Chương 62: Thế giới song song

Sau khi Ôn Noãn xuất viện, bà cụ không dám để cô rời khỏi mí mắt của bà.

Cõ lẽ là sợ chỉ trong chớp mắt cô lại biến mất, trong lòng nghĩ quẩn.

Sau mấy ngày quan sát, trái tim đang thắt chặt của bà cụ cuối cùng cũng thả lỏng.

Bởi vì sau khi xuất viện, Ôn Noãn ăn đủ một ngày ba bữa như bình thường, ngủ sớm dậy sớm, sau khi thức dậy còn ra sân tập thể dục buổi sáng.

Lúc thoáng nhìn thấy chiếc bùa bình an trên cổ tay cô bé, bà cụ cũng không hỏi nhiều.

Trong lòng chỉ tràn đầy mong đợi Ôn Noãn từ nay về sau có thể sống tốt hơn, lấy lại niềm hy vọng đối với thế giới này.

Trong kỳ nghỉ hè, mặt trời ngày càng nóng hơn.

Sau giữa trưa, trên những con đường dài và ngõ hẻm của thị trấn Thu Thủy hầu như không có ai, mọi người đều ở trong nhà tận hưởng không khí mát mẻ, ngủ trưa.

Kể từ lần cận kề cái chết, tâm trạng của Ôn Noãn đã thay đổi đáng kể.

Cô không biết bùa bình an mà Giang Yến đưa cho cô có tác dụng gì không, ít nhất mấy ngày gần đây cô không còn mơ thấy sự việc đêm đó nữa.

Ngược lại thường xuyên mơ thấy Giang Yến và tia sáng đó.

Ngủ trưa gần một giờ, Ôn Noãn tự tỉnh dậy vì bị chăn mỏng quấn quá chặt.

Cô đi tắm rửa một chút, lúc bước ra thì bà cụ đã quay lại với một quả dưa hấu trên tay, nói rằng bà đã ngâm nó trong giếng cổ đầu ngõ, lạnh như băng.

Lúc này Ôn Noãn mới nhớ ra, bà nội không có tủ lạnh, khó trách mỗi lần nấu cơm đều tính phần của hai người.

Ngày hè thức ăn rất dễ biến chất.

“Noãn Noãn, lát nữa bà sẽ cắt dưa hấu, cháu hãy mang đến cho anh Giang Yến một ít.”

“Bọn họ ở tạm tại căn nhà cuối ngõ, cháu nhớ cảm ơn họ nhé!”

Bà cụ một bên dặn dò một bên lấy con dao làm bếp cắt quả dưa hấu làm đôi.

Sau đó lại được cắt thành từng miếng nhỏ cân đối, hình bán nguyệt.

Ôn Noãn thậm chí còn không có thời gian để cắn một miếng, đã bị bà cụ giục ra cửa.

“Đi nhanh về nhanh, bà sẽ cho những miếng đã cắt xong vào chậu để giữ lạnh.”

Bản thân bà cụ cũng không vội ăn mà đi vào nhà.

***

Các nhà trong ngõ nằm san sát nhau.

Con đường được lát đá xanh, trải qua nhiều năm sương gió, các góc đường mọc lên không ít rêu xanh.

Ôn Noãn bê một dĩa lớn dưa hấu cắt miếng đi trong bóng râm sát vách tường, một đường bằng phẳng, đi thẳng đến cánh cửa bên phải ở cuối ngõ.

Cửa sân tuy đã cũ, nhưng trông chắc chắn và dày nặng hơn cánh cửa nhà bà cụ.

Tường trong sân cao gần hai mét, Ôn Noãn không thể nhìn thấy cảnh vật bên trong.

Chỉ khi đến gần cửa sân, cô mới nhận ra trên cửa có một vết nứt, cửa cũng không được đóng chặt.

Lúc Ôn Noãn đang sờ chiếc bùa bình an đeo trên cổ, phân vân không biết có nên vào hay không, trong sân vang lên tiếng động.

Dường như có thứ gì đó rơi xuống đất, phát ra tiếng động khá lớn.

Cô không do dự nữa, đẩy cửa bước vào.

Kết quả vừa vặn nhìn thấy Giang Yến đang cố gắng đứng dậy sau khi bị ngã xuống đất.

Dường như anh bị ngã từ bậc thang dưới mái hiên, xe lăn cũng bị lật và đè trên người anh.

Hô hấp của Ôn Noãn thắt chặt, cô không dám chậm trễ, chạy đến đặt dĩa dưa hấu lên bậc thềm, sau đó đẩy chiếc xe lăn đang đè trên người cậu thanh niên và đặt nó vào vị trí thích hợp.

Giang Yến hiển nhiên có chút kinh ngạc khi nhìn thấy cô, lông mi đen dày cụp xuống che giấu sự xấu hổ trong mắt, anh bị Ôn Noãn kéo lại ôm vào lòng, phải tốn rất nhiều sức lực mới có thể đưa anh ngồi lại xe lăn.

Có lẽ cô phải dùng hết sức lực mới có thể lay chuyển được anh, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn trở nên đỏ bừng, trên chóp mũi và trán toát ra một tầng mồ hôi mỏng.

Sau khi đỡ Giang Yến ngồi lại xe lăn, Ôn Noãn còn giúp anh kéo chiếc áo phông bị cuốn lên đến thắt lưng.

Trong lúc cô hơi cúi người, khuôn mặt nóng bỏng rất gần Giang Yến, cái trán trắng nõn của cô gần như chạm vào chiếc cằm mịn màng và sạch sẽ của anh.

Trong vài giây kia, tim Giang Yến đập nhanh như bay.

Mãi đến khi đầu ngón tay lạnh lẽo của Ôn Noãn không cẩn thận chạm vào một tất da thịt trên eo anh.

Cảm giác tê dại như bị điện giật khiến anh nóng bừng từ trong ra ngoài, hầu kết bất giác lăn lộn.

Sau khi Ôn Noãn đứng thẳng người, Giang Yến nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác, âm thầm điều chỉnh nhịp thở có phần gấp gáp của mình.

“Ngã bị thương?”

Hiếm khi Ôn Noãn lên tiếng trước để phá vỡ sự im lặng.

Cô lùi lại một chút, nhìn Giang Yến từ trên xuống dưới, phát hiện lòng bàn tay anh bị trầy xước.

Đôi mày đẹp cau chặt, cô gái ngồi xổm xuống, dứt khoát kéo tay trái của Giang Yến qua, lòng bàn tay mở ra hướng lên trên.

Cô nhẹ nhàng giúp anh thổi thổi.

Cơn đau rát ban đầu được thay thế bằng cảm giác hơi ngứa và tê dại, cổ họng Giang Yến khô nóng, khi rũ mắt liếc nhìn cô gái, hầu kết lại bất giác lăn lộn.

Sau đó anh nhớ đến bản thân vừa bị ngã trong sân vô cùng chật vật, liền rút tay lại, lông mi cụp xuống, cười tự giễu:

“Em xem, một kẻ giống phế vật như tôi còn vương vấn chút hơi tàn.”

“Em lại có lý do gì mà không cố gắng sống thật tốt?”

Anh vẫn còn nhớ đến chuyện mấy hôm trước Ôn Noãn nghĩ quẩn.

Nếu đêm đó anh không phát hiện chiếc bùa bình an bị mất, không cùng chú Trần đến bờ sông tìm kiếm, không tình cờ gặp được Ôn Noãn…

Có phải cô ấy đã lặng lẽ ngâm mình chết ở dòng sông đó không?

Ôn Noãn im lặng, sống lưng cứng đờ một lúc lâu.

Sau đó cô rũ thấp lông mi và hỏi Giang Yến:

“Nhà anh có cồn không? Tôi giúp anh khử trùng tay.”

Cô không hỏi anh, chú Trần đi cùng anh đã đi đâu rồi.

Dưới sự hướng dẫn của Giang Yến, cô vào nhà, đến gầm tủ tivi tìm bộ dụng cụ y tế gia dụng.

Sau khi Ôn Noãn giúp Giang Yến sát trùng xong vết thương, chú Trần đã quay trở lại.

Mang theo vài người từ công ty hậu cần, chuyển điều hòa và tủ lạnh vào sân.

Nhìn thấy Ôn Noãn, chú Trầm mỉm cười chảo hỏi cô, sau đó lại chú ý đến Giang Yến bị thương, lại cảm kích cô muốn rơi nước mắt.

“Noãn Noãn, tối nay cháu cùng bà nội sang đây ăn cơm nhé, chú sẽ nấu vài món sở trường mời cháu.”

Chú Trần có gương mặt hiền lành, tính tình rất tốt.

Nhưng dù vậy, Ôn Noãn vẫn thờ ơ xa cách với ông, giữ vững khoảng cách.

Cô đối với người trung niên khác giới luôn có loại cảm giác phản kháng không thể giải thích được.

Dù đã cố gắng hết sức để kiềm chế sự ghê tởm và chán ghét trong lòng, dùng vẻ mặt ôn hòa đối diện với người đàn ông.

Ngồi cùng bàn ăn cơm, Ôn Noãn thật sự không làm được nên cô đã từ chối.

Giang Yến mơ hồ nhìn ra sự khó chịu của cô, vì thế anh bảo chú Trần đi làm việc khác trước.

Anh cùng Ôn Noãn ăn dưa hấu dưới mái hiên.

Sau khi cắn miếng đầu tiên, Giang Yến cau mày, động tác nhai nuốt cũng chậm rãi gian nan.

Ôn Noãn ngồi trên bậc thềm, may mắn là hàng này chú Trần đều quét sân, bậc thềm rất sạch sẽ.

Cô cũng cắn một miếng dưa hấu, phản ứng của cô không khác Giang Yến bao nhiêu, đôi mày xinh đẹp hơi cau lại, vẻ mặt cứng đờ.

Hai người rất hiểu ý liếc nhìn nhau.

Giang Yến đang ngồi trên xe lăn cao hơn Ôn Noãn một khoảng lớn, cô phải ngước lên nhìn anh.

Khoảnh khắc ánh mặt chạm nhau, đôi môi mỏng của cậu thiếu niên được nước dưa hấu nhuộm đỏ hơi cong lên, mỉm cười như gió xuân.

“Em có cảm thấy quả dưa hấu này…. có mùi lạ không?”

Ôn Noãn gian nan nuốt miếng dưa hấu trong miệng.

Đôi mắt hạnh hơi lấp lánh, chiếc cằm gật gật.

“Mùi tỏi.”

Có lẽ bà cụ dùng chiếc dao đã cắt qua tỏi để cắt dưa hấu.

Dao bám mùi tỏi, nhiễm sang quả dưa hấu.

Ngay lúc Ôn Noãn đang phân vân không biết có nên lấy lại dĩa dưa hấu hay không, Giang Yến lại cắn một miếng dưa hấu trên tay.

Giọng nam từ tính cười nói:

“Đây là lần đầu tiên tôi ăn dưa hấu mang vị tỏi.”

Không rõ câu nói này là trêu đùa hay như thế nào, nhưng khi nghe thấy, hai tai Ôn Noãn đỏ bừng.

***

Giang Yến ở lại trấn Thu Thủy suốt cả kỳ nghỉ hè.

Một ngày trước khi Ôn Noãn nhập học, anh cũng thu dọn đồ đạc chuẩn bị về thành phố S.

Ở cùng nhau gần hai tháng, tinh thần của Giang Yến đã tốt lên rất nhiều so với lúc mới đến.

Chú Trần nói, trong khoảng thời gian này trên mặt anh thường xuyên nở nụ cười, mỗi tối lúc ăn cơm đều nhắc đến Ôn Noãn trước mặt ông.

Tuy rằng chỉ nói những việc lông gà vỏ tỏi, nhưng khi Giang Yến nhắc đến Ôn Noãn, độ cong khóe môi sẽ càng sâu hơn.

Có lẽ khoảng thời gian nghỉ mát ở trấn Thu Thủy, là khoảng thời gian nhẹ nhàng và hành phúc nhất sau khi chân anh bị thương trong vụ bắt cóc.

Ngay cả việc quay lại thành phố S và đến Đại học S báo cáo nhập học cũng là quyết định mà anh mới đưa ra gần đây.

Trước đó, Giang Yến rất bài xích việc nhập học.

Anh sợ những ánh mắt xa lạ của người khác sau khi vào trường, cũng từng mắc kẹt trong vũng bùn và không muốn thoát ra ngoài.

Chú Trần đã kiềm chế rất lâu, buổi tối trước khi rời thị trấn Thu Thủy, ông hỏi Giang Yến:

“Đại thiếu gia, có phải cậu… thích cô bé Noãn Noãn kia không?”

Lời nói của người đàn ông đánh trúng tâm lý của Giang Yến.

Nhịp tim của anh đột nhiên tăng tốc, sự hoảng loạn chưa từng có lan tràn trong l*иg ngực.

Sau một lúc lâu, lâu đến mức chú Trần gần như đã từ bỏ ý định chờ đợi câu trả lời của anh.

Giang Yến mới nặng nề ừ một tiếng.

“Có lẽ vậy!”

Anh chưa từng thích ai, cũng không biết cảm giác thích một người là như thế nào.

Nhưng anh cũng không bác bỏ việc chú Trần nói anh thích Ôn Noãn.

Giang Yến nghĩ, đây cũng là cách dễ nhất để xác nhận xem bản thân có thích ai đó hay không.

“Vậy có cần tôi gọi điện thoại cho ông cụ, xem có thể giúp Ôn Noãn hay không, để cô bé và bà nội có thể đến thành phố S sinh sống?”

Suy nghĩ của chú Trần rất đơn giản, ông cảm thấy Ôn Noãn giống như một liều thuốc đối với Giang Yến.

Chỉ cần có thể chữa khỏi cho Giang Yến, ông tin tưởng ông cụ sẽ không để ý đến xuất thân và gia cảnh của Ôn Noãn.

Nhưng Giang Yến lại từ chối.

“Không cần!”

“Cô ấy đã hứa với tôi sẽ ghi danh đến Đại học S, tôi sẽ ở Đại học S đợi cô ấy.”

Nói xong, Giang Yến bất giác mỉm cười, lông mi cụp xuống, che đi tia sáng lấp lánh trong đôi mắt.

Chú Trần ngồi đối diện bàn ăn: “…”

Hương vị chua chát của tình yêu.

Im lặng một lúc, chú Trần lại hỏi:

“Vậy trước khi đi, cậu không định nói cho Noãn Noãn biết tình cảm của mình sao?”

“Cô bé đó khai giảng cũng chỉ mới bắt đầu học cấp ba, phải mất hai năm mới vào được Đại học S.”

“Cậu không sợ nửa đường bị người khác cướp mất sao?”

Động tác đang ăn của Giang Yến có chút dừng lại, khuôn mặt tuấn tú tối sầm, nhàn nhạt liếc nhìn chú Trần.

Một lúc lâu sau mới cau mày, mi mắt lại rũ xuống.

“Cô ấy còn nhỏ, không thích hợp.”

Hơn nữa, với ngoại hình hiện tại của anh, cô ấy sẽ chấp nhận anh sao?

Chú Trần muốn nói lại thôi, ông cảm nhận được cảm xúc của Giang Yến có chút không ổn nên không nói nhiều.

Ôn Noãn còn nhỏ, chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi, điều này là sự thật.

***

Ngày Giang Yến rời thị trấn Thu Thủy, thời tiết sáng sủa và không có mây.

Anh thừa lúc sáng sớm gió lạnh liền rời đi, cũng không đối mặt nói lời tạm biệt với Ôn Noãn.

Ôn Noãn cũng nói sẽ không đến tiễn anh, nhưng khi chiếc phà bóp còi rời bờ, anh vẫn nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp lẻ loi đứng ở lối đi ven sông.

Cô gái mặc bộ váy trắng tinh, váy dài bị gió thổi tung, cô duỗi tay đè lại chiếc mũ rơm trên đầu, vẫn luôn nhìn về hướng bến đò.

Ban đầu Giang Yến không dám xác định đó là Ôn Noãn.

Bởi vì Ôn Noãn từng nói, cô rất ghét mặc váy.

Mặc dù không biết nguyên nhân cụ thể, nhưng Giang Yến vẫn tôn trọng sở thích của cô.



Lúc ấy anh chỉ mỉm cười và cảm khái một câu:

“Tôi chỉ có thể tự tưởng tượng xem khi em mặc váy sẽ như thế nào.”

“Chắc chắn rất xinh đẹp.”

Sau khi thu hồi suy nghĩ, trong lòng Giang Yến vừa ngọt vừa đắng.

Nhìn bóng dáng xinh đẹp dần dần thu nhỏ lại, anh nhẹ nhàng thì thầm:

“Thật sự rất xinh đẹp… Noãn Nõan.”