Chương 61: Thế giới song song

Vào mùa hè nóng bức, thị trấn Thu Thủy dựa núi gần sông, khiến nơi đây trở thành khu nghỉ mát mùa hè tuyệt vời.

Nhưng trấn nhỏ này ít người biết đến, lại núi cao đường xa giao thông bất tiện, không có quý nhân nào cố ý đến trấn này nghỉ mát.

Ôn Noãn cũng vừa chuyển đến thị trấn này vài ngày trước.

Bà nội cô sống ở thị trấn.

Buổi sáng Ôn Noãn chuyển đến, bầu trời u tối trút xuống cơn mưa lớn, bà cụ cầm một chiếc ô cũ kỹ ra bến đò đón cô.

Việc đầu tiên khi gặp cô là ôm cô vào lòng, hai mắt ngấn lệ an ủi cô mọi chuyện đều đã qua.

Nhưng mọi chuyện sao có thể thật sự kết thúc.

Vào đêm mưa cách đây vài ngày, người dượng sau khi say rượu đã xông vào phòng Ôn Noãn và ấn cô xuống giường.

Cảnh tượng kia, cùng sự tàn nhẫn và du͙© vọиɠ trên gương mặt người đàn ông, Ôn Noãn không thể nào quên được.

Tuy rằng cuối cùng người đàn ông không đạt được mục đích, ngược lại bị cô đá suýt chút đã tuyệt tử.

Nhưng buổi tối hôm đó, sự việc kia, đối với Ôn Noãn mười sáu tuổi mà nói, khó tránh khỏi đó là một cơn ác mộng.

Thật là ghê tởm, mỗi đêm khi ngủ cô đều mơ thấy cảnh tượng đó, mơ thấy người cô chửi rủa đến khàn giọng và cái tát vào mặt cô.

Vì thế Ôn Noãn bắt đầu chán ghét việc ngủ, chỉ cần thức thì sẽ không mơ thấy nữa.

***

Không khí ở thị trấn Thu Thủy rất tốt, không có sương mù, ban đêm có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao.

Vì không muốn bà cụ lo lắng, Ôn Noãn đã che giấu cảm xúc của mình rất tốt.

Nhưng ánh mắt trầm tịch như dòng nước chết của cô không thể che giấu được.

Vì thế bà cụ luôn muốn cho cô nhìn thấy những thứ xinh đẹp, ví dụ như phong cảnh bên bờ sông Thu Thủy lúc hoàng hôn.

Trấn Thu Thủy và trấn Hàn Sơn ở đối diện bị ngăn cách bởi một con sông, giao thông giữa hai trấn phụ thuộc vào bến đò.

Nghe nói phải mất vài năm mới tìm được địa điểm thích hợp xây cầu, giúp giao thông thuận tiện hơn.

Ôn Noãn mang theo một chiếc xô nhựa màu xanh, từ cuối con hẻm dài đi ra ngoài, men theo một dãy bậc thang bằng đá xanh dẫn đến bờ sông Thu Thủy.

Cách bến đò không xa là nơi tụ tập các con thuyền đánh cá.

Họ đều là cư dân của thị trấn kiếm sống bằng nghề đánh cá.

Bà cụ bảo Ôn Noãn mua một con cá chép, tối nay sẽ làm món cá hầm cải chua cay cho cô.

Cô mặc một chiếc áo phông đen rộng, trong thời tiết mùa hè nóng bức vẫn mặc cả quần dài đến mắt cá chân.

Vốn dĩ mái tóc đen thẳng dài đến ngang lưng cũng vì buổi tối mấy hôm trước, bị người đàn ông giật tóc và xé da đầu nên cô đã cắt ngắn đến ngang tai.

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch thiếu sức sống, đôi mắt đờ đẫn, cảm giác có vài phần chán đời.

Ôn Noãn giống như một cái xác không hồn, không có cảm xúc, mang theo nhiệm vụ đi về phía bến đò.

Trên đường đi cô bị một nhóm trẻ con chiếm đường, thiếu chút nữa đã bị đẩy xuống dốc cao.

Con đường mòn dọc theo bờ sông rất đẹp, uốn lượn trên một sườn dốc, đi xuống khoảng hai mươi mét chính là dòng sông Thu Thủy rộng lớn.

Rượt đuổi, đùa giỡn trên con đường này chắc chắn rất nguy hiểm.

Nhưng Ôn Noãn nhìn bọn trẻ chạy xa cũng không nói gì, chỉ lảo đảo đứng lên và đi về phía trước.

Có lẽ tiếng cười nói của bọn trẻ có sức cuốn hút quá lớn, Ôn Noãn nâng mi mắt nhìn lại bọn chúng.

Bọn trẻ đã chạy được một đoạn, trên con đường phía trước có một nam sinh ngồi xe lăn.

Nam sinh kia cũng giống Ôn Noãn, bị bọn trẻ chiếm đường.

Chiếc xe lăn mà cậu đang ngồi bị nghiêng, Ôn Noãn thậm chí còn không có thời gian để suy nghĩ, ném chiếc xô lao tới nắm lấy tựa lưng của xe lăn, tay còn lại nắm lấy sau cổ áo của nam sinh.

Chỉ vài giây ngắn ngủi, vô cùng kịch tính.

Sau một lúc im lặng trái tim Ôn Noãn thình thịch nhảy loạn, sau lưng toát ra một tầng mồ hôi lạnh.

Cô không dám tưởng tượng, nếu vừa rồi cô không lao tới nắm lấy chiếc xe lăn bị nghiêng và nam sinh trên xe, không biết điều khủng khϊếp gì sẽ xảy ra.

Có lẽ cậu nam sinh kia cùng với xe lăn, sẽ lăn theo sườn dốc và rơi xuống sông.

***

Giang Yến vừa đến thị trấn Thu Thủy hôm nay, muốn tìm sự bình yên và tĩnh lặng.

Cách đây không lâu khi anh lướt mạng, vô tình nhìn thấy cảnh đêm bên sông cổ trấn.

Bố cục bức ảnh rất tự nhiên và phóng khoáng, chụp cảnh chân trời lúc hoàng hôn cùng ánh đèn rải rác của phố cổ bên kia bờ sông đặc biệt yên tĩnh xinh đẹp và hoài cổ.

Đúng lúc khi đó anh đang xem tác phẩm “Biên Thành” của ông Thẩm Từ Văn, cảm thấy địa điểm trong bức ảnh rất giống thị trấn nhỏ bị cuốn trôi tất cả vẻ đẹp được nhắc đến trong sách.

Sau đó bác sĩ đề nghị anh tìm một nơi để nghỉ ngơi, thư giản, Giang Yến liền tìm được thị trấn Thu Thủy và cùng quản gia đến trấn nhỏ này.

Anh muốn ngắm hoàng hôn bên bờ sông Thu Thủy, nên đã nhờ quản gia đưa anh đến bờ sông.

Quản gia đi sắp xếp chỗ ở tạm thời, một mình Giang Yến ở lại bên bờ sông, ngắm thị trấn nhỏ bên kia rải rác lên đèn.

Có lẽ anh đã quá tập trung nên không nhìn thấy bọn trẻ đang đến gần.

Vào lúc chiếc xe lăn bị nghiêng anh mới lập tức lấy lại tinh thần, trái tim nhất thời trống rỗng, có ai đó đã túm lấy cổ áo anh, thiếu chút nữa đã hít thở không thông.

“Anh có ổn không?”

Giọng nữ lạnh lùng còn lạnh hơn cả gió sông buổi chiều.

Giang Yến ho nhẹ vài tiếng, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng dần hòa hoãn lại, anh quay lại nhìn cô gái đã lùi lại một chút.

Tầm mười lăm mười sáu tuổi, tóc ngắn xinh xắn, khuôn mặt nhỏ trắng như tuyết, đôi mắt hạnh đen trắng trong veo như hồ nước đọng, không một gợn sóng.

Nhưng không thể cưỡng lại được nét đẹp thanh tú của cô gái, xinh đẹp như một bông hoa đang ở độ tuổi nở rộ, trông lạnh lùng và bụi bặm như một đóa thủy hoàng chi trắng (*) ở bên rìa vách đá.

Sau khi bị Giang Yến nhìn chăm chú vài giây, cô gái giật giật đôi lông mày xinh đẹp của mình.

Như không muốn để ý đến anh nữa, cô đi dọc theo con dốc ra sông, nhặt chiếc xô nhựa màu xanh sắp bị trôi đi.

Mãi cho đến khi cô gái từ bên bờ sông quay lại, bước lên con dốc để trở lại con đường chính, Giang Yến mới từ trong kinh diễm lấy lại tinh thần.

Anh vô thức gọi cô gái chuẩn bị rời đi.

“Vừa rồi…. cảm ơn em.”

Ôn Noãn không quay đầu lại, cô cũng không ngờ rằng mình sẽ cứu người.

Rõ ràng bản thân vẫn còn chìm sâu trong địa ngục.

“Tôi…..”

Giang Yến muốn nói thêm điều gì đó, nhưng cô gái đã mang theo chiếc xô đi một đoạn khá xa.

Anh cố gắng chuyển động chiếc xe lăn, đi dọc theo con đường đất.

Lúc đến gần bến đò bên kia, anh mới đuổi kịp cô gái.

Khi nhìn thấy cô gái bỏ tiền mua cá, anh muốn cảm ơn cô đã giúp mình nên định trả tiền thay cô.

Kết quả anh lục lọi túi quần mới phát hiện bản thân không mang theo tiền.

Chờ Giang Yến tìm kiếm trong túi quần xong, Ôn Noãn đã trả tiền và nhét lại tiền lẻ vào trong túi.

Cô đang xách nửa xô nước, bên trong là con cá chép tầm hai ba cân đang cố sức giãy giụa, đuôi cá vứt nước rơi ra ngoài, một giọt rơi trên mu bàn tay của Giang Yến.

Cô gái không hề có ý định nói chuyện với anh, cô xách theo xô nước trực tiếp lướt qua anh, đi dọc theo bậc thang của bến đò.

Bậc thang của bến đò đã được cải tạo, có làn đường ở hai bên để thuận tiện cho việc đi lại của các phương tiện.

Sau khi bị phớt lờ hết lần này đến lần khác, Giang Yến đã từ bỏ ý định nói chuyện với cô.

Nhìn thấy cô gái đã đi xa, anh lau đi những giọt nước trên mu bàn tay, đầu óc dần bình tĩnh lại.

Vốn nghĩ rằng chỉ là bèo nước gặp nhau, sẽ không gặp lại nữa.

Kết quả là vào đêm khuya, Giang Yến gặp lại cô ở bờ sông.

***

Món cá hầm cải chua cay mà bà cụ nấu trong bữa tối có vị chua cay, ăn rất ngon.

Đã rất lâu rồi Ôn Noãn mới ăn tận hai chén cơm, tắm rửa xong khó khăn lắm mới đi vào giấc ngủ.

Nhưng đến hơn mười một giờ đêm, Ôn Noãn tỉnh dậy sau cơn ác mộng.

Cả người ướt đẫm mồ hôi lạnh, lạnh lẽo đến thấu xương, tựa như rơi vào hầm băng.

Cô ôm gối co ro ngồi dựa vào góc tường, để chính mình chìm vào bóng tối, cơ thể không kiềm chế được mà run rẩy.

Đầu óc tràn ngập những lời đe dọa và dụ dỗ của người đàn ông.

“Tiểu Noãn, cháu càng lớn càng giống mẹ…. thậm chí còn xinh đẹp hơn mẹ cháu.”

“Không phải cháu nói dượng rất tốt với cháu sao? Đến đây cho dượng ôm một chút được không?”

“Con ranh, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt đúng không? Ngày thường lão đây cho mày ăn ngon mặc đẹp, không phải mày nên báo đáp một chút sao?”

“Có tin ngày mai lão đây sẽ đuổi mày ra đường ngủ không?”

“…”

Những lời nói xúc phạm thô tục còn rất nhiều, nó giống như một loại ma chú xoay quanh tâm trí Ôn Noãn.

Cơ thể cô vẫn luôn run rẩy, hai hàm răng đánh vào nhau, các ngón tay siết chặt cánh tay, móng tay cắm sâu vào da thịt đau đến thấu xương cô vẫn không buông ra.

Sau đó Ôn Noãn chạy ra khỏi nhà.

Cô không đánh thức bà cụ, mặc một chiếc áo phông cũ rộng thùng thình, chân trần chạy ra sân.

Đối mặt với màn đêm đen tối, chạy thẳng về phía cuối ngõ.

Nghiêng ngã lảo đảo, đôi mắt giàn giụa nước mắt, nhưng không hề khóc thành tiếng.

Cuối ngõ là những bậc đá xanh cũ kỹ, Ôn Noãn bị trượt mấy lần suýt chút nữa đã ngã lăn xuống.

Cô cũng không quan tâm, bước xuống bậc thang băng qua con đường dốc, đi về phía dòng sông tối tăm dưới sườn dốc.

Thật đau khổ khi phải sống tiếp.

***

Trong đêm hè nước sông rất mát mẻ, khi phần lớn cơ thể Ôn Noãn chìm trong nước, một tia sáng từ trên bờ chiếu tới.

Chỉ thoáng qua trên người cô, nhưng vài giây sau quay lại, chiếu thẳng vào mặt cô.

Cô nghe thấy một giọng nam quen thuộc.

“Chú Trần, dưới sông có người!”

Ôn Noãn xoay người thoáng nhìn về hướng phát ra tia sáng, không nhìn thấy gì, chỉ thấy mây đen bị gió thổi bay, vầng trăng khuyết từ từ ló dạng.

Khi ánh trăng chiếu sáng tất cả mọi thứ, Ôn Noãn đã lùi lại.

Nước sông lạnh lẽo lập tức bao phủ lấy cơ thể cô, dưỡng khí bị chặn lại, cô bị nghẹn và ho khan một chút, nước sông tràn vào khoang miệng và mũi cô.

Khoang mũi và cổ họng đau nhói vì bị nghẹn, cảm giác khó chịu lan khắp cơ thể, Ôn Noãn thật sự cảm nhận được cái chết.

Cuối cùng cô không chịu được cảm giác khó chịu vì bị ngạt thở, theo bản năng vùng vẫy mấy lần.

Sau đó não bị thiếu oxy, chìm vào bóng tối vô tận.

Khi Ôn Noãn tỉnh lại, bên tai là tiếng nức nở của bà cụ.

Tay cô đang bị ai đó nắm lấy, trong không khí tràn ngập mùi thuốc sát trùng khó chịu.

Trong phòng bệnh còn có những người khác, nhưng chiếc giường của Ôn Noãn được đặt cạnh cửa sổ, bầu trời ngoài cửa sổ trắng xóa.

Cô vẫn còn sống.

Nhận ra điều này, Ôn Noãn quay đầu nhìn bà nội đang nằm bên giường khóc khe khẽ.

Mái tóc bà cụ đã bạc, đôi vai rũ xuống, tiếng khóc rất nhỏ và kìm nén.

Nhưng trong phòng bệnh quá yên tĩnh, một tiếng động nhỏ vang lên Ôn Noãn cũng có thể nghe thấy.

Cô cử động ngón tay, bà cụ cũng dừng lại một chút, sau đó ngẩng lên nhìn cô.

Trong đôi mắt già nua đã trải qua bao thăng trầm của cuộc đời, chất chứa niềm vui cùng đau lòng.

“Tỉnh dậy là tốt rồi, tỉnh dậy là tốt rồi….”

“Có thấy khó chịu ở đâu không? Bà gọi bác sĩ đến khám cho cháu nhé?”

Bà cụ lau nước mắt, vỗ nhẹ vào mu bàn tay của Ôn Noãn rồi rời đi.

Bác sĩ cũng đến ngay sau đó, đơn giản kiểm tra cơ thể cho Ôn Noãn.

Xác định không có gì nghiêm trọng mới rời đi.

Trước khi rời đi, bác sĩ cau mày nói vài câu với Ôn Noãn trên giường.

“Đã mười lăm mười sáu tuổi, sao lại làm những chuyện khiến gia đình lo lắng như vậy?”

“Các cô cậu hiện tại là những người trẻ tuổi, tâm trí cũng quá mong manh, chỉ một chút vấn đề suy sụp đã đòi sống đòi chết, tương lai sau này khi bước vào xã hội thì phải làm sao?”

Bà cụ phàn nàn bác sĩ nói quá nhiều, bộ dáng nóng lòng muốn bảo vệ Ôn Noãn đều rơi vào tầm mắt Giang Yến vừa đến cửa phòng bệnh.

Theo sau anh là quản gia, mang theo một ít trái cây và thực phẩm dinh dưỡng đến thăm Ôn Noãn.

Cái tên Ôn Noãn là do bà cụ nói cho Giang Yến biết.

Đó là một cái tên rất hay và ý nghĩa, nhưng không phù hợp với cô gái này một chút nào.

Sau khi bác sĩ rời đi, bà cụ chú ý đến Giang Yến ở cửa.

Bà vội vàng tiếp đón bọn họ vào cửa và nói lời cảm ơn một lần nữa.

Đến lúc này Ôn Noãn mới biết được, hóa ra nam sinh này và người nhà của anh đã cứu cô.

Tia sáng đó là do anh chiếu lên người cô, ở trong đêm tối mênh mông, vừa chói mắt lại vừa quyến rũ.

***

Khi sắc trời ngoài cửa sổ sáng rõ, bà cụ về nhà nấu canh.

Ôn Noãn phải ở lại bệnh viện một ngày để theo dõi, tạm thời Giang Yến được nhờ chăm sóc cô.

Quản gia trả lời một cuộc điện thoại sau đó cũng rời đi trước.

Vì vậy, trong góc phòng bệnh cạnh cửa sổ, chỉ còn lại Ôn Noãn ngồi trên giường bệnh và Giang Yến ngồi trên xe lăn cạnh cửa sổ.

Ôn Noãn nghe bà nội gọi tên Giang Yến, nhưng cô không biết chính xác đó là hai chữ nào.

Có lẽ vì nhàm chán, cô nhìn chăm chú vào nam sinh kia một lúc.

Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ, cổ tay áo được xắn lên đến khuỷu tay, làm cho cánh tay và bàn tay trông thon gọn, cân xứng và đẹp mắt.

Trông anh khoảng mười tám, mười chín tuổi, mày kiếm mắt sáng, nhìn qua là một người anh trai ổn định và trưởng thành.

Ánh mắt Ôn Noãn cuối cùng dừng lại ở chân anh, nghĩ đến lúc anh đứng len hẳn phải cao một mét tám.

Anh là một anh chàng đẹp trai hiếm có, so với những người được bình chọn trong trường học thì đẹp hơn gấp trăm lần.

Suy nghĩ tùy ý bay bổng, Ôn Noãn cũng không biết vì sao bản thân lại nghĩ đến những điều này.

Nhưng cô đã cận kề cái chết một lần, hiện tại cả thể xác và tinh thần đều trống rỗng, tựa như so với trước đây thì nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Giang Yến đang xem một quyển sách.

Anh rất muốn tập trung vào nó, nhưng lại không thể phớt lờ ánh mắt của cô gái dừng trên đùi mình.

Vì thế anh đóng quyển sách lại, liếc mắt nhìn lại cô, đôi mắt sâu thẳm và nghiêm túc.

“Vì sao lại nghĩ quẩn?”

Tối qua khi quản gia vớt được cô gái lên, đó là một cú sốc đối với Giang Yến.

Bởi vì cách đây không lâu, anh cũng từng có ý định tự kết liễu cuộc đời mình, dù chỉ trong vài giây.

Nhưng khoảnh khắc tuyệt vọng đó là điều anh không bao giờ quên được.

Hiện tại ý chí của anh đã mạnh mẽ hơn rất nhiều, tuy rằng cuộc sống của anh rất thống khổ, nhưng ít nhất anh sẽ không tiếp tục nghĩ đến việc giải thoát bằng cái chết.

Nghe thấy âm thanh, Ôn Noãn ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt đánh giá của anh.

Sau một lúc im lặng cô quay sang nơi khác, nhìn ánh nắng rực rỡ ngoài cửa sổ.

Giang Yến đợi rất lâu cũng không nhận được câu trả lời của cô gái.

Nhưng anh lại nhận ra sự bi thương và thống khổ trong ánh mắt cô.

Trong lòng thoáng qua một tia thương hại, anh lấy ra một chiếc bùa bình an nhuộm máu từ trong túi quần.

Xe lăn chuyển động, Giang Yến đến bên giường Ôn Noãn.

Khi cô gái nhìn anh bằng ánh mắt lạnh lùng, anh kéo tay cô qua và đưa cho cô chiếc bùa bình an.

Giọng nói ấm áp:

“Cái này tặng em, xem như là quà cảm ơn vì đã cứu tôi ngày hôm qua.”

Ôn Noãn cau mày, dường như không thích sự đυ.ng chạm của anh, liền rụt tay lại.

Giang Yến cũng không để bụng, chỉ nói tiếp:

“Đây là tôi cầu nguyện trong chùa vào ngày cha mẹ tôi qua đời, nghe nói ngôi chùa kia rất linh nghiệm.”

“Rất nhiều người có cuộc sống đau khổ, chông gai đã được chở che, sau đó cả đời suông sẻ và có cuộc sống tốt đẹp.”

“Chỉ là mê tín phong kiến mà thôi.”

Ôn Noãn hiếm khi tiếp lời, có chút giễu cợt.

“Anh cũng tin?”

Nhưng dù miệng cô nói như vậy, đôi mắt lại luôn chăm chú nhìn vào chiếc bùa bình an.

Trên bề mặt dính máu, nhìn qua có chút bẩn.

Mặt trước có phù văn, mặt sau lại thêu một chữ “Yến” xiêu xiêu vẹo vẹo.

Giang Yến khẽ nhếch khóe môi, nhìn vào chiếc bùa bình an mà cô đang chơi đùa giữa những ngón tay.

Giọng nói có chút trầm xuống:

“Tin hay không tùy em, xem thử nó có phù hộ cho em sống tốt đến hết đời hay không.”

“Vì vậy Ôn Noãn, hãy dũng cảm sống tiếp, giúp tôi kiểm chứng một chút xem sao.”

***

(*) Thủy hoàng chi trắng là tên khác của hoa dành dành trắng.

***

Lời tác giả: thế giới song song có thể xem là một câu chuyện hoàn toàn mới, nhưng nhân vật chính vẫn là Ôn Noãn và Giang Yến, bối cảnh sẽ có thay đổi, không nên liên kết với các chương chính.

Trong thế giới này chênh lệch tuổi tác giữa Ôn Noãn và Giang Yến cũng được rút ngắn lại, chỉ kém ba tuổi.

Xem như là một chiếc bánh ngọt chữa lành vết thương, không nên quá xem trọng!