Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Yêu Đương Không Bằng Kết Hôn

Chương 57. Ngoại truyện Giang Phàm, Giang Nhu, Tống Dương

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thất Tịch năm sau, Giang Nhu và Tống Dương kết hôn.

Giang Yến đã chuẩn bị của hồi môn hậu hĩnh cho Giang Nhu, lúc bắt đầu nghi thức hôn lễ, cũng chính anh là anh cả đã thay mặt cha cô, trịnh trọng giao Giang Nhu đến tay Tống Dương.

Trong mắt người ngoài, cho dù Giang Khải Minh và Giang Lãng có phạm tội và bị giam cầm thì Giang Nhu vẫn là đại tiểu thư nhà họ Giang.

Nhà họ Tống cũng không vì sự việc của Giang Khải Minh mà xem thường cô, quy mô hôn lễ không hề thua kém hôn lễ của Giang Yến và Ôn Noãn.

Chỉ là phong cách khác nhau.

Hôn lễ của Tống Dương và Giang Nhu được tổ chức trong một lâu đài cổ, cách bố trí vô cùng giống với lâu đài thường được nhắc đến trong truyện cổ tích.

Phong cách tổng thể giống với một câu chuyện cổ tích, Giang Nhu chính là công chúa cao quý duy nhất trong truyện.

Ngày cưới có rất nhiều khách mời và bạn bè, Giang Nhu nhận được lời chúc phúc từ mọi người, luôn được bao bọc trong hạnh phúc.

Bận rộn từ sáng sớm đến tối muộn, cho đến khi màn đêm buông xuống, cô và Tống Dương mới trở về nhà riêng của bọn họ, năm tháng cuối cùng cũng đã lắng xuống.

***

Biệt thự đèn sáng rực rỡ.

Giang Nhu tắm rửa xong ngồi ở cuối giường mở những gói quà cưới đã nhận được, Tống Dương vẫn chưa tắm, khoanh chân ngồi ở trên thảm, từng ngón tay thon dài đặt ở mắt cá chân cô, giữ bàn chân giúp cô xoa bóp.

“Bà xã, đã vất vả rồi!”

Khuôn mặt tuấn tú, rắn rỏi của Tống Dương tràn ngập ý cười.

Dù đã mệt mỏi cả ngày, nhưng trên gương mặt người đàn ông không hề có dấu vết mệt mỏi.

Trong đôi mắt sâu thẳm của anh tràn ngập ánh sáng, ánh mắt anh dừng lại trên người Giang Nhu chất chứa tình yêu mãnh liệt.

Giang Nhu đang mở những hộp quà, cụp mắt liếc nhìn anh, khóe môi nở nụ cười nhẹ.

“Anh mau đi tắm đi, đã mệt mỏi cả ngày rồi.”

“Có muốn ăn khuya không, em đặt đồ ăn mang đến?”

Giang Nhu không giỏi nấu ăn, vì vậy Tống Dương đã cố ý nghiên cứu một thời gian.

Đặc biệt là những món ăn yêu thích của Giang Nhu, anh đã luyện tập rất nhiều lần, dùng hai người lớn tuổi trong nhà làm chuột bạch.

Cuối cùng sự chăm chỉ cũng được đền đáp, những món ăn đó đã trở thành sở trường của Tống Dương.

Nhưng hôm nay đã quá muộn và cũng quá mệt mỏi, Giang Nhu không nỡ để anh vào bếp bận rộn.

Liền nghĩ đến việc gọi đồ ăn để lấp đầy dạ dày.

Tống Dương xoa chân cho cô xong vào phòng tắm rửa tay.

Khi bước ra anh nói với Giang Nhu.

“Em đợt một chút, anh xuống nhà nấu hoành thánh, nhanh hơn đặt đồ ăn bên ngoài.”

Anh sợ Giang Nhu đói nên phải lấp đầy bụng cô trước.

Giang Nhu cũng không ngăn cản anh, những việc đối xử tốt với cô, Tống Dương rất kiên trì.

Khi người đàn ông mang hoành thánh nóng hổi lên, Giang Nhu đã sắp xếp những món quà và mang vào phòng thay quần áo.

Cô định mở hộp cuối cùng, thuận tay cầm lấy một chiếc hộp màu đỏ được khắc từ gỗ trầm hương, bên trong có một chiếc vòng tay ngọc bích.

Tống Dương đặt hoành thành lên bàn trang điểm bên kia, đi vào phòng thay quần áo, lại gọi Giang Nhu thêm một tiếng.

Trước đó anh đã gọi cô hai lần nhưng Giang Nhu không trả lời, chỉ nhìn chăm chú vào chiếc vòng ngọc trong hộp.

Mãi cho đến khi Tống Dương đi đến phía sau cô, cánh tay rắn chắc ôm lấy eo cô từ phía sau.

Giang Nhu mới khó khăn lấy lại tinh thần, cô nhìn lại và mỉm cười với anh.

“Hoành thánh nấu xong rồi sao?”

Người đàn ông thấp giọng đáp lại, ánh mắt rơi vào chiếc vòng ngọc kia.

Thuận miệng hỏi một câu rất bình thường:

“Chiếc vòng này thật đẹp, là của ai tặng vậy?”

“Sao anh lại có cảm giác nó rất quen mắt.”

Tống Dương thật sự có cảm giác quen thuộc, dường như anh đã từng nhìn thấy chiếc vòng tay tương tự ở đâu đó.

Anh cau mày cẩn thận suy nghĩ vài phút, sau đó chợt nhớ ra.

“Trên tay chị dâu có đeo một chiếc, giống như đúc chiếc của em.”

Chị dâu trong miệng anh ý chỉ Ôn Noãn.

Sau khi ngày cưới của Tống Dương và Giang Nhu được ấn định, anh đã sửa miệng theo Giang Nhu, gọi Giang Yến là anh cả, Ôn Noãn là chị dâu.

Trước đó tại nhà cũ Giang gia bọn họ cùng nhau ăn cơm không ít lần.

Tống Dương nhớ rõ lúc mùa hè Ôn Noãn mặc váy, trên cổ tay trái có đeo một chiếc vòng ngọc.

Lúc đó anh đã nghĩ đến việc mua một chiếc cho Giang Nhu, nhưng sau đó đến rất nhiều cửa hàng chuyên bán ngọc cũng không tìm thấy món nào có thể so sánh được.

“Đây là của chị dâu tặng sao?”

Tống Dương mơ hồ, không hiểu tại sao Ôn Noãn lại tặng chiếc vòng ngọc cho Giang Nhu làm quà cưới.

Tân hôn rất được chú trọng, không có ai lại tặng đồ cũ làm quà cưới.

Giang Nhu giật giật môi, cô do dự một lúc mới lên tiếng phủ nhận.

“Không phải.”

“Có lẽ là….quà của anh hai.”

Từ sau khi Giang Nhu mất trí nhớ, nhìn thấy Giang Phàm cô luôn gọi anh là anh hai.

Sau đó chuyện khôi phục trí nhớ ngoài vợ chồng Ôn Noãn Giang Yến, cũng chỉ có Tống Dương biết.

Vì vậy cách xưng hô của cô với Giang Phàm cũng không thay đổi nữa.

Tuy nhiên hai từ “anh hai” này Giang Nhu cũng chỉ gọi vài lần.

Cô và Giang Phàm rất hiếm khi gặp nhau, cơ hội duy nhất cũng chỉ những lúc bọn họ về nhà cũ ăn cơm, khi cả nhà quây quần bên nhau.

Có lẽ Giang Phàm cũng muốn tránh mặt cô nên đã ra nước ngoài một thời gian.

Vì tham dự hôn lễ của Giang Yến và Ôn Noãn nên mới quay về vài hôm.

Giang Nhu chỉ nghe nói anh ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu, dường như có ý định thay đổi nghề nghiệp, không làm bác sĩ tâm lý nữa.

Có lẽ cô đã thật sự buông xuống, sau khi khôi phục trí nhớ, Giang Nhu không còn cố ý nghĩ đến Giang Phàm nữa.

Cuộc sống của cô lúc ở bên cạnh Tống Dương rất viên mãn, căn bản không có thời gian suy nghĩ về điều gì khác.

Ngoài Tống Dương, thì đã rất lâu rồi cô không bị người nào khác tác động đến tình cảm.

Lúc này nhìn chiếc vòng ngọc yên lặng nằm trong hộp, trong lòng cô khẽ rung động, một nỗi buồn khó tả lan khắp tứ chi.

Về phần Giang Phàm, Giang Nhu không giấu giếm Tống Dương bất kỳ điều gì, nhưng thật ra Tống Dương cũng chưa từng hỏi qua cô.

Chỉ là khi cô nhắc đến, anh sẽ yên lặng lắng nghe.

Cảm xúc rất ổn định, giống như hiện tại:

“Mắt thẩm mỹ của Giang Phàm vẫn luôn tốt, chiếc vòng ngọc rất đẹp.”

“Anh giúp em đeo vào thử xem, chắc chắn rất hợp với em.”

Tống Dương duỗi tay cầm lấy chiếc vòng ngọc, sau đó cẩn thận nắm lấy tay Giang Nhu, dự định đeo chiếc vòng ngọc lên cổ tay cô thử xem.

Kết quả Giang Nhu rút tay ra, rời khỏi vòng ôm ấm áp của anh.

“Em không thích đeo vòng ngọc, trông thật già nua.”

“Món quà này quá đắt, chúng ta không nhận nổi, hãy tìm cơ hội trả lại cho anh hai đi.”

“Tiểu Nhu, anh thật sự thấy chiếc vòng này rất đẹp.”

“Em không cần quan tâm đến anh…..”

Tống Dương nghĩ rằng cô sợ anh sẽ để bụng.

Nên nghiêm túc giải thích với cô thật rõ ràng.

Nhưng lời còn chưa nói xong đã bị Giang Nhu cắt ngang.

“Tất nhiên là em phải quan tâm đến anh….”

“Anh là chồng em, là người em yêu, sao em có thể không quan tâm đến anh?”

“Tống Dương, anh là đồ ngốc.”

Giang Nhu tức giận vì thái độ quá mức rộng lượng của anh.

Cô chưa từng nghĩ trên đời này lại có người yêu cô đến thế, yêu đến mức không có điểm giới hạn hay nguyên tắc.

Nhìn thấy Tống Dương cẩn thận lại rộng lượng với mọi chuyện, Giang Nhu bất giác cảm thấy đau lòng cho anh.

Không quan tâm chiếc vòng ngọc kia, cô gái lao vào ngực người đàn ông, nhỏ giọng nức nở.

“Anh không thể tự tin hơn sao?”

“Em lấy anh là vì em muốn lấy anh, anh có hiểu không?”

“Anh là chồng em, anh có quyền ghen với bất kỳ ai.”

Giang Nhu nói xong, Tống Dương một lần nữa tay chân luống cuống.

Anh không ngờ Giang Nhu sẽ khóc, anh không muốn nhìn thấy cô rơi nước mắt.

Tống Dương chỉ có thể vội vàng ôm cô an ủi.

“Anh thật sự không ghen tỵ.”

“Anh đã lấy được em, nếu ghen tỵ thì cũng là người khác phải ghen tỵ.”

Giang Nhu bị lý luận của anh thuyết phục liền nín khóc mỉm cười, bảo Tống Dương bế cô qua ăn hoành thánh.

Ăn hoành thánh xong, Tống Dương đến phòng tập thể thao dưới lầu tiêu hóa một chút, Giang Nhu nằm trên giường cầm di động chơi Anipop. (*)

Khoảng mười một giờ đêm, Tống Dương trở về phòng.

Anh tập thể dục nên toàn thân đổ đầy mồ hôi, trên người chỉ mặc một chiếc quần dài màu xám, phần thân trên với từng đường nét cơ bắp rõ ràng, dáng người rất đẹp.

Khoảnh khắc người đàn ông bước vào cửa, Giang Nhu đã chú ý đến anh.

Một cái liếc mắt đã nhìn trúng phần thân trên có tỷ lệ hoàn hảo cùng đường nhân ngư sâu hút, Giang Nhu hiếm khi lại đỏ mặt.

Tim đập thình thịch như nai con chạy loạn.

Tống Dương cũng không chú ý đến ánh mắt đen tối của cô, anh chào hỏi rồi bước vào phòng tắm.

Khi đến cửa phòng tắm, Tống Dương bị Giang Nhu gọi lại.

Người đàn ông quay lại nhìn cô, ánh mắt hoài nghi, bởi vì gương mặt Giang Nhu ửng đỏ quá mức, ánh mắt cũng lảng tránh, dường như cô đang xấu hổ.

Bất giác, Tống Dương cũng xấu hổ giống cô.

Anh đứng trước cửa phòng tắm, bước vào không được, mà không bước vào cũng không xong.

Sau đó vẫn là Giang Nhu lấy hết can đảm.

Cô nhảy xuống giường, váy ngủ bằng lụa dưới ánh mắt của Tống Dương rũ xuống đong đưa, nhưng lại không mịn màng như đôi chân trắng nõn dưới váy của cô.

Giang Nhu âm thầm hít một hơi thật sâu, gương mặt ngượng ngùng đỏ bừng một mảng.

Giọng nói rất nhỏ:

“Anh….anh đi tắm rửa….có muốn, có muốn em chà lưng cho anh không?”

Mặc kệ thế nào, dù sao tối nay cũng là đêm tân hôn của cô và Tống Dương.

Hiện tại bọn họ đã là vợ chồng hợp pháp có chứng nhận kết hôn, nước chảy thành sông cũng là điều dĩ nhiên.

Nhưng Giang Nhu sợ đầu gỗ của Tống Dương quá chậm chạp, nên cô chỉ có thể liều mạng gợi ý cho anh.

Đáng tiếc sự chậm chạp của Tống Dương đã vượt mức tưởng tượng của Giang Nhu.

Người đàn ông hoàn toàn không hiểu ý nghĩa sâu xa trong lời nói của Giang Nhu nên mỉm cười từ chối.

“Không cần đâu, anh có thể tự làm được.”

“Em yên tâm, anh sẽ tắm rửa sạch sẽ.”

Nói xong, Tống Dương bước vào phòng tắm đóng cửa lại.

Để lại Giang Nhu ở ngoài cửa: “…”

Cô rất tức giận cái tên đầu gỗ Tống Dương!

Thật sự không hiểu tại sao lúc còn đi học cô lại sợ anh?

Ngay khi Giang Nhu đang dùng những cú đấm không khí đập vào cửa phòng tắm, cánh cửa đột nhiên mở ra.

Tống Dương rời đi sau đó quay lại, thò đầu qua khe cửa nhìn cô.

Gương mặt tuấn tú không hiểu sao lại đỏ bừng.

Đôi mắt đen láy của anh dán chặt vào Giang Nhu, hậu tri hậu giác nói:

“Bà xã….hay là em vào giúp anh đi.”

Khi Tống Dương nói ra những lời này, trái tim anh gần như nhảy ra khỏi cổ họng.

Chỉ một giây trước khi bước vào bồn tắm, anh mới chợt nhận ra ý nghĩa thâm sâu của việc Giang Nhu chà lưng cho anh.

Trái tim anh lỡ mất một nhịp, suy nghĩ cũng không còn sạch sẽ nữa.

Như thể tự mình thông suốt, Tống Dương bị những ý niệm không đứng đắn nuốt chửng như một cơn thủy triều.

Vì vậy đầu óc anh nóng lên, hưng phấn mở cửa phòng tắm chủ động mời gọi Giang Nhu.

Giang Nhu ở ngoài cửa trái tim cũng nhảy dồn dập, cô do dự một lúc mới nhỏ giọng đáp lại như muỗi kêu, từ khe cửa bước vào bên trong.

Bang….

Cánh cửa phòng tắm đóng sầm lại.

Giang Nhu bị đẩy ra sau cửa, người đàn ông cúi đầu phủ lên đôi môi mềm mại của cô, gấp đến mức hô hấp hỗn loạn.

Đèn trong phòng tắm sáng đến hai giờ, Tống Dương mới ôm Giang Nhu ra ngoài.

Lúc anh đặt cô xuống cuối giường và hôn cô, giọng nói của người đàn ông khàn khàn đến cực hạn.

Mang theo chút run rẩy nhè nhẹ.

“Cuối cùng em cũng là của anh.”

“Anh yêu em….đã nhiều năm rồi.”

Giang Nhu không còn sức đáp lại lời tỏ tình của anh.

Cô vẫn chưa hết đau đớn, vành mắt đỏ hoe, đôi mắt đen trong veo tràn ngập ánh sáng ấm áp của đèn tường.

Ngọn đèn kia vẫn sáng suốt đêm.

Bầu trời ngoài cửa sổ trở nên trắng xóa, Tống Dương mới tắt đèn trong phòng, sau đó rón rén trở lại giường.

Đem Giang Nhu đang ngủ say ôm vào lòng.

---

(*) Anipop: là một trò chơi ghép 3 đơn giản và thư giãn được phát triển bởi Happy Elements.
« Chương TrướcChương Tiếp »