Chương 59. Ngoại truyện Giang Phàm, Giang Nhu, Tống Dương

Hơn mười một giờ đêm, bữa tiệc họp lớp mới kết thúc.

Lúc chia tay, một số bạn cùng lớp mời Tống Dương và Giang Nhu đi ăn khuya nhưng bọn họ từ chối.

Hai vợ chồng đang thanh toán ở quầy bên kia, lúc đó Tống Dương có chút say, càng dính lấy Giang Nhu hơn lúc bình thường.

Trong lúc Giang Nhu quẹt thẻ, anh liền đứng phía sau ôm eo cô, tựa cằm lên vai cô.

Hơi thở nóng bỏng hòa quyện với mùi rượu, từng đợt phả vào chiếc cổ trắng nõn của Giang Nhu.

Vì thế lúc Giang Nhu thanh toán hóa đơn, sắc mặt càng thêm ửng hồng.

Sau khi ra khỏi hội sở âm nhạc, Giang Nhu mới nhớ ra phải gọi tài xế lái thay.

Trong lúc chờ người lái thay tới, vợ chồng bọn họ đứng trên bậc thềm trước hội sở âm nhạc, lần lượt chào các bạn học cũ.

Suốt cả quá trình Tống Dương vẫn luôn bám lấy Giang Nhu, trước khi đi còn bị trêu chọc có phải muốn đóng gói thức ăn cho chó để bọn họ mang về nhà hay không.

Khuôn mặt xinh đẹp của Giang Nhu đỏ bừng, nhưng cũng không ngăn cản Tống Dương, rất chiều chuộng anh.

Sau khi những người kia rời đi gần hết, Tống Dương lấy lại tinh thần cuối cùng cũng vui vẻ lên một chút.

Anh nhớ ra điều gì đó, đứng thẳng người, thân mật nắm tay Giang Nhu.

“Bà xã, anh đưa em đến chỗ này….”

“Đi chỗ nào a, rất nhanh tài xế lái thay sẽ đến đây.”

Giang Nhu không lay chuyển được anh.

Người đàn ông dẫn cô xuống bậc thang, chạy đến một tiệm hoa bên đường đang kiểm kê hàng.

Đến cửa hàng, Tống Dương đi thẳng đến bó hoa hồng mà người chủ vừa mới mang tới.

“Tôi muốn cái này, hoa hồng đỏ, chín mươi chín đóa loại này!”

Giang Nhu cũng ngơ ngác như người chủ tiệm hoa, hoàn toàn không biết tại sao Tống Dương lại đột nhiên đưa cô đến đây mua hoa.

Cô cũng không phải thật sự thích hoa hồng đỏ gì đó.

Kết quả người đàn ông vẫn bướng bỉnh, quấn lấy chủ tiệm hoa, giọng điệu thương lượng như trẻ con xin kẹo.

Chủ cửa hàng là một người phụ nữ đã gần năm mươi tuổi, có lẽ nhìn thấy Tống Dương lớn lên khá dễ nhìn nên bỏ công việc trong tay, gói một bó hoa hồng đỏ cho anh.

Tống Dương cũng biết bản thân đã làm phiền bà chủ nên trả số tiền gấp đôi.

Trong lúc chờ nhận hoa, Giang Nhu đã trả lời hai cuộc gọi từ tài xế lái thay.

Sau đó Tống Dương vừa nhận hoa và trả tiền, cô nhanh chóng kéo anh trở về.

“Về sau anh nên uống rượu ít một chút.”

Cô cảm thấy Tống Dương say rượu quá phiền phức, nhưng anh cũng bày trò khoa trương và làm nũng khiến người khác không thể tức giận.

Ví dụ như lúc này Giang Nhu đang nhắc nhở, người đàn ông ngoan ngoãn gật đầu ghi nhớ, nhẹ nhàng lên tiếng đồng ý.

Khi đang chờ đèn giao thông ở lối đi bộ, Tống Dương cuối cùng cũng nhớ ra việc đưa cho Giang Nhu bó hoa hồng.

Thân hình cao lớn cúi thấp, khuôn mặt tuấn tú như điêu khắc đến gần Giang Nhu, hơi thở tràn ngập vị ngọt của bia lúa mạch.

“Bạn học Giang Nhu, anh thích em.”

“Khi bắt đầu năm nhất cao trung, anh đã yêu em ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy em….”

“Em đồng ý…. làm bạn gái anh không?”

Giọng người đàn ông nháy mắt đã bị cơn gió đêm thổi tan.

Nhưng trái tim Giang Nhu lại rung động như nổi lên gợn sóng, từng câu nói lắng đọng rất lâu.

Đôi mắt ngấn nước mở to, trong đôi mắt đen láy ánh lên sự ngạc nhiên và bối rối.

Dưới sự trêu chọc của làn gió đêm nhịp tim của cô dần tăng lên, Giang Nhu đỏ mặt, hô hấp cũng thắt lại, cô khiễng chân hôn lên khóe môi Tống Dương.

Giọng nói cực kỳ cưng chiều.

“Đồ ngốc, không phải em đã là vợ anh rồi sao?”

Giang Nhu nghĩ rằng, Tống Dương là say nên hồ đồ.

Dù vậy, trước lời tỏ tình đầy tình cảm của anh, cô vẫn rung động đến mức tim đập mất kiểm soát.

Người đàn ông thuận thế quấn lấy eo cô, cúi đầu nhẹ nhàng áp vào trán cô, trên môi mỏng nở nụ cười yêu kiều.

“Anh biết….nhưng cái này là dành tặng em.”

“Anh thích em, ngay trong đêm liên hoan sau kỳ thi tốt nghiệp anh đã muốn nói với em.”

Giang Nhu bị giọng nói trầm thấp của anh trêu chọc đến đỏ bừng hai bên tai, suy nghĩ hoàn toàn rối loạn.

Một lúc lâu sau mới nhớ lại buổi tiệc liên hoan sau kỳ thi tốt nghiệp do cả lớp tổ chức.

Cô dường như….được Tống Dương tặng một bó hoa cúc trắng?

“Nào có ai tỏ tình lại tặng hoa cúc trắng, anh có bị ngốc không?”

Giang Nhu lấy lại tinh thần, nghĩ đến chuyện xảy ra đêm đó, cô duỗi tay đẩy ngực Tống Dương.

Nhưng người đàn ông lại không hề cử động, ngược lại đưa đôi môi mỏng đến gần khóe môi cô, hơi thở nóng bỏng, giọng nói khàn khàn.

“Anh đã đặt mua hoa hồng, là thật.”

“Cũng không biết cuối cùng đã sai ở phân đoạn nào.”

“May mắn là anh vẫn còn có thể cưới em về nhà.”

Giọng nam trầm xuống, hô hấp của Giang Nhu bị anh nuốt chửng, tim như nai con chạy loạn.

Cô thậm chí còn quên mất tài xế lái thay vẫn đang đợi, nên đã vòng tay qua cổ Tống Dương đáp lại nụ hôn của anh ngay trên đường.

Giờ phút này, cô cảm thấy may mắn vì đã yêu Tống Dương.

Đã không phụ tấm chân tình của anh.

***

Sau khi kết hôn ba năm, Giang Nhu bình an sinh con.

Khi cô và đứa bé cùng lúc bị đẩy ra khỏi phòng sinh, Tống Dương lùi lại một đoạn, ở phía sau âm thầm lau nước mắt.

Một người đàn ông cao lớn nhưng trái tim lại mong manh yếu ớt.

Vì không muốn để Giang Nhu nhìn thấy quầng đỏ dưới mắt anh, trong lúc cô nghỉ ngơi, Tống Dương đi rửa mặt và đắp khăn nóng lên mắt.

Một giấc này Giang Nhu ngủ thật sự yên ổn ngon lành.

Khi cô tỉnh lại, ngoài cửa sổ trời đã tối, trong không khí tràn ngập mùi thuốc sát trùng hòa lẫn mùi thơm ngọt ngào của hoa hồng.

Trước tiên Giang Nhu liếc nhìn Tống Dương, người mệt mỏi đến mức ghé vào mép giường ngủ.

Bàn tay dày rộng và ấm áp của anh nắm lấy một bàn tay cô, ngay cả khi ngủ say cũng không buông nó ra.

Trên chiếc nôi bên cạnh, giữa những khe hở có thể nhìn thấy một em bé đang ngủ say, đó là hình ảnh yên bình duy nhất mà Giang Nhu nhìn thấy trong đời.

Có lẽ khi cô rút tay ra đã ảnh hưởng tới Tống Dương, người đàn ông theo phản xạ có điều kiện ngồi thẳng dậy.

Trước tiên anh nhìn Giang Nhu, sau đó định lại xem đứa bé.

Kết quả nhìn thấy Giang Nhu đã tỉnh, Tống Dương liền quên mất đứa bé.

“Bà xã….em cảm thấy thế nào?”

Tống Dương định ấn chuông gọi bác sĩ đến.

Nhưng Giang Nhu đã ngăn anh lại.

“Em không sao, chỉ có hơi đói bụng.”

Sau khi “dỡ hàng” cô cảm thấy cả thể xác và tinh thần đều nhẹ nhàng.

Lúc này cô chỉ muốn nhìn thấy đứa bé, suy cho cùng trên đời này cậu bé là người duy nhất có quan hệ huyết thống với cô.

Tống Dương ôm đứa bé đến bên cạnh cô, tiểu gia hỏa dường như cũng cảm nhận được điều gì đó, mở to mắt và cười với Giang Nhu.

Mặc dù Giang Nhu biết rằng, với thị lực hiện tại của cậu bé sẽ không thể nhìn thấy rõ cô là ai.

Cũng không rõ ý nghĩa của mỉm cười.

Nhưng cô vẫn có cảm giác cậu đang mỉm cười với cô.

Nụ cười kia tựa như thiên sứ chữa lành trái tim mọi người, khiến cô cảm thấy thời gian mang thai mười tháng cùng những cơn đau co thắt chẳng là gì cả.

Giang Nhu yêu đứa trẻ này nhiều hơn cô đã nghĩ.

Một mặt là vì huyết thống, mặt khác là vì suốt mười tháng qua bọn họ đã dùng chung một quả tim.

“Đã chọn tên cho con chưa?”

Giang Nhu trêu chọc đứa bé một lúc, sau đó ngước mắt nhìn về phía Tống Dương đang canh giữ bên cạnh.

Người đàn ông vừa gọi điện về nhà, nhờ người mang cháo cá đã nấu chín đến đây.

Nghe được câu hỏi của Giang Nhu, Tống Dương nghiêng người hôn lên trán cô, dịu dàng đáp:

“Vẫn chưa!”

“Anh đã thương lượng với ba mẹ, tên con sẽ do em chọn.”

Vốn dĩ đứa bé này là do Giang Nhu kiên định nên mới có được.

Tống Dương chưa bao giờ nghĩ đến sẽ để cô sinh con, bởi vì lúc còn nhỏ anh đã nghe mẹ nói qua, khi sinh ra anh rất khó khăn do sinh khó và mất nhiều máu.

Mẹ nói những lời này vì lúc đó anh quá nghịch ngợm, khiến bà rất tức giận.

Bà thường xuyên nói rằng, sớm biết như thế thì chỉ sinh chị gái Tống Tinh Nguyệt.

Sao phải sinh ra vị tổ tông này để làm khổ mọi người, tự tìm rắc rối.

Khi đó Tống Dương vẫn còn nhỏ tuổi, chưa biết những vất vả của việc làm cha làm mẹ.

Sau lại kết hôn với Giang Nhu, anh có chút sợ việc cô mang thai, nên đã từng nghĩ đến việc thắt ống dẫn tinh.

Nhưng Giang Nhu cũng có suy nghĩ của riêng mình.

Trên đời này cô không có người thân ruột thịt, đối với cô mà nói, đây thật sự là một sự tiếc nuối và chấp niệm.

Vì vậy Tống Dương đã đồng hành cùng cô, bù đắp cho sự tiếc nuối này.

Theo một ý nghĩa nào đó, đứa bé này vốn dĩ sinh ra cho Giang Nhu.

Vì thế tên của đứa bé, nên để cô với tư cách là một người mẹ quyết định.

Giang Nhu không có nhiều kinh nghiệm đối với việc chọn tên, mãi đến hạn làm giấy khai sinh cho con, cô mới chọn được tên Tống Nghiên.

***

Khi Tống Nghiên lên năm tuổi, không cẩn thận đã làm vỡ một chiếc vòng tay.

Ở cái tuổi được ví như một chú cún con, thích nhất lục tung cả nhà, thứ gì cũng muốn cầm nắm trên tay chơi đùa.

Lúc chiếc vòng tay bị vỡ, Giang Nhu đang trực ở bệnh viện.

Sau khi sinh Tống Nghiên cô đã thi lên thạc sĩ ngành y, vào làm ở một bệnh viện tư nhân.

Vì mối quan hệ với Giang Khải Minh và Giang Lãng, Giang Nhu đã trượt kỳ thi trở thành bác sĩ pháp y.

Cô chấp nhận thoái lui chờ đợi sự tốt đẹp tiếp theo, sau đó lựa chọn trở thành bác sĩ, chữa bệnh cứu người.

Lúc nhận được cuộc gọi của Tống Dương, Giang Nhu đang bận rộn.

Cô cũng không để ý nhiều đến chiếc vòng tay, buổi tối lúc về nhà mới biết được chiếc vòng tay mà Tống Nghiên làm vỡ là quà cưới của Giang Phàm lúc cô và Tống Dương kết hôn.

Vốn dĩ muốn tìm cơ hội trả lại cho Giang Phàm, nhưng Giang Yến nói với Giang Nhu, sau khi đào tạo chuyên sâu ở nước ngoài Giang Phàm đã nộp đơn xin trở thành nhân viên y tế dã chiến.

Mấy năm gần đây Giang Phàm đều chưa trở lại thành phố S, mỗi năm có một cuộc điện thoại báo anh vẫn bình an là tốt rồi.

Vì vậy chiếc vòng ngọc kia, Giang Nhu vẫn chưa có cơ hội trả lại cho Giang Phàm.

Cô cũng không đeo nó.

Bởi vì Giang Nhu biết, đó là di vật của người bà quá cố.

Cô nhớ trên tay Ôn Noãn cũng đeo một chiếc khác, giống như đúc với chiếc này.

Ôn Noãn nói đó là quà của ông nội cho cô, nói là bà nội Giang dặn dò muốn tặng cho hai người cháu dâu.

Hiện tại chiếc vòng đã bị vỡ, Giang Nhu không thể giải thích được cảm giác trong lòng thế nào.

Thật trống trải, thật bình tĩnh, lại có chút buồn bã, hoang vắng đã lâu rồi không có.

Cô nhìn chiếc vòng ngọc bị vỡ trong hộp, im lặng.

Ở bên cạnh là Tống Nghiên đang bị Tống Dương phạt quỳ, chóp mũi hồng hồng, vô cùng ủy khuất nhưng không dám nói ra.

Tống Dương lo lắng nhìn Giang Nhu, muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nên nói gì.

Sau lại vẫn là Giang Nhu tự lấy lại tinh thần, đóng chiếc hộp gỗ lại.

“Nếu đã vỡ rồi thì vỡ thôi, có lẽ đây chính là số phận của chiếc vòng tay này.”

Nói xong, cô bước đến kéo Tống Nghiên đứng dậy.

Bắt đầu oán giận Tống Dương quá nghiêm khắc với con mình, con trai mới năm tuổi, hình phạt quỳ gối quá khắc nghiệt.

Còn hỏi anh có phải cha ruột hay không.

Tống Dương: “…”

Dĩ nhiên anh là cha ruột, thảm mềm như vậy, Tống Nghiên cũng chỉ mới quỳ năm ba phút, sao có thể gọi là khắc nghiệt?

Nhưng anh lại không dám phản bác Giang Nhu.

Vì làm Giang Nhu nguôi giận, Tống Dương lái xe, một nhà ba người đi ăn một bữa thịnh soạn, bầu không khí rất hòa thuận.

Nhưng đêm đó Giang Nhu lại gặp ác mộng.

Đã rất lâu rồi cô mới mơ thấy Giang Phàm.

Trong giấc mơ, cả người Giang Phàm đầy máu, anh đứng ở vùng đất hoang vu vô tận, trong miệng kêu tên Giang Nhu, như đang nói lời tạm biệt với cô.

Vì cơn ác mộng này, trời chưa sáng Giang Nhu đã thức dậy.

Kết quả chỉ vài phút sau, cô nhận được điện thoại của Giang Yến, nói rằng từ nước ngoài thông báo tin tức mới nhất…….

Giang Phàm…..đã hy sinh trên chiến trường.