Chương 55. Ngoại truyện Giang Phàm, Giang Nhu, Tống Dương

Tiệc đính hôn của Giang Nhu và Tống Dương được tổ chức vào ngày Thất Tịch.

Bên nhau được nửa năm, ký ức trống rỗng của Giang Nhu dần dần được lấp đầy bởi những người và sự việc mới.

Lúc còn ở bệnh viện cô rất ỷ lại Tống Dương, có lẽ vì anh là người đầu tiên cô nhìn thấy sau khi tỉnh lại.

Hoặc có thể bởi vì người đàn ông xem cô như báu vật, tình yêu sâu sắc, khiến Giang Nhu cảm thấy an toàn và yên tâm.

Khi Giang Nhu được xuất viện, trước mặt cô Giang Khải Minh đã nhắc lại việc hôn ước với nhà họ Tống.

Sau khi mất trí nhớ, Giang Nhu phản ứng rất bình tĩnh, cô rất thích Tống Dương, nên lễ đính hôn được ưu tiên sắp xếp trước.

Nhưng cô luôn cảm thấy Tống Dương rất mâu thuẫn.

Rõ ràng ánh mắt anh nhìn về phía cô tràn đầy yêu thương, rõ ràng từng cử chỉ lời nói của anh luôn tràn ngập tình yêu anh dành cho cô.

Nhưng anh lại khiến Giang Nhu cảm giác có một loại xa cách.

Mỗi lần Giang Nhu đến gần, người đàn ông này lại trở nên đặc biệt luống cuống.

Sợ tay sợ chân, vô cùng thận trọng.

Trong mấy tháng hẹn hò, điều duy nhất anh làm là nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Giang Nhu.

Vào đêm tiệc đính hôn, Giang Nhu mặc một bộ váy đỏ gợi cảm đã nhận lời mời của Tống Dương, hai nhân vật chính trở thành tâm điểm của bữa tiệc.

Buổi khiêu vũ chính thức bắt đầu.

Trong ánh sáng mơ hồ lung linh của ngọn đèn thủy tinh, Giang Nhu bám vào đôi vai rắn chắc của người đàn ông, đôi mắt đẹp chăm chú nhìn anh.

Đôi mắt đen láy trong suốt đó dường như muốn nhìn thấu anh, khiến cho ánh mắt Tống Dương có chút chớp động, theo thói quen muốn lảng tránh.

Tựa như Giang Nhu là một vị thần cao cao tại thượng, nếu anh nhìn cô nhiều hơn một chút là đang khinh nhờn cô.

Khi khúc nhạc khiêu vũ lên đến cao trào, chiếc váy đỏ của Giang Nhu tung bay theo chuyển động xoay tròn của cô, giống như một bông hồng đỏ quyến rũ đang nở rộ.

Lúc đó Tống Dương đang hết sức chăm chú nhìn cô, anh vẫn luôn như vậy, ở nơi Giang Nhu không nhìn thấy, lén lút ngắm nhìn cô.

Chỉ cần như vậy là đã thỏa mãn rồi.

Cô gái thoát khỏi vòng tay anh như một chú bướm rung rinh, bay đi một lúc lại quay về bên cạnh anh.

Cô rõ ràng nhận ra trong khoảnh khắc kia, ánh mắt người đàn ông lúc nhìn cô nóng bỏng đến không che giấu được.

Đôi môi đỏ mọng hơi mím lại, Giang Nhu khiễng chân đến gần Tống Dương.

Trong lúc giai điệu nhẹ nhàng uyển chuyển, cô nhỏ giọng gọi anh:

“Tống Dương….”

“Có phải còn điều gì đó em làm chưa tốt không?”

Đó là lý do duy nhất mà Giang Nhu có thể nghĩ ra.

Cô có thể cảm nhận được tình yêu thầm kín của Tống Dương, nhưng dường như có điều gì đó đang trói buộc anh, ngăn cản anh buông lỏng tay chân.

Nói cách khác, Tống Dương yêu cô, nhưng anh không dám tiếp nhận sự đáp lại của cô.

Giang Nhu không thích loại cảm giác sợ đầu sợ đuôi, thậm chí có thể nói từ trong xương cốt đã ghét loại cảm giác này.

Nếu đã đính hôn, cô muốn phá vỡ bức tường mơ hồ chắn giữa bọn họ.

Người đàn ông nghe thấy câu hỏi của cô thì sửng sốt, theo bản năng anh đáp lại:

“Không phải.”

“Em rất tốt, đặc biệt tốt.”

Là loại tốt đến mức độc nhất, không gì so sánh được.

Vừa nói, bàn tay đặt trên eo Giang Nhu bất giác siết chặt.

Vì thế cơ thể hai người theo quán tính áp sát vào nhau, các đường nét trên cơ thể khớp với nhau một cách hoàn hảo.

Gương mặt tuấn mỹ buông xuống của Tống Dương cũng lập tức rơi vào tầm mắt Giang Nhu, cô thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh.

Nhạc khiêu vũ vẫn chưa kết thúc, nhưng bước nhảy của Giang Nhu và Tống Dương đã chậm lại.

Hai người ôm nhau, lắc lư theo giai điệu du dương của bài nhạc.

Mỗi một nhịp điệu đều rất ăn ý, dần dần trong mắt bọn họ chỉ còn có nhau.

Ánh mắt Giang Nhu như một sợi tơ, câu lấy Tống Dương, tầm mắt hai người dán vào nhau, có thế nào cũng không rời đi được.

Sau đó, dưới ánh mắt chăm chú của anh, gương mặt xinh đẹp của cô gái dần dần ửng đỏ, khiến cô trở nên duyên dáng và quyến rũ hơn cả chiếc váy đỏ trên người cô.

Tống Dương hoàn toàn thất thần, lý trí mà ngày thường hận không thể khắc ngay lên trán dần dần mất đi tác dụng.

Bàn tay anh đang đặt sau eo Giang Nhu nóng bỏng như lửa đốt, hô hấp cũng trở nên dồn dập.

Mặc dù sự ái muội đã hoàn toàn bao trùm hai người, Tống Dương vẫn mím đôi môi mỏng, gian nan lăn lộn hầu kết, vẫn kiềm chế và nhẫn nại như cũ.

Tống Dương như vậy càng khiến lòng Giang Nhu thêm rung động.

Rõ ràng anh không làm gì cả, chỉ nhìn cô mà thôi.

Nhưng lại giống như đã làm tất cả mọi việc với cô, chỉ bằng đôi mắt đen ẩn chứa du͙© vọиɠ đó.

Vì thế Giang Nhu đã đi ngược lại với ý định trêu chọc ban đầu của cô, từ thợ săn trở thành con mồi, trở thành người được tán tỉnh.

Hơi thở có chút gấp gáp, cô dứt khoát dừng khiêu vũ, nắm lấy cánh tay người đàn ông khiễng chân lên, đưa đôi môi đỏ mọng của mình đến gần khóe môi Tống Dương.

Hô hấp đều đều lan tỏa, nóng bỏng như lửa tháng bảy.

Giọng nói quyến rũ đầy du͙© vọиɠ, hạ lệnh cho anh.

“Tống Dương….hôn em.”

Khi cô gái nói xong âm tiết cuối cùng, sự tự chủ đang trên bờ vực sụp đổ của Tống Dương đã hoàn toàn tan rã.

Anh như bị mê hoặc, theo bản năng cúi đầu xuống, áp đôi môi vốn đã nóng bỏng của mình vào môi Giang Nhu.

Khoảnh khắc anh hôn cô, một cơn mưa tí tách rơi vào trái tim khô héo từ lâu của Tống Dương.

Dường như có một dòng điện truyền từ đôi môi mềm mại như bông của Giang Nhu, khiến toàn thân anh tê dại, hơi thở gấp gáp.

Anh chỉ theo bản năng mím hai đôi môi mềm mại lại và gặm hôn.

Ánh đèn trắng bạc từ trên cao rơi xuống lặng lẽ bao phủ hai bóng người đang ôm hôn nhau.

Ánh sáng và bóng tối loang lổ phác họa đường nét của hai người.

Giai điệu âm nhạc vang lên rất hay, mọi người xung quanh đều khiêu vũ, chỉ có bọn họ dừng lại, ở giữa đám đông nhiệt tình hôn nhau.

Bên ngoài nhóm người lay động nhảy múa, Giang Phàm đứng ở một góc yên tĩnh trong phòng tiệc.

Anh không mang theo bạn nhảy, tựa như một vị khách vô danh giữa chừng xông vào bữa tiệc.

Chỉ lặng lẽ đứng ở một góc, ánh mắt nặng trĩu nhìn xuyên qua nhóm người.

Chịu đựng cảm giác trái tim đau thắt, anh nhìn chăm chút cô gái đang ôm cổ Tống Dương và hôn anh.

Cuối cùng….vành mắt đã đỏ hoe.