Chương 60: Ngoại truyện Giang Phàm

Ba ngày sau di thể của Giang Phàm được đưa về nước.

Ngày hôm đó, mây đen bao trùm thành phố S, bầu trời u ám suốt một buổi sáng.

Máy bay đáp xuống thành phố S lúc hai giờ chiều.

Từ giây phút đó, bầu trời vang lên những âm thanh gầm thét, cơn mưa to trút xuống như rửa sạch những con hẻm nhỏ trong thành phố, che lấp hết mọi âm thanh khác.

Giang Nhu không ra sân bay đón, cô vẫn đi làm bình thường, nhưng ca phẫu thuật vốn nên do cô thực hiện lại được chuyển cho một đồng nghiệp khác vừa vặn có thời gian rảnh.

Bận rộn đến tận sáng hôm sau, cô về nhà trùm chăn ngủ một giấc.

Sau đó một buổi sáng tinh sương, cô và Tống Dương cùng nhau đến dự tang lễ của Giang Phàm.

Trước khi xuất phát Giang Nhu trang điểm chải chuốt rất lâu, bởi vì cô biết sắp phải nói lời từ biệt với Giang Phàm.

Tống Dương luôn rất kiên nhẫn với cô, lúc ở bên cạnh chờ đợi, thỉnh thoảng anh cũng đưa ra một vài gợi ý nhỏ về cách trang điểm của Giang Nhu.

Có lẽ biết được trong lòng Giang Nhu không mấy dễ chịu, Tống Dương cố ý mang Tống Nghiên về nhà cũ giao lại cho hai vị trưởng lão.

Công việc ở công ty cũng giao lại cho phó tổng, anh dự định mấy ngày này sẽ ở cùng Giang Nhu.

Cô có thể làm bất kỳ điều gì cô muốn, anh sẽ luôn ở bên cạnh cô.

Tang lễ của Giang Phàm cũng không phức tạp, Giang Yến đã thay anh lo liệu, tất cả mọi thứ đều diễn ra gọn gàng, trật tự.

Vị trí ngôi mộ được chọn nằm trong nghĩa trang có phong cảnh độc đáo ở ngoại ô thành phố, nơi đó có thể nhìn thấy núi sông, còn có cây ngân sam mà Giang Phàm thích nhất.

Tang lễ được tổ chức ba ngày.

Mãi cho đến khi tro cốt được hạ táng, lập bia và các thủ tục khác hoàn tất, mới gọi là kết thúc.

Giang Yến và Ôn Noãn bận rộn tiễn khách, Giang lão gia sức khỏe không tốt, ngồi trên xe lăn trước bia mộ nói chuyện cùng Giang Phàm một lúc.

Sau đó Giang Nhu nói trên núi có gió lớn, bảo quản gia đưa ông rời đi.

Gió trên núi quả thật rất lớn, chiếc váy đen trên người Giang Nhu giương nanh múa vuốt quay cuồng, vô cùng ma mị.

Bàn tay thon dài của cô nhẹ nhàng đè lại vành mũ đen, mái tóc đen dài ngang lưng tung bay trong gió.

Tống Dương lấy cớ cùng quản gia đưa ông cụ xuống núi, để lại cho cô chút không gian riêng tư.

Chính vì biết được điều này nên nổi chua xót trong lòng Giang Nhu ngày càng dâng trào.

Cuối cùng trong tiếng gió núi ồn ào, con đê cuối cùng bị vỡ, nước mắt rơi xuống như rèm châu bị cắt đứt.

Cô suy nghĩ rất lâu, mới nói lời đầu tiên với bia mộ Giang Phàm.

“Tống Dương thật tốt phải không?”

Tựa như cô đang hỏi người đàn ông trong bức ảnh đen trắng trên bia mộ, lại tựa như đang nói với gió.

Giang Nhu nuốt khan, nghẹn ngào mỉm cười.

“Thật xin lỗi, mãi vẫn chưa nói với anh, em đã khôi phục trí nhớ.”

“Kỳ thật, giữa chúng ta vẫn luôn thiếu một lời tạm biệt chính thức, phải không?”

Giọng nói của Giang Nhu có chút run rẩy, tầm nhìn của cô đã hoàn toàn mơ hồ, không thể nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông trong bức ảnh trên bia mộ.

Chóp mũi hồng đến trong suốt.

Cô nghĩ bản thân sẽ có rất nhiều điều muốn nói với Giang Phàm.

Nhưng sau khi nước mắt tuôn rơi, cảm giác đè nén trong lòng bị gió thổi bay không ít, sự nặng nề cũng lặng lẽ biến mất.

Sau đó, Giang Nhu lau nước mắt, đến gần bia mộ, cô duỗi tay chạm vào khuôn mặt người đàn ông trong ảnh.

Cảm xúc lạnh lẽo tựa như kim đâm, chạy thẳng theo máu chạm vào trái tim.

Cô mỉm cười với người đàn ông trên bia mộ, giọng mũi nặng nề, cô hít một hơi thật sâu.

“Chúc ngủ ngon, Giang Phàm.”

“Chúc anh có một giấc mơ đẹp.”

***

Đêm khuya, tại Giang Sơn Lệ Cảnh.

Giang Yến đang sắp xếp lại một số di vật được đưa về cùng Giang Phàm.

Trong lúc vô tình anh nhìn thấy một quyển nhật ký bìa màu đen.

Sau một lúc do dự, anh mở quyển nhật ký ra.

Quyển nhật ký đã được vài năm, Giang Yến nhớ rõ, quyển nhật ký này là vào sinh nhật mười tám tuổi của Giang Phàm, Giang Nhu đã tặng nó cho anh ấy.

Giang Yến chỉ đọc trang đầu tiên của quyển nhật ký.

Ở giữa có một dòng chữ…..

Nguyện vọng sinh nhật tuổi mười tám!

Xin Chúa phù hộ cho cô gái của tôi, cho cô ấy một đời vui vẻ.

Hãy…hạnh phúc nhé!