Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Yêu Đương Không Bằng Kết Hôn

Chương 54. Ngoại truyện Giang Phàm, Giang Nhu, Tống Dương

« Chương TrướcChương Tiếp »
Giữa hè là mùa mưa, thành phố S lại đón thêm vài cơn mưa.

Dù vậy, cái nóng oi bức của mùa hè vẫn không hề giảm bớt.

Sau khi Giang Lãng và Tống Tinh Nguyệt hủy bỏ hôn ước, Tống Tinh Nguyệt đã ra nước ngoài.

Vì vậy không bao lâu sau, từ chỗ cha mình Tống Dương đã biết được cha của Giang Nhu có ý định cho anh đính hôn với Giang Nhu.

Anh khao khát Giang Nhu như cá khao khát nguồn nước.

Vốn đã chuẩn bị tinh thần sống cô độc hết quãng đời còn lại, không ngờ bóng tối vô tận cũng có thể nghênh đón ánh sáng.

Để chuẩn bị cho lễ đính hôn, Tống Dương đã ở nhà làm đứa con ngoan ngoãn của cha anh ba ngày.

Anh chu đáo và nghe lời trước nay chưa từng có, ngay cả mẹ Tống cũng cảm thấy Tống Dương dường như trở thành một con người khác, ngoan ngoãn đến không giống anh nữa.

Còn cùng Tống Diệu thảo luận, quyết định việc đính hôn của Giang Nhu và Tống Dương càng sớm càng tốt.

Ba ngày sau, Giang Khải Minh và Giang Lãng đến thăm, trưởng bối hai nhà ngồi cùng nhau bàn chuyện đính hôn.

Giang Nhu lại không đến, điều này khiến cho niềm vui mà Tống Dương tích góp mấy ngày nay hoàn toàn bị xóa sạch, bỗng nhiên rơi vào vực sâu tuyệt vọng.

Sau đó, Tống Dương nghe tin Giang Nhu bị cảm, do dự suốt một ngày cuối cùng lấy hết can đảm mang hoa và quà đến nhà Giang Nhu.

Lần này anh đích thân đến tiệm mua hoa, chắc chắn là hoa hồng đỏ, sợ lại gây ra sai lầm tương tự như hôm liên hoan tốt nghiệp cấp ba.

Sau lần đó Tống Dương vẫn không tìm được cơ hội giải thích với Giang Nhu việc bó hoa cúc trắng.

Bởi vì Giang Nhu được cha cô đưa ra nước ngoài, cô mới trở về nước cách đây không lâu.

Cô ấy đi bao lâu, trái tim Tống Dương cũng trống rỗng bấy lâu.

Hiện tại cô đã trở lại, trong lòng anh cũng ngập tràn hình bóng của cô, anh nghĩ nhất định phải tìm cơ hội giải thích với cô về việc bó hoa cúc trắng.

Khi anh mang hoa hồng rực rỡ và trái cây, đồ bổ đến nhà Giang Nhu, Giang Nhu và Giang Khải Minh đang cãi nhau.

Giang nhị phu nhân đưa Tống Dương đi qua hiên nhà, còn chưa bước vào phòng khách đã nghe thấy tiếng cãi vã giữa cha con bọn họ.

Bà lập tức có chút xấu hổ, quay lại nhìn người đàn ông trẻ với đôi mắt sắc bén.

“Thật ngại quá, Tiểu Nhu nhà ta tính tình kiêu căng, khiến cháu phải chê cười.”

Tống Dương vội vàng lắc đầu, định nói không có, nhưng lại bị giọng nói của Giang Nhu làm cho phân tâm.

“Con sẽ không lấy Tống Dương, ai muốn lấy thì đi mà lấy!”

Giang Nhu bị cảm vẫn chưa khỏi, giọng nói còn hơi khàn khàn.

Giọng nói nghe yếu ớt nhưng khí thế mạnh mẽ, giọng điệu cũng kiên định.

Nhìn thấy sự bướng bỉnh trong đôi mắt đen láy của cô, Giang Khải Minh tức giận đến mức giơ tay tát cô một cái thật mạnh.

Tiếng da thịt va vào nhau khiến trái tim Tống Dương bên kia hành lang như thắt lại, theo bản năng anh nhìn lướt qua Giang nhị phu nhân, hướng về phía phòng khách.

Giang Nhu căn bản không hề bất ngờ về cái tát này.

Đây không phải là lần đầu tiên cô bị Giang Khải Minh tát, trước kia cô nói thích Giang Phàm, cũng bị ông ấy đánh một trận.

Hiện tại chỉ một cái tát mà thôi, cô vẫn có thể chịu đựng được.

Chỉ là sự xuất hiện của Tống Dương khiến cho cảm xúc tích tụ trong lòng Giang Nhu bùng nổ.

Phòng khách rơi vào im lặng, bầu không khí có chút lúng túng và cứng nhắc.

Tống Dương đau lòng nhìn vết đỏ dần dần xuất hiện trên mặt Giang Nhu, nhưng ánh mắt đối phương nhìn về phía anh lại lạnh lùng như băng, mang theo sự chán ghét.

Theo cái nhìn của Giang Nhu, Tống Dương giống như một miếng thuốc cao bôi trên da chó.

Sự hiểu biết của cô đối với anh vẫn dừng lại ở những ngày học trung học, thích đánh nhau, không học vấn không nghề nghiệp.

Hiện tại anh đã trưởng thành, bất quá cũng chỉ có thể dựa vào tập đoàn Tống thị sống tạm như sâu mọt mà thôi.

Cô sẽ không lấy Tống Dương, cô không yêu anh.

Nhưng Giang Nhu cũng không nói gì quá đáng trước mặt Tống Dương, cô chỉ từ chối gặp anh, xoay người đi lên lầu, định trốn đi tìm Giang Phàm.

Ngay sau khi Giang Nhu đi lên lầu, Giang Khải Minh đã thu lại vẻ mặt đáng sợ.

Lúc quay lại nhìn Tống Dương, trên môi treo ý cười.

“Tống Dương tới à, đã khiến cháu chê cười rồi!”

Tống Dương cau mày, suy nghĩ phức tạp.

Có lo lắng cho Giang Nhu, cũng có bất mãn với Giang Khải Minh, nhưng dù là cảm xúc nào, cuối cùng vẫn bị sự cô đơn và đau thương trong lòng bao phủ.

Những lời của Giang Nhu vẫn vang vọng trong tâm trí anh “Con sẽ không lấy Tống Dương”.

Nhưng dù lòng có đau đớn khó chịu, Tống Dương vẫn cười nhạt với Giang Khải Minh.

Vẻ mặt cô đơn.

“Chú Giang, nếu Tiểu Nhu không muốn gả cho cháu, cháu sẽ không cưỡng cầu.”

“Hy vọng chú cũng không ép buộc cô ấy.”

Những việc Giang Khải Minh tính toán trong lòng, làm sao Tống Dương có thể ngăn cản được.

Ông ta chỉ vỗ vỗ vai Tống Dương, giọng điệu như một người cha.

“Cháu có thể nghĩ cho Tiểu Nhu chứng minh mắt nhìn người của chú không sai.”

“Có thể gả cho cháu là phúc của Tiểu Nhu, trong lòng nó tự nhiên sẽ vui mừng.”

“Nhưng con gái nuôi trong nhà, thẹn thùng cũng là điều bình thường, sau này cháu nên bao dung với nó hơn.”

Giang Khải Minh nói xong, Tống Dương còn muốn tranh luận, lại bị ông ta chuyển sang chủ đề khác làm phân tâm.

Hoặc có lẽ là Tống Dương đang tự lừa mình dối người, dùng những lời của Giang Khải Minh để an ủi chính mình.

Tự lừa mình rằng không phải Giang Nhu không muốn gả cho anh, nói dối chính mình, sau này chắc chắn Giang Nhu sẽ không hối hận khi lấy anh.

Nhưng rất nhanh Tống Dương đã hối hận.

Anh hối hận vì đã tự lừa mình dối người, dệt nên một tương lai hư vô và tươi đẹp cho chính mình và Giang Nhu.

Hối hận vì bản thân cũng giống Giang Khải Minh, hoàn toàn phớt lờ cảm nhận của Giang Nhu, trở thành một trong những đồng phạm ép cô tìm đến cái chết.

Sau khi biết chuyện Giang Nhu nhảy sông, Tống Dương vô cùng hoảng sợ.

Trên đường đến bệnh viện, anh ngồi ở ghế phụ trên xe của cha mình, toàn thân rung rẩy, trái tim kịch liệt co rút, tay chân lạnh lẽo, sống lưng lạnh buốt.

Sau khi xe dừng lại ở bãi đậu xe ngoài trời của bệnh viện, Tống Dương luống cuống mở cửa xe.

Chân dài xảy bước về phía bệnh viện, thậm chí không quan tâm đến Tống Diệu đang ở phía sau gọi mình.

Lúc đó, đầu óc Tống Dương trống rỗng.

Máu cả người như đông lại, chỉ có hốc mắt là sưng lên nóng bỏng, trên đường chạy đến phòng phẫu thuật, vừa chạy vừa lau nước mắt, tầm mắt liên tục bị mờ đi.

Khi Tống Diệu đuổi theo đến bên ngoài phòng phẫu thuật, Tống Dương đang ngồi dưới đất, dựa vào bức tường lạnh lẽo ở hành lang.

Đôi mắt ươn ướt và đỏ hoe, trong miệng tự nói thầm:

“Không đính hôn nữa, không đính hôn nữa…..”

Anh không cần đính hôn với Giang Nhu, chỉ xin ông trời phù hộ cho Giang Nhu bình an.

Anh nguyện cô độc sống hết quãng đời còn lại.

Có lẽ, trời cao thật sự đã nghe thấy lời cầu nguyện của anh.

Giang Nhu bình an, sau mấy giờ cấp cứu, đèn trong phòng phẩu thuật cuối cùng cũng tắt.

Bác sĩ bước ra thông báo với bọn họ, bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch.

Một câu nói đơn giản khiến tất cả mọi người đang chờ đợi ở hành lang đều thở phào nhẹ nhõm.

Tống Dương cũng vậy, nhưng phản ứng của anh mạnh mẽ hơn những người khác.

Từ che mặt lặng lẽ khóc, sau đó khóc đến cả người rung rẩy, ngã xuống đất.

Không ai hiểu được tâm trạng của anh lúc này.

---

Sau khi Giang Nhu được chuyển đến phòng VIP, Giang Khải Minh kiên quyết không cho Giang Phàm đến thăm.

Ngay cả khi trực đêm cũng chỉ cho phép Tống Dương ở lại.

Tống Dương vẫn đang đắm chìm trong niềm vui sướиɠ vì tìm lại được thứ đã mất đi.

Tâm trạng lúc thăng lúc trầm, cảm xúc còn chưa ổn định, anh cũng không có tâm tư để ý đến mâu thuẫn nội bộ trong nhà họ Giang.

Ít nhất trước khi Giang Nhu tỉnh lại, anh muốn tham lam một lần cuối cùng, ở lại bên cạnh bảo vệ cô.

Bởi vì Tống Dương đã âm thầm quyết định, chờ sau khi Giang Nhu tỉnh lại, anh sẽ chủ động hủy bỏ hôn ước với cô.

Bản thân anh sẽ nói chuyện với Giang Khải Minh, tuyệt đối không để bất kỳ ai ép buộc Giang Nhu một lần nào nữa.

Tống Dương ở bên cạnh Giang Nhu cả đêm, cho đến khi ánh mặt trời dần xuất hiện ngoài cửa sổ, anh mới chú ý đến cô gái nằm trên giường đang cử động ngón tay.

Trong khoảnh khắc đó, trái tim Tống Dương đã nhảy lên tận cổ họng.

Niềm vui khó giấu cùng sự lo lắng lan tỏa trên gương mặt điển trai như tạc tượng của anh.

“Tiểu Nhu…”

Giang Nhu đang mơ màng nghe được giọng nam dịu dàng và nhẫn nại.

Cô nhìn vào không gian trống rỗng tìm kiếm âm thanh kia, thật sự cảm nhận được niềm vui hòa lẫn sự bi thương trong giọng nói của người đàn ông.

Sau đó cô đuổi theo giọng nói kia thoát khỏi thế giới trỗng rỗng vô tận đó.

Khi mở mắt ra, rơi vào tầm nhìn là trần nhà trắng xóa, mùi thuốc khử trùng xộc vào mũi.

Mùi vị không mấy dễ chịu, cô gái khẽ cau mày.

Nhìn thấy cô mở mắt, Tống Dương theo bản năng bấm chuông gọi bác sĩ đến.

Trong lúc chờ đợi, anh thấy Giang Nhu vẫn luôn nhìn mình, tay chân lập tức luống cuống.

“Giang Phàm bị chú Giang đuổi đi….”

“Nếu em muốn gặp anh ấy, anh sẽ….”

“Anh là ai?”

Cánh môi tái nhợt của Giang Nhu mấp máy, thiếu sức lực, vô cùng suy yếu.

Đôi mắt cô trống rỗng, tràn ngập sự bối rối và hoài nghi.

Vì vậy Tống Dương sửng sốt ngay tại chỗ, sau một lúc lâu vẫn không hiểu được ý của cô là gì.

Sau đó, các nhân viên y tế đã đến và thực hiện một loạt kiểm tra cho Giang Nhu.

Tống Dương ở bên cạnh căng thẳng không dứt, liên tục hỏi đông hỏi tây.

Khiến cho bác sĩ dở khóc dở cười.

“Anh Tống đừng lo lắng, Giang tiểu thư có nền tảng khá tốt, sẽ không sao đâu.”

Sau đó Tống Dương đi cùng bác sĩ đến văn phòng nói chuyện, y tá ở lại chăm sóc Giang Nhu.

Khi Tống Dương trở lại, trạng thái tinh thần của Giang Nhu đã tốt hơn rất nhiều so với lúc mới tỉnh.

Nhìn thấy người đàn ông bước vào cửa, Giang Nhu mỉm cười với anh.

Nhưng vẻ mặt của Tống Dương rất nghiêm túc, bởi vì vừa rồi bác sĩ nói với anh, Giang Nhu đã mất trí nhớ.

Đó có thể là di chứng của cú va chạm vào sau gáy cô ấy.

Hiện tại cô không thể nhớ được ai, thậm chí bản thân là ai cô cũng không rõ.

Cũng không có kết luận chắn chắc phần ký ức bị mất có thể hồi phục hay không, bác sĩ nói có thể Giang Nhu sẽ mất trí nhớ vĩnh viễn, hoặc cũng có thể qua vài ngày cô sẽ nhớ ra tất cả.

Nói về tổng thể thì sức khỏe không có vấn đề nghiêm trọng nào khác, an dưỡng một thời gian là có thể xuất viện.

Ngay lúc tâm trạng Tống Dương đang cảm thấy nặng nề, Giang Nhu trên gường bệnh gọi anh.

“Tống Dương, em muốn uống nước.”

Giọng nữ trầm thấp và nhẹ nhàng, tựa như tiếng muỗi kêu.

Nhưng trước mắt, trong phòng bệnh chỉ có hai người là Tống Dương và Giang Nhu, rất yên tĩnh.

Người nhà họ Giang vẫn đang trên đường đến đây.

Vì thế, mặc dù giọng của Giang Nhu rất nhỏ, Tống Dương vẫn có thể nghe thấy.

Anh ngây ra một lúc, sau đó nhanh chóng đứng dậy rót nước.

Bởi vì sốt ruột nên luống cuống tay chân, thiếu chút nữa đã làm rơi ly thủy tinh.

Giang Nhu nhìn thấy tất cả những điều này, không hiểu tại sao lại cảm thấy người đàn ông này có chút đáng yêu.

Lời nói và hành động hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài thô lỗ nhưng lại tuấn tú, tạo nên sự tương phản rất lớn.

Khi anh rót nước xong bước đến đút nước cho cô, vẻ mặt rất thận trọng.

Có cảm giác quen thuộc như mãnh hổ ngửi hoa hồng, sự dịu dàng không tương xứng với người đàn ông này.

Tống Dương nâng đầu giường lên, giúp Giang Nhu ngồi dậy.

Sau đó anh mới mang nước ấm tới, cúi người qua, cẩn thận đưa nước đến bên môi Giang Nhu.

Trong lúc này khoảng cách của hai người rất gần, gần đến nổi nhịp tim của Tống Dương như sấm, phản ứng đặc biệt mạnh mẽ.

Gần đến mức anh có thể âm thầm đếm được hàng mi rõ ràng của Giang Nhu đang cụp xuống.

Cũng gần đến….Khi Giang Nhu uống nước xong ngẩng đầu nhìn anh, chỉ một cái liếc mắt đã nhìn ra sự bối rối tiềm ẩn trong đáy mắt Tống Dương.

Người đàn ông sững sờ, giữ nguyên tư thế cúi người đút nước, thân thể cứng đờ, không dám cử động.

Trong phòng bệnh yên tĩnh, ngay cả Giang Nhu cũng có thể nghe rõ nhịp tim của anh.

“Tống Dương, mùi trên người anh thơm quá, rất dễ ngửi.”

Sau khi Giang Nhu ngước mắt lên đối diện với ánh mắt người đàn ông, liếc mắt đã có thể thấy rõ sự hoảng loạn và ngượng ngùng trong mắt anh.

Trong lòng càng cảm thấy anh thật đáng yêu, bất giác muốn trêu đùa một chút.

Vì thế cô cố ý tiến sát lại gần anh để ngửi mùi thơm trên người anh.

Tống Dương sợ đến mức cả gương mặt tuấn tú đều ửng đỏ, theo bản năng muốn lùi lại, ngồi phịch xuống chiếc ghế cạnh giường.

Giang Nhu mím môi mỉm cười, lông mày và mắt toát lên ý cười, giống như một đóa hoa hồng nở rộ, thanh tú và ngọt ngào.

Tống Dương cũng không biết rốt cuộc trên người anh có mùi gì mà có thể hấp dẫn Giang Nhu.

Giọng điệu ra lệnh của cô khiến anh phải cúi người xuống, điều chờ đợi anh chính là cái ôm của cô gái.

Đó là cảnh tượng mà nằm mơ anh cũng không dám nghĩ tới.

Giang Nhu ôm Tống Dương, hai cánh tay vòng qua cổ anh, cơ thể anh như kiệt sức, toàn bộ trọng lượng cơ thể dường như đều đặt lên người anh.

“Y tá nói, anh là chồng sắp cưới của em.”

“Anh ở bên cạnh em suốt một đêm sao?”

Tống Dương nhẹ nhàng ừ một tiếng, hai tay chống ở mép giường, vẻ mặt ngơ ngác.

Giang Nhu nghiêng đầu nói vào tai anh.

“Anh đã là chồng sắp cưới của em, em ôm một chút không thành vấn đề đúng không?”

“Trên người anh thật sự rất thơm, anh dùng nước hoa gì vậy?”

Hơi thở ấm áp của cô gái lan khắp tai Tống Dương.

Trong đầu anh lúc này đang nổi lên một trận gió lốc, suy nghĩ hỗn loạn, không có cách nào để bình tĩnh suy nghĩ lại.

May mắn là Giang Nhu không có ý định chờ đợi câu trả lời của anh.

Dường như chỉ là tìm một cái cớ để ôm anh và trêu chọc anh….

Tống Dương ngơ ngác, gương mặt tuấn tú vì xấu hổ mà đỏ lên, lúc bị cô ôm lấy cũng không dám vùng vẫy, từng tế bào trong cơ thể đều lộ ra vẻ cảnh giác.

Cho đến khi bác sĩ quay lại phòng bệnh, đã làm bại lộ người đứng ngoài cửa rất lâu là Giang Phàm.

Trong lòng Tống Dương run lên, đột nhiên sinh ra cảm giác áy náy, anh đỡ Giang Nhu tựa vào đầu giường, tách khỏi cô và đứng thẳng dậy.

Lúc đối mặt với Giang Phàm, Tống Dương muốn nói lại thôi, vẻ mặt vô cùng phức tạp.

Giang Khải Minh nghiêm cấm không cho Giang Phàm đến gặp Giang Nhu.

Nhưng lúc này Giang Khải Minh không có ở đây, tuy Giang Nhu đã bị mất trí nhớ, nhưng Tống Dương lại biết nguyên nhân sâu xa ép buộc cô phải nhảy xuống sông.

Anh không có lý do cũng không có tư cách gì ngăn cản Giang Phàm đến thăm Giang Nhu.

Có lẽ hiện tại anh nên rời khỏi phòng bệnh, cho hai người bọn họ chút thời gian riêng tư.

Ngay khi Tống Dương đang suy nghĩ có nên rời đi trước hay không, Giang Nhu trên giường bệnh đã nhìn thẳng vào Giang Phàm đang cùng bác sĩ đi vào.

Một lúc lâu sau, cô di chuyển tầm mắt, một lần nữa nhìn về phía Tống Dương.

“Anh ấy là ai?”

“Đến thăm em sao?”

Khoảnh khắc Giang Nhu dứt lời, cả phòng bệnh chìm vào im lặng.

Lúc ở ngoài cửa, chính mắt Giang Phàm nhìn thấy Giang Nhu ôm Tống Dương.

Vào lúc đó, tất cả sự quyết tâm và lòng dũng cảm mà anh gom góp lại đã bị đánh bại.

Huống chi lúc này Giang Nhu nhìn anh với ánh mắt xa lạ như vậy.

Thái độ đối với anh và Tống Dương đã có sự thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Trong lúc nhất thời Giang Phàm không chịu nổi sự đả kích này, môi mỏng mím chặt, như có vật gì nghẹn trong cổ họng, không nói được.

Về phần Tống Dương, anh không có cách nào giới thiệu Giang Phàm với Giang Nhu.

Sau đó Giang Yến và Ôn Noãn đến và biết được tình hình cụ thể từ bác sĩ.

Anh mới giới thiệu đơn giản với Giang Nhu.

Khi Giang Nhu nhìn vào gương mặt Giang Phàm, vẻ mặt ngây thơ gọi anh là “anh hai” với nụ cười ngọt ngào, trong lòng Tống Dương như có thứ gì đó đang sống lại.

Cùng lúc đó, mầm non mỏng manh trong lòng Giang Phàm, xoảng một tiếng, hoàn toàn bị vỡ nát.

Giang Nhu mất trí nhớ.

Sau khi mất trí nhớ, Giang Nhu không còn yêu Giang Phàm nữa.
« Chương TrướcChương Tiếp »