Chương 53. Ngoại truyện Giang Phàm, Giang Nhu, Tống Dương

Tiếng ve kêu ầm ĩ giữa mùa hè, ngay cả khi cửa kính được đóng cẩn thận cũng không ngăn được tiếng ồn.

Mặc dù không khí mát mẻ trong lớp rất thoải mái, nhưng Giang Nhu vẫn không thể ngủ ngon được.

Cô ngồi cạnh cửa sổ, hàng ghế thứ hai tính từ cuối lớp, lớp năm nhất của cấp ba học ở tầng trệt khu dạy học, ngoài cửa sổ là cánh đồng dương liễu được trồng xung quanh sân bóng rổ.

Những con ve sầu mùa hè nằm ở trên cây kêu lên khàn khàn, như đang lên án cái nóng giữa mùa hè oi bức.

Lại giống như dùng cả sinh mệnh để hát lên.

Trong giờ nghỉ trưa, lớp đầu ban một còn khá yên tĩnh.

Một số người ghé vào bàn ngủ như Giang Nhu, một số khác lại vùi đầu vào bài tập về nhà như Giang Phàm, thậm chí có một số người trốn học cả buổi sáng như Tống Dương, vừa trở về từ cửa sau lớp học.

Ngay cả các thành viên trong ban kỷ luật trên bục giảng cũng không dám nói một lời.

Yên lặng ghi tên nhóm người của Tống Dương vào cuốn sổ đến muộn, giả vờ như không nhìn thấy bọn họ.

Tống Dương ngồi ở hàng cuối, là một học sinh cá biệt điển hình trong lớp.

Ngay cả giáo viên chủ nhiệm lớp cũng không thể làm gì anh ta, trong lớp tự nhiên cũng không có ai dám khıêυ khí©h anh.

Khi cậu thiếu niên ngồi xuống, đôi chân dài để dưới bàn rất không thoải mái, nên cậu có thói quen duỗi thẳng về phía trước.

Kết quả lại không cẩn thận duỗi vào chiếc ghế của Giang Nhu ở hàng trên, cô gái lập tức cau mày ngồi dậy với đôi mắt mông lung.

Khi cô quay lại nhìn về phía Tống Dương, trên mặt hiện lên một tầng tức giận.

Tống Dương lập tức thu chân lại: “…”

Hai chữ “xin lỗi’ dường như bị mắc kẹt trong cổ họng, không thể nói ra được.

Sắc mặt cũng cứng đờ dị thường, theo cách nhìn của Giang Nhu thì có hơi đáng sợ.

Thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi, mày rậm mắt to, ngũ quan rõ ràng, đường nét gương mặt khỏe khoắn.

Cơ thể cao lớn thon dài hơn bất kỳ ai, có lẽ do đánh nhau thường xuyên nên thể chất của Tống Dương tốt hơn các bạn nam khác trong lớp.

Làn da rám nắng thêm vài phần thành thục không dành cho thiếu niên.

Đôi mắt đen sâu thẳm như hồ nước lạnh, khi nhìn vào mắt anh, khiến người khác cảm thấy giữa trời nóng nhưng lại vô cớ nổi lên một cơn ớn lạnh.

Sắc mặt Giang Nhu tái nhợt, những lời oán trách đều nuốt vào bụng, không nói gì xoay người tiếp tục nằm bò ra bàn ngủ.

Nằm một lúc, cô ngồi dậy, chọc chọc Giang Phàm phía trước.

“Anh đang làm gì đó, giờ nghỉ trưa không ngủ được sao?”

So với sự thô lỗ và cứng rắn của Tống Dương, Giang Phàm nhìn trắng nõn và nhã nhặn hơn nhiều.

Hai người bọn họ một là tú tài một là binh lính, phong cách của bọn họ hoàn toàn trái ngược nhau, là hai anh đẹp trai nổi tiếng nhất trong lớp.

Tuy nhiên so với Tống Dương, Giang Phàm nho nhã và ham đọc sách, nhờ có thành tích cao, xuất sắc cả về tính cách lẫn học tập, nên anh được hầu hết các bạn học và giáo viên yêu thích.

Danh hiệu “hot boy” của lớp tự nhiên cũng treo trên đầu anh.

Nghe thấy giọng nói của Giang Nhu, Giang Phàm cũng không quay đầu lại.

Vì vậy lời anh nói, Giang Nhu cũng không nghe rõ.

Cô đứng dậy nghiêng người về phía trước, hai tay tự nhiên đặt lên vai Giang Phàm kéo anh lại, để anh tựa lưng vào bàn của cô.

“Anh cũng không thèm quay lại nói chuyện với em, một chữ em cũng chưa nghe rõ…..”

Giang Nhu nhỏ giọng phàn nàn.

Chàng trai bất ngờ bị cô kéo đi, ý tưởng giải đề của anh hoàn toàn bị gián đoạn.

Trong lúc nhất thời dở khóc dở cười, anh buông bút xuống và quay lại nhìn cô.

“Anh nói anh có ngủ một lúc, hiện tại không buồn ngủ.”

Vừa nói Giang Phàm đã thoát khỏi móng vuốt của Giang Nhu.

Cô gái ngồi tựa lưng vào ghế, vặn nắp chai nước khoáng trên bàn, định uống một ngụm.

Kết quả vặn được một lúc, sau đó Giang Nhu lại tìm Giang Phàm xin nước.

Giang Phàm không nghĩ nhiều, mở nắp chai nước anh vừa mua vẫn chưa bóc tem, trở tay đưa cho cô.

Chờ Giang Nhu uống nước xong, anh lại lấy về, đóng nắp chai lại.

Hết giờ nghỉ trưa, Giang Phàm làm bài tập xong theo thói quen muốn uống chút nước xoa dịu cổ họng, anh lại nhớ đến điều gì đó.

Nhìn chai nước khoáng mà Giang Nhu đã uống trên bàn, chàng trai nhướng mày kiếm, cuối cùng cũng không uống chai nước kia.

Anh cầm lấy chiếc cốc trong ngăn bàn, rồi đến văn phòng giáo viên.

Lúc đó Giang Nhu đi nhà vệ sinh cùng với bạn gái cùng bàn.

Trên đường trở về phòng học, cô gặp một nhóm nam sinh ở hành lang.

Nhóm người đang nói chuyện ầm ĩ, sau khi nhìn thấy Giang Nhu, nam sinh đứng đầu đã ngăn cô lại.

Giang Nhu ngẩng đầu nhìn nam sinh cao lớn xa lạ trước mặt, vẻ mặt mờ mịt.

“Làm phiền nhường một chút.”

Cô khẽ cau mày, giọng nói trầm thấp và vô cảm.

Trước yêu cầu lịch sự của cô, nam sinh tỏ ra thờ ơ.

Ngược lại anh ta cụp mắt và nhìn chằm chằm vào cô.

“Giang Nhu, cậu thật kiêu ngạo, lão tử đã viết bao nhiêu thư tình cho cậu, nhưng một câu cậu cũng không trả lời?”

Giang Nhu sửng sốt một lúc, cô gái ngồi cùng bàn bị các nam sinh khác vây quanh sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.

Căng thẳng nhìn về phía Giang Nhu bên kia, không dám nói lời nào.

So sánh lại thì Giang Nhu có vẻ bình tĩnh hơn nhiều.

Cô vẫn cau mày.

“Xin lỗi, tôi không có thói quen đáp lại những người tôi không thích.”

Hơn nữa thỉnh thoảng cô còn nhận được những bức thư tình khác nữa, cô đã sớm tê liệt rồi.

Căn bản cô không biết người trước mặt này là ai, chỉ biết nhóm họ từ trên lầu đi xuống, có lẽ là học trưởng ban hai hoặc ban ba.

Nghe được lời nói của Giang Nhu, sắc mặt nam sinh lập tức trở nên khó coi.

Dường như bị Giang Nhu từ chối là một điều vô cùng nhục nhã, nam sinh tiến lại gần.

“Cậu được lắm, trên đường về nhà nhớ phải cẩn thận.”

Nam sinh nói xong, đúng lúc Giang Phàm vừa lấy nước từ văn phòng ra tới.

Nhìn thấy hai cô gái bị vây quanh ở hành lang bên kia, chàng trai khẽ cau mày, cầm cốc nước vừa lấy được đi qua.

“Làm phiền nhường một chút, nước sôi.”

Giọng nam trầm thấp, lạnh lẽo như nước đọng trong giếng cổ, mang theo sự mát mẻ sảng khoái.

Một nhóm nam sinh thuận thế nhường đường, mắt Giang Phàm nhìn thẳng, lúc đi ngang qua Giang Nhu, tùy ý đổi cốc nước sang tay trái, tay phải rảnh rỗi nắm lấy cánh tay cô gái, vô cùng tự nhiên đưa cô ra khỏi tình thế khó khăn.

Giang Nhu phản ứng nhanh chóng, thản nhiên túm lấy cô bạn cùng bàn kéo đi.

Ba người bước vào phòng học lớp đầu ban một, phải mất một lúc lâu sau nhóm nam sinh mới phản ứng lại.

---

Buổi chiều sau khi tan học, Tống Dương cùng nhóm anh em đến sân bóng rổ chơi một trận giao hữu với các học trưởng ban hai.

Trong giờ giải lao, tình cờ nghe thấy có người nói về việc Giang Nhu bị Lý Du học lớp mười hai ban hai quấy rầy.

Nói rằng Lý Du viết rất nhiều thư tình cho Giang Nhu, những vẫn không được đáp lại.

Dự định hôm nay sẽ tập hợp một nhóm anh em, trực tiếp chặn người ngay sau giờ học.

Nhân tiện tặng cho Giang Phàm thích lo chuyện bao đồng một chút màu sắc.

Lúc này hiệp hai của trận đấu sắp bắt đầu, Tống Dương không chút suy nghĩ, sắp xếp người thay vị trí của anh.

Chạy về phía cổng sau của trường.

Giang gia có không ít bất động sản ở gần trường trung học số một thành phố S.

Sau khi Giang Phàm vào trường trung học số một, anh chuyển đến căn hộ gần trường và sống một mình, hàng ngày đạp xe đến trường, nói là muốn rèn luyện thân thể.

Theo Tống Dương biết, mỗi ngày sau giờ tan học Giang Nhu đều sẽ đến căn hộ của Giang Phàm để làm bài tập về nhà và đợi quản gia đến đón.

Vì vậy mỗi ngày sau khi tan học Giang Nhu sẽ đi bộ với Giang Phàm.

Tống Dương nhớ đến lời của học trưởng nói, trong lòng một tiếng lộp bộp, chạy một mạch như điên, cuối cùng cũng đuổi kịp.

Ở con đường rợp bóng cây xanh phía sau cổng trường chặn nhóm người của Lý Du.

Chỉ khoảng ba đến năm phút trước khi Tống Dương chặn nhóm người lại, Giang Phàm vừa chở Giang Nhu đi bằng xe đạp.

Nhóm người đang chuẩn bị đuổi theo, không nghĩ tới nửa đường nhảy ra một Tống Dương, trực tiếp chặn đường.

Tối thứ sau tuần này, cuối cùng Giang Nhu cũng được ngồi sau xe đạp của Giang Phàm như cô mong muốn.

Gió thổi xào xạc suốt dọc đường đi, cô nắm lấy áo sơ mi trắng của chàng trai, nhắm mắt lại đón gió, mái tóc dài buộc thành đuôi ngựa tung bay trong gió.

Giống như nhịp tim xao động của cô.

Chỉ là cô không biết, nhóm người mà cô nghĩ rằng đã bị cô và Giang Phàm bỏ rơi thật ra là bị người khác ngăn lại.

Mối tình lãng mạn thổi trong gió chiều là do một chàng trai tắm máu chiến đấu hết mình vì cô mà có được.

Trong buổi tự học sáng thứ hai, khi Giang Nhu mang bài tập tiếng Anh của cô đến văn phòng giáo viên, đúng lúc bắt gặp giáo viên chủ nhiệm đang tức giận vì Tống Dương.

Nam sinh mặc đồng phục học sinh ngắn tay màu trắng, tóc ngắn uốn xoăn, hai tay chắp sau lưng, bộ dáng lợn chết không sợ nước sôi.

Mãi cho đến khi Giang Nhu ôm bài tập đi vào, chàng trai mới lặng lẽ thẳng lưng, đứng thẳng hơn rất nhiều.

Nhưng khi Giang Nhu nhìn về phía anh, Tống Dương lại vô thức cúi đầu, tránh né ánh mắt của cô.

Dù vậy, Giang Nhu vẫn nhìn thấy những vết xanh tím trên mặt nam sinh do trận đấu để lại.

Những vết thương cũ chồng lên nhau, nhìn qua giống như những trận đánh nhau chưa bao giờ gián đoạn.

Vì vậy lúc Giang Nhu đi ngang qua anh, theo bản năng bước chân nhanh hơn, thái độ tránh anh còn không kịp.

Mặc dù Tống Dương là một người thô lỗ nhưng ba năm trung học cũng đủ để anh hiểu rằng, Giang Nhu có chút không thích anh.

Nhưng dù vậy, sau khi kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học, vào đêm liên hoan tốt nghiệp, Tống Dương vẫn bị đàn em xúi giục đặt mua hoa hồng trên mạng, dự định thổ lộ với Giang Nhu.

Hoa tươi được đưa đến lúc chín giờ tối.

Lúc đó lớp của Tống Dương đã di chuyển từ khách sạn đến địa điểm tổ chức buổi hòa nhạc.

Khi người giao hoa mang hoa đến, Tống Dương đã lẻn ra khỏi phòng riêng.

Theo kế hoạch, một lúc nữa Giang Nhu sẽ được các anh em đưa lên sân thượng bên cạnh gặp anh.

Đến lúc đó Tống Dương chỉ cần tặng hoa hồng cho Giang Nhu, sau đó nói cho Giang Nhu nghe lời tỏ tình mà anh đã luyện tập bao lâu nay.

Tưởng tượng đến diễn cảnh dưới ánh trăng, trên sân thượng, Giang Nhu có thể sẽ cảm động trước những lời tỏ tình đầy tình cảm của anh.

Sau đó bọn họ có khả năng sẽ nắm tay, ôm nhau, thậm chí sẽ hôn môi…..

Tống Dương có cảm giác bên tai bỗng nhiên kéo qua một trận tê dại, nhịp tim bắt đầu tăng tốc.

Khuôn mặt tuấn tú của anh đỏ bừng, hơi nóng truyền từ tai xuống tận cổ.

Anh kiên nhẫn ở sân thượng chờ đợi, chờ người giao hoa tới đây.

Kết quả không biết đã xảy ra chuyện gì, người giao hoa đã đến trễ.

Giang Nhu lên sân thượng trước một bước.

Thấy nam sinh lo lắng nhìn xung quanh lan can, Giang Nhu mang vẻ mặt nghi ngờ.

Cô là bị người khác gọi ra, nói có người muốn đưa thứ gì đó cho cô.

Đúng lúc cách đây vài phút Giang Nhu tận mắt nhìn thấy Giang Phàm rời khỏi phòng riêng, nhưng lúc ấy cô bị các bạn học làm vướng víu nên không thể ngay lập tức theo anh ra ngoài.

Lúc người đưa tin nói có người muốn tặng cho cô thứ gì đó, cô đã nghĩ nhầm là Giang Phàm muốn tặng quà tốt nghiệp cho cô.

Dù sau cách đây không lâu cô đã ầm ĩ đòi anh tặng quà, tuy Giang Phàm không đáp lại, nhưng dựa trên kinh nghiệm trước đây của Giang Nhu, chắc chắn anh sẽ mua một món quà để thỏa mãn cô.

Vì thế Giang Nhu không chút suy nghĩ, dựa theo lời người kia đi đến sân thượng.

Sân thượng không có đèn, ánh sáng lờ mờ.

Khi nhìn thấy có người đang dựa vào lan can bên kia, cô liền nghĩ là Giang Phàm, khóe miệng không khỏi nhếch lên, Giang Nhu đi qua.

Đến lúc Giang Nhu nhìn rõ Tống Dương, người giao hoa cũng vừa đến.

Có vẻ như đang vội vàng, sau khi được người khác chỉ dẫn đến sân thượng bên này, vẻ mặt lo lắng phá vỡ sự im lặng.

“Thật ngại quá, xin hỏi ai trong số các bạn là Tống Dương?”

Tống Dương đang chờ hoa hồng nhanh chân bước tới, thấp giọng nhận lấy bó hoa.

Nhưng sự chú ý của anh vẫn luôn tập trung trên người Giang Nhu cách đó vài bước, nhịp tim anh hỗn loạn chưa từng có.

Giang Nhu bối rối, không hiểu rõ tình hình hiện tại.

Cô chỉ trơ mắt nhìn người giao hàng đưa cho Tống Dương một bó hoa, sau đó chàng trai cứng nhắc đứng ở lối vào sân thượng.

Ánh trăng ló ra từ đám mây đen chiếu xuống người anh, phủ lên một vầng sáng trắng lạnh lẽo.

Tựa như một tấm kính lọc, khiến đôi mày kiếm thô cứng của chàng trai trở nên dịu dàng hơn.

Giang Nhu có chút ngạc nhiên, trong ba năm học cùng lớp, đây là lần đầu tiên cô nghiêm túc nhìn kỹ Tống Dương như vậy.

So với Giang Phàm, dung mạo của anh cũng không kém hơn chút nào.

Ngay trong khoảnh khắc Giang Nhu đang đánh giá Tống Dương, chàng trai trẻ với đôi chân dài bước tới trước mặt cô.

Đôi mắt như vực sâu, dường như muốn chảy vào trái tim Giang Nhu.

Giang Nhu chưa kịp phản ứng, nam sinh đã đem bó hoa vừa mới ký nhận tặng cho cô, khẩn trương đến mức nói lắp.

“Giang, Giang Nhu….”

“Tôi, tôi tôi tôi….”

Dưới cái nhìn chăm chú của Giang Nhu, mặt Tống Dương trở nên ửng đỏ với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Bộ dáng kia có chút buồn cười, sự căng thẳng trong lòng Giang Nhu cũng tiêu tan đi một ít.

Trong lúc chàng trai nói lắp, cô nhìn xuống bó hoa vừa được nhét vào tay mình.

Một bó hoa cúc trắng…..Còn được bó bằng giấy màu đen.

Trong nháy mắt, Giang Nhu cảm thấy trong lòng lạnh lẽo.

Rõ ràng đang là giữa hè, rõ ràng gió đêm thổi vào người cảm giác dễ chịu khó tả….

Nhưng trong ngực đang ôm một bó cúc trắng khiến cô sợ hãi đến mức sắc mặt trắng bệch, huyết sắc trên môi đều biến mất.

Tứ chi lạnh lẽo, thiếu chút nữa trái tim đã ngừng đập.

Tống Dương còn chưa kịp nói thẳng đầu lưỡi, cô gái trước mặt đột nhiên đẩy bó hoa trở lại trong ngực anh.

Giọng nói có chút sắc bén.

“Tống Dương, cậu bệnh thần kinh sao…. Cậu đang cố ý trêu chọc tôi đúng không?”

Nói xong Giang Nhu liền bỏ chạy, để lại Tống Dương đang ngơ ngác nhìn bông cúc trắng trong tay.

Ôi trời? Không phải anh đặt mua hoa hồng đỏ sao?

Tại sao lại biến thành hoa cúc trắng…..

---

Giang Nhu tức giận đến mức sắc mặt rất nhanh đã khôi phục lại.

Chỉ trong mười phút ngắn ngủi, cảm xúc của cô chuyển từ ngạc nhiên sang nghi ngờ, sau đó là sợ hãi và tức giận, sự căm ghét điên cuồng đối với Tống Dương +1 +1 lại +1….

Cậu ta thật sự điên rồi!

Đã tốt nghiệp nhưng vẫn còn muốn đùa dai!

Không biết hoa cúc trắng là để tưởng niệm người đã khuất sao, đây là muốn nguyền rủa cô chết sao?!

Giang Nhu tức giận đến mức ngực cô phập phồng, cho đến khi cô nhìn thấy Giang Phàm từ nhà vệ sinh ở hành lang bên kia trở về.

Chút khó chịu trong lòng cô dường như cuối cùng cũng tìm được nơi giải tỏa, Giang Nhu lao thẳng vào trong ngực Giang Phàm, ôm chặt anh trong vòng tay.

Giang Phàm bị cô gái ôm lấy cả cơ thể cứng đờ, vì không hề có sự đề phòng nên bị Giang Nhu lao tới đẩy vào tường.

Lúc này sau lưng chàng trai là bức tường lạnh lẽo, trong ngực là cô gái ấm áp và tràn đầy sức sống.

Trong lòng dâng lên từng đợt sóng lớn, phập phồng rất lâu mới có thể miễn cưỡng bình tĩnh lại.

Sau đó Giang Phàm rũ mắt, tầm nhìn đáp xuống đỉnh đầu cô gái, mơ hồ nghe thấy tiếng cô nức nở, mày kiếm cau chặt.

“Làm sao vậy?”

“Ai trêu chọc em?”

Giang Nhu không tức giận cũng không sợ hãi, hoàn toàn sống theo cảm tính.

Ngay cả khi xem một bộ phim buồn cũng có thể khiến cô khóc.

Giang Phàm vốn đã quen với nước mắt của cô.

Cơ thể anh cứng đờ dựa vào tường, đợi một lúc lâu sau Giang Nhu mới khóc xong và buông anh ra.

Cô hít hít mũi, liếc nhìn về phía sân thượng, xác định Tống Dương không có đuổi theo, sau đó oán giận nói với Giang Phàm.

“Tên điên Tống Dương kia ban đêm lại đưa cho em một bó cúc trắng, làm em sợ muốn chết….”

Giang Phàm: “….”

Một lúc lâu sau anh mới phản ứng lại, mơ hồ hiểu ra điều gì đó.

Đôi mắt sâu thẳm tối sầm lại, chàng trai do dự một lúc, trầm giọng nói:

“Có lẽ người ta thích em.”

“Anh có muốn em tặng hoa cúc trắng không? Cậu ta có bệnh hay là nghĩ em đây bị bệnh?”

Giang Nhu tức giận ngắt lời, vẫn còn khó chịu vì không hiểu nổi việc Tống Dương tặng bó hoa cúc trắng kia.

“Không chỉ như thế, cậu ấy thường xuyên đánh nhau như vậy thật đáng sợ, em mới không cần cậu ấy thích.”

“Hơn nữa, em đã….đã có người trong lòng rồi.”

Những lời này Giang Nhu nói đặc biệt nhỏ giọng.

Nói xong, bên tai Giang Nhu bất giác nóng bỏng đỏ lên, đôi mắt ngấn nước đầy ngượng ngùng.

Tuy cô nói rất nhỏ, nhưng Giang Nhu chắc chắn Giang Phàm đã nghe thấy.

Bởi vì sau khi nói xong cô nhanh chóng liếc nhìn chàng trai trẻ, đúng lúc bắt gặp ánh mắt đờ đẫn của anh.

Bầu không khí bất chợt trở nên ám muội.

Giang Phàm lăn lộn hầu kết, véo chặt lòng bàn tay đang rũ ở bên sườn, sau khi cơn đau dịu bớt, anh đút hai tay vào túi quần như không có việc gì.

Anh không nhìn dáng vẻ ngượng ngùng, xinh đẹp của Giang Nhu nữa, quay người đi về phòng riêng.

Giọng nói cũng bất cần thờ ơ.

“Anh không nghe rõ em nói gì, giọng bé như muỗi kêu.”

Nói xong, không chờ Giang Nhu đáp lời anh đã vội vàng chuyển chủ đề khác.

“Được rồi, nên quay lại phòng riêng thôi, một lúc nữa quản gia lại đến tìm người.”

Giang Phàm rời đi, đầu cũng không quay lại.

Anh biết sau kỳ thi tuyển sinh đại học, chú hai sẽ sắp xếp cho Giang Nhu đi du học.

Giữa bọn họ có một bức tường sắt không bao giờ có thể phá vỡ được.

Thật sự là thích, nhưng tốt nhất đừng nói ra.

Để tránh gây rắc rối cho bản thân, cho đối phương và cả những người thân yêu bên cạnh mình.