩn bị nói lời cảm ơn, Giang Nhu đã lên tiếng trước.

Nắm lấy tay cô, kéo cô ra ban công, nhỏ giọng hỏi:

“Cậu và anh cả của tôi có quan hệ gì? Là bạn trai bạn gái sao?”

Ôn Noãn vẻ mặt mờ mịt, sau một lúc lâu mới hỏi một câu:

“Anh cả của cậu là ai?”

Giang Nhu: “…”

“Giang Yến, là sinh viên năm cuối khoa tài chính, anh ấy là nam thần trong truyền thuyết của trường.”

Nghe thấy tên Giang Yến từ miệng người khác, trái tim Ôn Noãn không nhịn được lỡ mất một nhịp.

Tiếp theo là sự nóng bỏng điên cuồng ở hai bên tai.

Cô khẽ mở miệng, nhưng sau một lúc lâu vẫn không thể phát ra âm thanh nào.

Đôi mắt hạnh mở to, bàng hoàng không nói nên lời.

Giang Nhu thấy dáng vẻ này của cô, hơn nữa di động trong túi vang lên như đòi mạng, cô đã từ bỏ ý định tìm hiểu sâu hơn.

Nói với Ôn Noãn:

“Tạm thời không nói chuyện này, cậu mau xuống lầu đi, anh cả của tôi đang đợi cậu ở bồn hoa dưới lầu.”

“Đợi tôi?”

Cuối cùng Ôn Noãn cũng tìm được giọng nói của mình.

Tim cô đập loạn xạ, khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp đỏ bừng, Giang Nhu cũng bối rối theo cô.

Khi Ôn Noãn bị Giang Nhu thúc giục ra cửa, cô vẫn đang mặc bộ đồ ngủ màu trắng tinh, không kịp mặc thêm đồ lót nên cô khoác thêm một chiếc áo len dệt kim hở cổ màu đen.

Khiến khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên trắng sáng như tuyết, sắc môi đỏ tươi, ướŧ áŧ đầy đặn, vô cùng quyến rũ.

Lúc đi thang máy xuống lầu trong lòng cô tràn đầy kích động, sóng triều mãnh liệt.

Sau khi bước ra khỏi khu ký túc xá, cô liếc nhìn bồn hoa từ xa nhưng không thấy ai cả.

Trong nháy mắt kia, Ôn Noãn thậm chí còn nghi ngờ đây có phải là trò đùa của Giang Nhu hay không.

Nhưng cô vẫn đi đến bồn hoa bên kia, vòng qua góc nhỏ sau cây hải đường.

Những bông hoa của cây che đi ánh sáng ấm áp của ngọn đèn đường, phía sau bồn hoa khá tối.

Ôn Noãn nheo mắt nhìn về phía trước, sau khi xác nhận không có ai ở đó, sự phấn khích trong lòng đã thay thế bằng sự mất mát vô tận.

Tâm trạng của cô đột nhiên sa sút rất nhiều, ánh mắt nặng nề.

Đúng lúc này, một bàn tay to lớn từ phía sau đặt lên vai Ôn Noãn.

Sau đó một giọng nam trầm thấp, từ tính vang lên.

“Noãn Noãn!”

Trong lòng Ôn Noãn lộp bộp một tiếng, trái tim đập nhanh như một con ngựa hoang phi nước đại.

Cả người cô cứng đờ, một lúc sau cô máy móc xoay người lại nhìn về phía cậu nam sinh, đôi mắt hạnh chứa đầy những cảm xúc phức tạp.

“Giang Yến…”

Xác thật là Giang Yến, so với hai năm trước anh càng thêm đẹp trai thành thục, vẻ ngoài cũng không có nhiều thay đổi.

Chỉ là Ôn Noãn ngàn lần không nghĩ đến, anh đã bước ra khỏi xe lăn… Dáng người thon dài, sừng sững như tùng như bách.

Lóa mắt hơn hai năm trước.

Đúng như suy nghĩ trước đây của Ôn Noãn, Giang Yến rời bỏ xe lăn, đứng dậy phải cao hơn một mét tám.

Vai rộng eo hẹp, ngay cả khi chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản nhất, cũng có thể khiến tim người khác lay động không thôi.

Sau khi gọi tên anh, cô cũng không lên tiếng nữa.

Hai người im lặng nhìn nhau trong bóng tối mờ ảo sau luống hoa, bất giác sinh ra chút ái muội.

Khi Ôn Noãn nhìn Giang Yến, Giang Yến cũng đang nhìn cô.

Trong đôi mắt sâu thẳm ẩn chứa sự kinh ngạc, hơi thở có chút gấp gáp.

Hai năm không gặp, Ôn Noãn đã thay đổi rất nhiều.

Mái tóc ngắn ngang tai trước đây của cô đã ra dài hơn nhiều, toàn bộ được cô buộc ở sau đầu, chỉ còn vài sợi rơi xuống tai, bồng bềnh trong gió đêm.

Cô đã cao lên, làn da vẫn trắng như vậy.

Tay chân gầy gò, mảnh khảnh đến đau lòng.

Đôi mắt hạnh nhân đen trắng trong veo đó giống như những vì sao trong đêm, sáng đến mức anh không thể rời mắt đi.

Sau một lúc im lặng, Giang Yến không kiềm lòng được mà cúi người đến gần gương mặt to bằng lòng bàn tay của cô gái.

Thiếu chút nữa đã không nhịn được mà hôn lên trán cô.

May mắn là lý trí đã kéo anh lại đúng lúc.

Đôi môi mỏng của Giang Yến lúng túng treo trước vầng trán trắng nõn của Ôn Noãn, hơi thở ấm áp nhẹ nhàng lan tỏa, một giây trước khi trái tim cô gái thắt lại, anh nghiêng đầu đặt đôi môi mỏng của mình đến gần bên tai cô.

Giọng nói khàn khàn nhưng từ tính lôi cuốn:

“Đã lâu không gặp… Hoan nghênh em đến thành phố S.”

Nói xong, Giang Yến đứng thẳng người và giữ khoảng cách với cô.

Lúc này Ôn Noãn mới lấy lại lý trí và hô hấp của chính mình.

L*иg ngực cô âm thầm phập phồng, trong lòng cô vừa trải qua một cuộc bạo loạn.

Lúc này cô hoàn toàn không dám nhìn vào mắt cậu nam sinh, chỉ cụp mi xuống nhỏ giọng đáp lại một câu:

“Đã lâu không gặp!”

Sự ngoan ngoãn của Ôn Noãn khiến cơ thể Giang Yến mất khống chế, bàn tay to lớn đặt lêи đỉиɦ đầu cô.

Dịu dàng xoa xoa một cách rất tự nhiên, giọng nói từ tính quyến rũ Ôn Noãn.

“Tôi đói bụng, cùng tôi ra phố ăn vặt ăn chút gì đi.”

Luyến tiếc không muốn để cô ấy quay về sớm như vậy.