Chương 58. Ngoại truyện Giang Phàm, Giang Nhu, Tống Dương

Ngày thứ hai sau hôn lễ, Giang Nhu và Tống Dương đi hưởng tuần trăng mật.

Khi họ trở về thành phố S sau khi thăm thú non sông tổ quốc, giữa hè đã bị mùa đông lạnh giá lấn át, hai bên con đường dài phủ đầy tuyết.

Một thành phố lớn như vậy đã bị bao phủ một tầng trắng bạc.

Thật trùng hợp, Giang Nhu và Tống Dương vừa trở lại thành phố S, ngày hôm sau họ đã thấy các bạn học cao trung thông báo họp lớp.

Bữa tiệc được lên kế hoạch vào ngày lễ Laba (*), người tổ chức là lớp trưởng lớp cao trung, địa điểm được chọn là một hội sở âm nhạc ở ngoại ô phía tây thành phố S.

Khi Tống Dương và Giang Nhu kết hôn, họ cũng không thông báo cho quá nhiều bạn học cũ.

Đến tham gia hôn lễ của bọn họ cũng chỉ có anh em, bạn bè thân thiết với Tống Dương và Giang Nhu.

Nhóm anh em của Tống Dương đông người hơn một chút, nhưng học cùng lớp cũng chỉ có hai ba người, những người khác tuy học cùng trường nhưng lại khác lớp.

Ngay khi Tống Dương còn đang do dự có nên đến buổi họp lớp hay không, Giang Nhu đã chuẩn bị tốt quần áo cho anh và cô để mặc đi dự tiệc.

Biết được Giang Nhu muốn tham dự buổi họp lớp, Tống Dương có vài phần ngạc nhiên.

Bởi vì đây không phải là lần đầu tiên tổ chức họp lớp cao trung, mỗi năm đều tổ chức một lần, nhưng cả lớp chưa từng có mặt đông đủ.

Tống Dương không có việc gì trì hoãn sẽ đi gặp các bạn học cũ.

Trước kia Giang Nhu ở nước ngoài nên không tính, sau khi về nước cô cũng chưa từng tham gia.

Lúc đó Tống Dương phỏng đoán, nguyên nhân có lẽ vì Giang Phàm không thích loại tụ tập thế này, nên Giang Nhu cũng không đi.

“Thật ra từ lâu em đã muốn tụ tập náo nhiệt cùng các bạn học cũ, anh không nhớ khoảng thời gian còn đi học sao?”

Giang Nhu đang ngồi trước bàn trang điểm vẽ lông mày.

Tống Dương đã thay âu phục và đi giày da, đang đứng trước gương to thắt cà vạt.

Nhưng dù có cố gắng thế nào anh cũng thấy không ổn, tâm tư vừa động, anh liền cầm cà vạt đi tìm Giang Nhu.

Kỹ thuật thắt cà vạt của Giang Nhu cũng không tốt lắm.

Bản thân cô cảm thấy nó có chút nghiêng lệch, nhưng Tống Dương lại vui vẻ như một đứa trẻ, đứng trước gương soi đến nửa ngày.

Còn chủ động đề nghị giúp cô vẽ lông mày.

Lông mày bên trái Giang Nhu vẫn luôn vẽ không đẹp, cô đã thử mấy lần nhưng vẫn không thể vẽ cân xứng với lông mày bên phải.

Không còn sự lựa chọn nào khác, cô chỉ biết còn nước còn tát, nên để Tống Dương thử xem.

Lúc này người đàn ông cong người cúi xuống, gương mặt tuấn tú đến gần cô, ngón tay thon dài nhẹ nhàng nhéo cằm cô, tay còn lại cầm bút chì vẽ lông mày, cau mày so sánh một trận.

Dáng vẻ của anh vô cùng nghiêm túc, dường như đang xem Giang Nhu là một tác phẩm nghệ thuật vô cùng quý hiếm.

Cảm giác được người khác để vào mắt, đặt vào tim mà cưng chiều vô cùng tốt đẹp.

Vì vậy Giang Nhu không quan tâm đến lông mày của mình nữa, nhất quyết trêu chọc Tống Dương, nhiều lần nghiêng người hôn lên đôi môi hơi mím lại của anh.

Lần đầu tiên, Tống Dương bị nụ hôn của cô làm cho choáng váng, tay anh run lên, bút chì vẽ lông mày vẽ một đường cong ở đuôi lông mày cô gái.

Kết quả là ngay khi Tống Dương vội vàng dùng khăn bông lau sạch cho Giang Nhu thì cô đã thành công ra đòn thứ hai.

Lần này Tống Dương không còn bối rối nữa, anh dùng ánh mắt mơ hồ nhìn Giang Nhu, môi mỏng nhếch lên cười, bộ dạng như muốn nằm yên cho cô hôn, không có biện pháp nào với cô.

Thế là Giang Nhu lại hôn anh lần thứ ba.

Nhưng lần này người đàn ông vừa vặn bắt được.

Anh giống như một người thợ săn đang chuẩn bị sẵn sàng chờ đợi con mồi sa lưới, khoảnh khắc Giang Nhu phủ lên đôi môi mỏng của anh, bàn tay to lớn cũng áp lên gáy cô, thuận thế đè lên môi cô lấy lại cả vỗn lẫn lãi của sự trêu chọc vừa rồi.

Hôn đến răng môi tê dại, Giang Nhu không thở được, Tống Dương mới buông cô ra.

Đôi mắt hai mí ngập tràn thâm tình, tựa như một tấm lưới giăng lên giữa sương mù mênh mông, một lưới đã bắt trọn Giang Nhu.

Cô khẽ liếʍ đôi môi kiều diễm bị hôn đến ướŧ áŧ, những vì sao trong mắt nhảy múa, giọng nói nhẹ nhàng như đang quyến rũ.

“Buổi họp lớp nếu đến muộn một chút, hẳn là không sao nhỉ?”

“Anh nói xem, ông xã?”

Giang Nhu nói xong liền mỉm cười quyến rũ không chút che giấu với Tống Dương.

Cô giống như một tiểu yêu tinh, khiến cho Tống Dương môi lưỡi khô khốc, vô cùng nóng nảy.

Người đàn ông được mời gọi trong nháy mắt đã bế người phụ nữ trên ghế lên, thuận thế đè cô xuống cuối giường.

Ánh đèn ấm áp trong phòng lặng lẽ đổ xuống, phản ánh rõ ràng tình yêu mãnh liệt giữa hai người.

***

Khoảng chín giờ tối, Tống Dương cùng Giang Nhu lái xe đến địa điểm tổ chức buổi hòa nhạc ở ngoại ô phía tây.

Bởi vì Giang Nhu muốn tham gia bữa tiệc họp mặt, nên Tống Dương đã bỏ tiền bao hết địa điểm tổ chức.

Khi anh vòng tay qua eo người phụ nữ đẩy cửa bước vào, các bạn học cũ đang cuồng nhiệt nhảy múa trong phòng bao rộng lớn.

Mùi rượu, thuốc lá, nước hoa hòa quyện trong không khí khiến người ta có chút ngột ngạt.

May mắn là Giang Nhu đối với những trường hợp thế này cũng không bày xích.

Sau khi cô và Tống Dương vào phòng riêng, hiện trường đã bị lớp trưởng kiểm soát.

Mọi người đều nồng nhiệt chào đón, những người bạn học cũ muộn màng phát hiện ra họ đeo nhẫn cùng kiểu dáng thì chạy đến chúc mừng, thuận tiện phàn nàn hai câu, vì sao không mời bọn họ dự hôn lễ.

Tuy nhiên một nhóm đông người không dám xông đến trước mặt Tống Dương làm loạn, chỉ có thể thừa dịp Tống Dương bị mấy anh em tốt kéo đi phạt rượu, bọn họ mới vây quanh Giang Nhu yêu cầu một lời giải thích.

Sau đó vẫn không nhận được lời giải thích nào, vì cùng lúc Giang Nhu và Tống Dương uống xong ba ly rượu phạt thì anh lại trở về bên cạnh cô, tiếp tục làm người bảo vệ cho cô.

Vì vậy một đoạn thởi gian rất lâu, bên cạnh Giang Nhu không có ai dám đến ôn chuyện với cô.

Giang Nhu chán nản không còn cách nào khác là ca hát, hết bài này đến bài khác, trạm ca hát bên kia dường như trở thành lãnh địa độc quyền của cô, ngoài cô ra thì không có ai đến hát.

Hết cách, ai bảo Tống Dương chỉ thích một mình cô hát.

Người khác ca hát anh chỉ cảm thấy ồn ào.

Ngay cả khi các anh em tốt tìm Tống Dương chơi xúc xắc uống rượu anh cũng không đi, chỉ ăn vạ bên cạnh Giang Nhu.

Khi cô hát, anh sẽ nắm lấy bàn tay còn lại và vuốt ve các đường hoa văn trên đầu ngón tay cô.

Lúc thì cùng cô mười ngón tay đan vào nhau, lúc lại vẽ tranh lên lòng bàn tay cô, điều này khiến Giang Nhu nhiều lần phá vỡ giai điệu của bài hát.

Mỗi khi nốt nhạc bị lạc nhịp, các bạn học cũ đang vui vẻ sẽ vô thức nhìn về góc Giang Nhu và Tống Dương đang ngồi.

Lần đầu tiên hai người còn tính là cư xử bình thường, chỉ là nắm tay nhau mà thôi.

Lần thứ hai, Giang Nhu bị Tống Dương ôm ngồi lên đùi anh, người đàn ông vòng tay qua eo cô, cằm tựa vào vai cô, thỉnh thoảng sẽ cùng cô hát vài câu.

Nhìn đến lần thứ ba….tên gia hỏa kia, hai người họ đang hôn nhau.

Lớp trưởng thật sự không nhìn được nữa, trước nguy cơ bị gϊếŧ bởi ánh mắt của Tống Dương, gọi Giang Nhu đến chơi nói thật hay chọn mạo hiểm.

Vì thế Tống Dương không mời mà đến, chen vào đám đông bên cạnh Giang Nhu.

Có người hài hước nói rằng:

“Tống Dương, tối nay cậu nhất định phải ép tất cả chúng tôi ăn thức ăn cho chó đến chết cậu mới thôi đúng không?”

“Địa vị gia đình của cậu đã bị lộ quá rõ ràng.”

Giang Nhu cũng sợ Tống Dương sẽ bị mất mặt trước các bạn học cũ, nổ lực nâng cao địa vị gia đình của anh.

Nhưng bản thân Tống Dương lại tỏ ra thờ ơ, dường như tôn nghiêm và thể diện của một người đàn ông đối với anh đều không đáng một xu nào.

Dù người khác có giễu cợt thế nào thì anh vẫn giữ thái độ thờ ơ.

Cuối cùng vẫn là Giang Nhu nghe không được nữa, bởi vì dần dần có người âm dương quái khí nói Tống Dương cưới một tiểu tổ tông.

Cô định phản kích, nhưng không ngờ người đàn ông vẫn luôn ăn vạ bên cạnh cô lại lên tiếng trước, giọng điệu phóng túng như lúc còn niên thiếu.

“Vợ của tôi, tôi muốn chiều chuộng thế nào thì chiều chuộng thế ấy, cậu quản được sao?”

“Thế nào, vợ cậu gả cho cậu là vì muốn cho cậu thể diện à?”

“Vợ của chính mình, mình lại không cưng chiều, chẳng lẽ đợi người khác đến giúp cậu cưng chiều sao?”

Tống Dương cau mày, thiếu kiên nhẫn liếc nhìn bạn nam cùng lớp, trong lòng có chút bực bội.

Anh vừa dứt lời, trong phòng riêng hoàn toàn im lặng.

Ngay cả Giang Nhu cũng bị lời nói của anh khiến cho trợn mắt há mồm, một lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần.

Để xoa dịu bầu không khí với các bạn học cũ, Giang Nhu đã nhờ Tống Dương đi lấy cho cô một ít đồ ăn.

Người đàn ông cuối cùng cũng rời đi, Giang Nhu và cô bạn ngồi cùng bàn mới có cơ hội ngồi cạnh nhau ôn lại chuyện cũ.

“Không nghĩ tới cậu sẽ kết hôn với Tống Dương, khi còn đi học, tôi còn nghĩ cậu rất ghét cậu ấy.”

Giang Nhu thu lại ý cười trên khóe môi, nhưng cũng không phủ nhận.

“Cũng không phải là ghét anh ấy, chỉ là hơi sợ anh ấy mà thôi.”

“Đánh nhau rất đáng sợ.”

“Nhưng hai người ở bên nhau tôi lại thấy rất hợp tình hợp lý.”

Cô bạn cùng bàn liếc nhìn cửa phòng riêng, trước khi Tống Dương quay lại, đã nhanh chóng kể cho cô nghe việc cậu học sinh năm hai tỏ tình với Giang Nhu nhưng không thành.

“Không phải cậu nói Giang Phàm cùng cậu đến trường và chưa bao giờ gặp bọn người của Lý Du sao?”

“Sau này tôi mới biết được, nguyên nhân là do Tống Dương đã dạy cho bọn họ một bài học.”

“Chắc chẳn lúc đó cậu ấy đã thích cậu rồi…”

Người bạn cùng bàn còn nói điều gì đó, nhưng Giang Nhu không nghe rõ.

Hiện tại, trong đầu cô chỉ có Tống Dương.

Giang Nhu vẫn còn nhớ rất rõ ràng, một ngày sau khi cô bị đàn anh bao vây, ở văn phòng giáo viên cô đã nhìn thấy Tống Dương bị giáo viên chủ nhiệm mắng.

Trên mặt anh vẫn còn những dấu vết nhuộm màu, lúc đó cô vẫn đang suy nghĩ, tại sao người đàn ông này lại đánh nhau.

Hóa ra… là vì cô.

Hóa ra từ lúc ấy, Tống Dương đã vì cô làm rất nhiều việc…

Nhưng cô hoàn toàn không biết gì cả, thậm chí cô còn quay lưng tránh mặt anh, cách xa anh vạn dặm…

***

(*) Lễ Laba : là lễ Phật Thành Đạo hay còn gọi là Tết Lạp Bát, được tổ chức vào ngày mùng tám tháng chạp, phổ biến ở miền Bắc Trung Quốc. Trước đây, lễ hội ra đời để tưởng nhớ sự thành đạo của Đức Phật Thích-ca Mâu-ni. Sau dần trở thành ngày lễ của dân gian.