Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Yêu Đương Không Bằng Kết Hôn

Chương 56. Ngoại truyện Giang Phàm, Giang Nhu, Tống Dương

« Chương TrướcChương Tiếp »
Một buổi sáng như bao ngày thường khác, sau khi Giang Nhu tỉnh dậy từ trong giấc mơ, ký ức trống rỗng của cô đã được lấp đầy.

Ngoài cửa sổ tràn ngập sương mù, đầu óc cô hỗn loạn, giống như một người đi trong lớp sương mù, mất phương hướng trong những ký ức hỗn tạp.

Một lúc lâu sau, khi nhạc chuông điện thoại vang lên Giang Nhu mới lấy lại tinh thần.

Cô giơ tay lau hốc mắt ấm áp, tầm nhìn mơ hồ lại trở nên rõ ràng, rơi xuống màn hình điện thoại di động.

Người gọi đến là Tống Dương.

Hôm nay Giang Nhu và Tống Dương hẹn nhau đi xem phim và đến công viên giải trí, đây có lẽ là thói quen hẹn hò của tất cả các cặp đôi trên thế giới.

Giang Nhu vốn rất mong chờ buổi hẹn hò hôm nay, hưng phấn đến tận nửa đêm mới ngủ được.

Giờ phút này lòng cô nặng trĩu, không hứng thú nổi.

Ngay cả cuộc gọi của Tống Dương, cô cũng không dám trả lời.

Tiếng nhạc chuông vang lên lần nữa, cuối cùng Giang Nhu quyết định ngắt cuộc gọi, sau đó gửi tin nhắn Wechat cho Tống Dương.

Chỉ nói bản thân có chút không khỏe, hôm nay muốn ở nhà nghỉ ngơi.

Tống Dương cũng không hỏi nhiều, muốn đến nhà thăm cô nhưng lại bị Giang Nhu từ chối.

Hiện tại đầu óc cô rất hỗn loạn, căn bản không có cách nào đối mặt với bất kỳ ai.

Chỉ muốn trốn đi, ở một mình, bình tĩnh và sắp xếp lại những ký ức phức tạp đó.

Sau khi trả lời tin nhắn của Tống Dương, Giang Nhu không có lập tức thoát khỏi giao diện Wechat.

Cô nhìn tên Tống Dương được ghim ở trên cùng, tâm tình phức tạp kéo xuống phía dưới.

Mãi đến khi kéo xuống tới dưới cùng, Giang Nhu mới nhớ ra điện thoại di động cô đang sử dụng là điện thoại mới, tất cả các tài khoản mạng xã hội đều được đăng ký bằng số điện thoại mới.

Dù là trên điện thoại di động hay các tài khoản mạng xã hội, cô đều không thể tìm thấy bất kỳ hồ sơ nào liên quan đến Giang Phàm.

Giang Nhu ngồi trong phòng cả ngày, trong nhà không có ai đến quấy rầy cô.

Chỉ khi đến giờ cơm, người làm mới đến gõ cửa.

Cả ngày cô không ăn gì nhưng cũng không cảm thấy đói.

Cô ôm gối ngồi tựa vào đầu giường, tóc rối bù, đôi mắt đờ đẫn.

Cho đến khi màn đêm buông xuống, ánh sáng trong phòng dần tắt, Giang Nhu bị bóng tối nuốt chửng.

Cửa phòng cô lần nữa bị người khác gõ vang.

Cô gái chợt tỉnh táo lại, xuyên qua ánh sáng mờ ảo cô nhìn về phía cánh cửa đang đóng chặt, cô luôn có loại cảm giác như đã trãi qua mấy kiếp người.

Mãi cho đến khi ngoài cửa vang lên giọng nói của Tống Dương.

“Tiểu Nhu, em có ở đó không?”

Tống Dương vẫn là không yên tâm, nên đã đến nhà Giang Nhu, muốn gặp cô một chút, tận mắt xác nhận cô vẫn ổn.

Bởi vì suốt ngày hôm nay Giang Nhu không có liên lạc với anh, so với ngày thường lúc nào cô cũng muốn ở bên cạnh anh, thì việc này quá bất thường.

Giọng nam quen thuộc như ngọn hải đăng trong bóng tối, bao bọc Giang Nhu trong ánh sáng mờ nhạt.

Cô mấp máy môi, vì đã ngồi rất lâu, tay chân đều tê cứng, mất một lúc sau cô mới xuống giường đi mở cửa.

Đèn ở hành lang có tông màu ấm áp, bao phủ lên người Tống Dương, phản chiếu gương mặt tuấn tú góc cạnh của anh thêm vài phần dịu dàng.

Bên trong và ngoài cánh cửa là hai thế giới hoàn toàn khác nhau.

Tống Dương liếc nhìn vào phòng, sau đó ánh mắt rơi vào người Giang Nhu đang đứng trước mặt anh, sắc mặt cô không tốt lắm.

“Sao không bật đèn lên?”

Anh vừa dứt lời, Giang Nhu cả ngày vẫn chưa ăn gì nên cả người mềm nhũn, được người đàn ông vững vàng ôm chặt.

Vòng tay và cái ôm của Tống Dương rất mạnh mẽ và ấm áp, xua tan mọi lạnh giá trong cơ thể Giang Nhu.

Cô vô thức nắm lấy vạt áo anh, vùi mặt vào l*иg ngực ấm áp của anh, lắng nghe nhịp tim anh đang đập.

Sự bất thường của Giang Nhu khiến Tống Dương vô cùng lo lắng.

Nhưng Giang Nhu lại nhỏ giọng thì thầm “đừng cử động”, anh liền tiếp tục ôm cô và không hề cử động.

Một lúc lâu sau, cơ thể ấm lại Giang Nhu mới hít sâu một hơi.

Những ngón tay yếu ớt không xương của cô nắm chặt lấy quần áo của người đàn ông, sau đó lại buông ra, rời khỏi vòng tay anh.

Ngẩng gương mặt nhỏ nhắn lên nói với Tống Dương.

“Em đói bụng, muốn ăn thịt kho Đông Pha và gà cay Trùng Khánh, còn có cá chua ngọt Tây Hồ.”

Người đàn ông sửng sốt, một lúc sau mới theo quán tính gật đầu.

“Được, vậy em mau thay quần áo, anh đưa em đi ăn bữa ngon.”

“Hoặc là, anh sẽ đi mua và mang đến cho em?”

Giọng nói của Tống Dương vô cùng dịu dàng, nếu không phải tận mắt nhìn thấy tận tai nghe thấy, Giang Nhu rất khó có thể tin rằng người đàn ông trước mặt cô lại là chàng thiếu niên luôn gây rắc rối với gương mặt xấu xa.

Nếu không phải sau khi mất trí nhớ cô thân thiết với anh hơn, có lẽ cô sẽ không bao giờ biết đến Tống Dương.

Suy nghĩ miên man một lúc, dưới ánh mắt quan tâm của người đàn ông Giang Nhu mới tỉnh táo lại.

Cô khiễng chân lên, câu lấy cổ anh hôn lên đôi môi mỏng hơi hé mở.

Như muốn xác nhận điều gì đó, Giang Nhu hôn rất sâu, gần như muốn hòa tan vào cơ thể Tống Dương.

Người đàn ông không thể chịu được sự trêu chọc của cô, nháy mắt đã đảo khách thành chủ, ấn cô vào bức tường cạnh khung cửa.

Bàn tay to lớn của anh ôm lấy chiếc eo thon nhỏ của cô, tay còn lại che sau đầu cô, khiến nụ hôn ngày càng sâu hơn.

Mãi đến khi Giang Nhu gần như hít thở không thông, Tống Dương mới buông cô ra, ngực phập phồng liên tục thở dốc.

Giọng nói trầm thấp và nghi ngờ.

“Tiểu Nhu….em làm sao vậy?”

Anh vẫn luôn là một người thô lỗ, nhưng những việc liên quan đến Giang Nhu anh rất thận trọng chú ý.

Vì vậy Tống Dương thường xuyên lên mạng tìm hiểu, hoặc học hỏi những người bạn có kinh nghiệm yêu đương.

Tóm lại là muốn dành những điều tốt nhất cho Giang Nhu.

Nhận ra Giang Nhu có chuyện gì đó không ổn, trong lòng Tống Dương lo lắng nặng trĩu.

Cô gái đang thở đều đều phải mất một lúc để bình tĩnh lại, cô ngước mắt lên nhìn anh chăm chú, mỉm cười với đôi môi mềm mại đỏ bừng vì vừa được hôn.

“Không sao cả, chỉ là đột nhiên muốn hôn anh thôi.”

Đối với lời nói của cô Tống Dương vẫn luôn luôn tin tưởng.

Căn bản anh không hề biết trái tim Giang Nhu đã dao động thế nào, cô đã đấu tranh và trăn trở thế nào mới đưa ra quyết định tiếp tục yêu anh.

Ký ức của cô đột nhiên khôi phục, như một trò đùa của số phận, đoạn thời gian sau đó cô đã yêu Tống Dương.

Giang Nhu nghĩ, có lẽ đây là con đường sáng suốt mà ông trời đã vẽ ra cho cô.

Sau khi tự tử và được cứu sống, theo một ý nghĩa nào đó có thể nói cô như một người được tái sinh.

Sự việc đã như vậy, cần gì phải bám víu vào quá khứ không bao giờ thấy ánh sáng mà không tiến về phía trước.

Cô thích Tống Dương, Tống Dương cũng rất yêu cô, như thế là đủ rồi.

***

Vào ngày cưới của Ôn Noãn và Giang Yến, Giang Khải Minh và Giang Lãng bị cảnh sát bắt đi.

Mặc dù Giang Nhu đã chuẩn bị tâm lý sẵn, nhưng khi sự việc xảy ra, cô vẫn không khỏi cảm thấy đau lòng.

Suy cho cùng thì đó là người cha đã nuôi cô khôn lớn.

Giang Nhu chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân sẽ lẻ loi một mình.

Sau khi Giang Khải Minh và Giang Lãng bị tạm giam, mẹ cô đã lấy tiền và ra nước ngoài.

Mọi chuyện xảy ra rất đột ngột, vào đêm trước khi mẹ cô rời đi, bà ấy còn nói với Giang Nhu sẽ cùng cô đến trại tạm giam thăm cha và anh trai vào ngày mai.

Nhưng hôm sau lúc Giang Nhu tỉnh dậy, cô là người duy nhất còn lại trong ngôi nhà lớn.

Mẹ cô cũng không mang đi nhiều đồ, trong phòng cô mọi thứ vẫn như cũ, nếu không phải cảnh sát đến điều tra tình hình vào thông báo cho Giang Nhu biết chuyện này.

Cô căn bản không thể tin được bà ấy đã rời đi.

Sau đó, Tống Dương cùng cô đến trại tạm giam thăm Giang Khải Minh và Giang Lãng.

Khi ra khỏi trại tạm giam, cơ thể Giang Nhu mềm nhũn, tay chân lạnh lẽo, giống như một con rối gỗ đột nhiên mất đi linh hồn.

Nếu không có Tống Dương đỡ cô, có lẽ Giang Nhu đã ngã xuống.

Người đàn ông cẩn thận mở cửa xe, ôm cô lên xe đặt vào ghế lái phụ.

Anh yên lặng nhìn cô, ánh mắt có chút đau lòng.

“Tiểu Nhu, em có thể khóc.”

Trong nhà đã xảy ra chuyện lớn như vậy, nếu đổi lại là người khác, chắc chắn sẽ không có ai kiên cường như Giang Nhu.

Ngay cả những đồng chí cảnh sát vừa tiếp đón bọn họ cũng khen ngợi Giang Nhu là người mạnh mẽ, gặp chuyện không loạn.

Chỉ duy nhất có Tống Dương hy vọng cô không cần phải kiên cường như vậy, hy vọng cô có thể ở trong ngực anh khóc lớn một trận, bộc lộ tất cả.

Trên thực tế sự mạnh mẽ và điềm tĩnh của Giang Nhu đều là ngụy trang.

Chỉ cần Tống Dương chọc nhẹ một chút, đã có thể chạm vào trái tim mềm yếu bị tổn thương của cô.

Người đàn ông vẫn chưa vòng qua đến ghế lái, Giang Nhu đã cắn môi, cúi đầu khóc.

Vừa rồi còn an ủi bảo cô có thể khóc, nhưng ngay lập tức Tống Dương đã luống cuống tay chân.

Anh chỉ có thể đứng cạnh cửa ghế lái phụ, cúi thấp thân hình cao lớn, dùng các ngón tay thon dài lau đi những giọt nước mắt trên mặt cô gái.

Vừa lau, Tống Dương vừa an ủi.

“Anh sẽ luôn ở bên cạnh em.”

Anh không nói được những lời dễ nghe, nhưng mỗi câu anh nói ra đều là những lời thật lòng.

Giang Nhu hiểu rõ điều này, nên khi người đàn ông vừa dứt lời, cô đã lao vào vòng tay anh.

Hoàn toàn bộc lộ nội tâm.

“Tống Dương…em không muốn sống một mình, em không muốn trở thành người cô độc…”

Hiện tại, trong nhà chỉ còn lại Giang Nhu.

Cô là người duy nhất trong sạch, sau khi Giang Khải Minh và Giang Lãng chính thức bị truy tố trách nhiệm, kiếp này có lẽ cô không còn cơ hội sống cùng bọn họ nữa.

Cảm giác cô đơn mãnh liệt ập đến như một cơn sóng, Giang Nhu vô cùng sợ hãi.

Từ nhỏ đến lớn cô vẫn sống dưới ánh mặt trời ở giữa mọi người, chưa bao giờ bị bỏ lại phía sau.

Hiện tại tất cả những người thân xung quanh cô đều đã rời đi, cô không muốn đơn độc trở về nơi gọi là nhà kia.

Nơi đó không còn là nhà nữa mà chỉ là một cái vỏ rỗng, lạnh lẽo.

Tiếng nức nở trầm thấp của Giang Nhu khiến trái tim Tống Dương đau nhói.

Anh ôm cô vào lòng, dùng bàn tay to lớn nhẹ nhàng vuốt tóc cô, hàng mày cau chặt, ánh mắt đau lòng.

Nghe Giang Nhu nói xong, trong lòng người đàn ông nóng bừng, trầm giọng nói:

“Chúng ta kết hôn đi, Tiểu Nhu.”

“Anh muốn danh chính ngôn thuận chăm sóc em cả đời.”

“Anh đã muốn lấy em từ rất lâu.”

Tống Dương liên tiếp nói mấy câu, ngay cả Giang Nhu cũng bị anh làm cho sửng sốt, quên luôn buồn bã nức nở.

Sự im lặng lan tỏa cả trong và ngoài xe, Tống Dương dần dần lấy lại lý trí.

Bởi vì đợi một lúc lâu nhưng không nhận được câu trả lời của Giang Nhu nên anh có chút hoảng hốt.

Một bên ảo não vì những lời bản thân vừa nói ra quá mức lỗ mãng, một bên nghĩ cách giải thích với Giang Nhu.

Ngay lúc anh hỗn loạn và sốt ruột, Giang Nhu đang rúc trong ngực anh nhỏ giọng ừ một tiếng.

Sau đó như sợ anh nghe không rõ, cô gái rời khỏi vòng tay anh, nghiêm túc nhìn anh bồi thêm một câu.

“Được!”

Tống Dương sửng sốt, tim đập như sấm, trong nháy mắt đầu óc trống rỗng.

Sau đó gương mặt tuấn tú đỏ bừng, anh khẩn trương đến mức nói lắp.

“Anh, anh anh…. Em em, em thật sự đồng ý gả cho anh?”

Giang Nhu nhìn anh, nghiêm túc gật đầu.

Sau đó cô cho Tống Dương thời gian, đủ để anh có thể tiêu hóa sự thật rằng lời cầu hôn đã thành công.

Ước chừng qua hơn mười phút, vẻ mặt Tống Dương đã bình tĩnh lại, mặt mày đều nghiêm túc hơn.

Anh cứ mãi nhìn Giang Nhu, cau mày muốn nói lại thôi.

“Anh hối hận rồi sao?”

Giang Nhu thuận miệng hỏi.

Người đàn ông lắc đầu như trống bỏi, giống như cuối cùng anh cũng gom đủ can đảm.

“Có một điều…sau khi suy nghĩ lại, anh quyết định vẫn nên nói cho em biết.”

Giang Nhu im lặng, chăm chú nhìn anh không chớp mắt, đôi mắt đen láy như đã nhìn thấu suy nghĩ của Tống Dương.

Cô nín thở chờ đợi, lại qua thêm năm ba phút nữa, người đàn ông cuối cùng cũng quyết định xong.

“Thật ra trước khi mất trí nhớ em rất ghét anh.”

“Cũng đã thích một người khác.”

Khi Tống Dương nói lời này, anh vô thức cụp mắt xuống, sự tự ti và cô đơn như bao phủ cả gương mặt đẹp trai của mình.

Giang Nhu nghe anh nói, trước sau vẫn nhìn anh.

Tâm tình có chút phức tạp.

“Tiểu Nhu, anh yêu em, anh cũng thật sự muốn lấy em.”

“Nhưng trước khi cưới em, em cần biết một số sự thật trong quá khứ.”

“Mặc dù những ký ức kia có thể sẽ làm em hối hận vì đã đồng ý lời cầu hôn, một lần nữa ghét bỏ anh.”

Đầu Tống Dương càng ngày càng cúi thấp, dường như anh đang nhớ tới rất nhiều chuyện không tốt.

Giang Nhu trước sau vẫn luôn im lặng, cuối cùng cũng không nhịn được nữa, cô túm lấy vạt áo người đàn ông kéo về phía mình.

Đôi môi mềm mại chặn lại những lời thì thầm của anh, hạ thấp môi mỏng của chính mình.

Khi hơi thở hòa quyện vào nhau, khóe mắt Giang Nhu rơi xuống một giọt nước mắt.

Giọng nói có chút thở dốc.

“Đồ ngốc….vì trước đó em vẫn chưa hiểu rõ anh.”

“Anh rất tốt, Tống Dương, anh rất tốt.”

“Em thật lòng muốn gả cho anh, nhớ kỹ, không được tự hạ thấp bản thân.”

Giọng nữ nhẹ nhàng dễ nghe, mỗi câu mỗi chữ như tiếng chuông vang lên trong trái tim Tống Dương.

Anh sững sờ vài giây, tảng đá lớn treo trong lòng đột nhiên rơi xuống đất vỡ thành từng mảnh.

Sau khi nặng nề lên tiếng đáp trả, anh ấn Giang Nhu tựa vào lưng ghế, nghiêng người về phía trước hôn cô, gần như nuốt chửng hết hơi thở của cô.

Hóa ra…cô đã khôi phục trí nhớ.

Dù vậy, cô vẫn ở lại bên cạnh anh.

Khi nghĩ đến bản thân là người được chọn, sự khao khát của Tống Dương dành cho Giang Nhu lại mọc lên như cỏ dại.

Sự kiềm chế và nhẫn nại lâu dài của anh dường như đã đạt đến điểm nghẽn, hoàn toàn bùng nổ trong nụ hôn này.

Hôn đến cả người Giang Nhu mềm nhũn, cô nắm lấy cổ áo anh đẩy ra, cố gắng chống cự những vẫn chào đón anh.
« Chương TrướcChương Tiếp »