Chương 52. Nâng đỡ lẫn nhau

Ôn Noãn mang thai, người vui mừng nhất chính là Giang lão gia.

Hơn nữa Ôn Noãn đang mang song thai, song sinh khác trứng, có thể là thai long phượng.

Ông cụ thật sự rất vui, ông hỏi Giang Yến về sở thích của Ôn Noãn.

Trực tiếp gửi toàn bộ số hoa hồng xanh được trồng trong nhà kính của nhà cũ Giang gia đến Giang Sơn Lệ Cảnh, còn đặc biệt tìm thợ thủ công xây dựng một nhà kính nhỏ cho Ôn Noãn.

Ngoài những hoa hồng xanh vô cùng quý giá đó, ông cụ còn tặng một số loại cây có giá trị khác, ví dụ như lan kiếm bích ngọc có giá trị bảy chữ số.

Nếu không phải Ôn Noãn bảo Giang Yến ngăn lại, ông cụ hận không thể tặng cô loài hoa lan Tố Quân Hà Đỉnh cực kỳ quý hiếm và đắt tiền, giá trị lên đến tám con số trong phòng kính của ông.

Tâm tình mong đợi chắt nội của ông cụ, Ôn Noãn có thể cảm nhận được, thật là thụ sủng nhược kinh. (*)

Giống như lời Giang Nhu đã nói, địa vị của người phụ nữ mang thai trong gia đình cũng giống như Hoàng Thái Hậu.

Trước đây, lúc Giang Nhu mang thai, mọi người trên dưới nhà họ Tống đều cưng chiều cô trong lòng bàn tay, đặc biệt là Tống Dương, một người đàn ông có thần kinh thô, cũng buộc bản thân tỉ mỉ như bụi.

Giang Nhu nói nếu không phải đàn ông không có khả năng sinh con, cô nghĩ Tống Dương có thể sẽ thay cô vào phòng sinh.

Lúc đó Ôn Noãn đã mang thai được ba mươi bốn tuần, đang ở tam cá nguyệt thứ ba. (**)

Bởi vì mang thai song sinh, nên bụng Ôn Noãn lớn hơn so với thai phụ bình thường, di chuyển rất khó khăn, Giang Yến mỗi ngày đều lo lắng đề phòng.

Anh cảm nhận được rõ ràng tâm trạng của Tống Dương lúc Giang Nhu mang thai.

Đó là một loại bất lực, vô cùng áy náy.

Luôn cảm thấy bản thân là tội nhân, khiến cho người mình yêu thương phải chịu nổi khổ mang thai mười tháng.

Đôi lúc nghĩ đến việc sắp được chào đón kết tinh tình yêu, anh lại có chút vui mừng, trong lòng vô cùng mâu thuẫn.

Thật ra Ôn Noãn không hề cảm thấy cực khổ, giai đoạn đầu cô chỉ cảm thấy buồn nôn một chút, sau đó tình trạng của cô vẫn luôn khá tốt.

Đi làm cũng không chậm trễ, chỉ là số lần vắng mặt cũng tăng lên nhiều, các đồng nghiệp cũng chăm sóc cô rất chu đáo.

Vốn dĩ ông cụ muốn cô trực tiếp từ chức vì cảm thấy đau lòng cho cô, với tình hình tài chính của Giang gia, Ôn Noãn căn bản không cần tiếp tục đi làm trong thời gian mang thai.

Nhưng Ôn Noãn không muốn từ bỏ sự nghiệp của mình, trước khi cô nghĩ ra cách thuyết phục ông cụ, Giang Yến đã giải quyết vấn đề này thay cô.

Anh luôn là người hiểu rõ cô nhất, biết cô muốn gì và luôn bao dung cho sự quật cường nhỏ bé của cô.

Sau đó ông cụ không bao giờ nhắc đến việc muốn Ôn Noãn từ chức nữa.

Chỉ là kiên định muốn dì Triệu ở lại Giang Sơn Lệ Cảnh, phụ trách chăm sóc việc ăn uống của Ôn Noãn mà thôi.

Tần suất khám thai trong ba tháng cuối thai kỳ trở nên thường xuyên hơn, bụng Ôn Noãn càng lúc càng to ra, không thể tiếp tục làm việc được nữa.

Vì bản thân và đứa con trong bụng, cũng không muốn gây phiền toái cho đồng nghiệp, Ôn Noãn đã xin nghỉ thai sản, yên tâm ở nhà dưỡng thai.

Giang Nhu thường xuyên đưa cậu con trai một tuổi rưỡi đến Giang Sơn Lệ Cảnh.

Thỉnh thoảng cũng sẽ cùng Ôn Noãn đi khám thai, nhưng phần lớn thời gian khám thai đều do đích thân Giang Yến đưa Ôn Noãn đi.

Bệnh viện mà Ôn Noãn đăng ký là một bệnh viện sản phụ khoa tư nhân tương đối nổi tiếng ở thành phố S.



Nó có tính chuyên nghiệp cao, hơn nữa bệnh viện có đội ngũ nhân viên là một số chuyên gia giỏi trong nước, khá nổi tiếng ở thành phố S.

Trong lần khám thai ở tuần ba mươi hai, Giang Yến thúc đẩy một cuộc họp nội bộ công ty, sáng sớm đã cùng Ôn Noãn đến bệnh viện.

Sau khi để bụng rỗng rút máu xong, Giang Yến phục vụ Ôn Noãn ăn một chút gì đó mới tiếp tục tiến hành kiểm tra định kỳ.

Vì Giang Yến có mối quan hệ thân thiết với giám đốc bệnh viện này, nên đãi ngộ của Ôn Noãn hoàn toàn khác so với những thai phụ khác.

Cô có đội ngũ chuyên gia trực tiếp kiểm soát chặt chẽ tình trạng thể chất, sau khi hoàn thành các kiểm tra tương ứng và chờ đợi kết quả từ bộ phận xét nghiệm, cô có thể trực tiếp nhận báo cáo.

Trong thời gian chờ đợi Ôn Noãn muốn đi vệ sinh, Giang Yến đi cùng cô.

Người đàn ông mặc tây trang mang giày da cẩn thận đỡ cô, người đàn ông cao quý như thần lại vì cô mà khom lưng cúi đầu.

Khuôn mặt tuấn tú như điêu khắc đầy vẻ lo lắng và dịu dàng, dọc theo đường đi thu hút không ít ánh nhìn.

Khi tới cửa nhà vệ sinh, Ôn Noãn tự bám vào tường đi vào nhà vệ sinh nữ.

Khi cô ra khỏi phòng và đi đến bồn rửa tay, tình cờ có một thai phụ bụng to không kém cô đến vặn vòi nước.

Động tác cúi xuống rửa tay vô cùng vụng về, đôi chân sưng vù dưới lớp váy dài có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Vì vậy Ôn Noãn không nhận ra người này, bản thân chỉ chú tâm vặn vòi nước của mình.

Kết quả sau khi tiếng nước bên cạnh dừng lại, một giọng nữ quen thuộc vang lên.

“Ôn Noãn?”

Ôn Noãn vừa mới rửa tay xong, lấy khăn giấy lau khô, thản nhiên nhìn về phía phát ra âm thanh.

Khi nhìn thấy gương mặt mập mạp của Từ Anh, cô sửng sốt vài giây, ngay cả động tác lau tay cũng dừng lại.

Vài giây sau Ôn Noãn ném khăn giấy vào sọt rác dưới bồn rửa mặt, cũng không có ý định quan tâm đến đối phương.

Tình bạn giữa bọn họ đã kết thúc khi Từ Anh và Lục Tu Minh phản bội Ôn Noãn.

Hơn nữa, Từ Anh từng hắt cà phê nóng vào người Ôn Noãn ở nơi công cộng, vì việc này còn bị bắt đến đồn cảnh sát.

Có thể nói đã hoàn toàn xé rách mặt nhau, từ lâu đã không còn là mối quan hệ mà gặp mặt có thể chào hỏi.

Đáng tiếc bản thân Từ Anh không ý thức được điều này.

Thấy Ôn Noãn chuẩn bị rời đi, cô ta bước tới đứng trước mặt cô, muốn chặn đường.

Cả hai người đều có bụng to, di chuyển có chút vụng về.

Trong khoảnh khắc cô ta bước đến chặn đường, Ôn Noãn theo phản xạ có điều kiện bảo vệ bụng mình.

Cô trầm mắt nhìn về phía Từ Anh, sợ cô ta lại làm chuyện mất kiểm soát như hắt cà phê nóng ở nơi công cộng.

May mắn là Từ Anh không làm vậy.

Cô ta chỉ rũ mắt liếc nhìn bụng Ôn Noãn, sau một lúc ngạc nhiên, cô ta nở nụ cười nửa miệng nói:

“Không ngờ nha, vòng tới vòng lui, cuối cùng cô vẫn còn ở bên cạnh Lục Tu Minh.”

Trong nhận thức của Từ Anh, ngoài Lục Tu Minh thì Ôn Noãn sẽ không chấp nhận người đàn ông khác.

Thậm chí hiện tại cô còn đang mang thai, bụng cũng không khác cô ta bao nhiêu, hẳn là cũng đến bệnh viện làm thủ tục sinh con.

Theo bản năng cô ta cho rằng Ôn Noãn đã kết hôn với Lục Tu Minh, đứa con trong bụng cô là của Lục Tu Minh.

“Tôi khá tò mò, anh ta dùng cách gì để cô đồng ý quay lại?”

“Có phải trước mặt cô anh ta nói tôi không tốt, chắc chắn anh ta sẽ nói với cô là tôi quyến rũ anh ta, ha ha.”

Từ Anh cười lạnh hai tiếng, tầm mắt tập trung vào người Ôn Noãn, giọng nói đột nhiên trở nên lạnh lùng.

“Ôn Noãn, cô thắng.”

Trước kia lúc chia tay Lục Tu Minh, Từ Anh có vài phần giận dỗi.

Một mặt là vì cô đã phạm sai lầm, mặt khác là vì cô nhận ra trong lòng Lục Tu Minh vẫn còn Ôn Noãn.

Cô không thể chịu đựng được việc trong lòng anh có người phụ nữ khác.

Từ Anh vốn nghĩ rằng, sau khi chia tay có lẽ Lục Tu Minh sẽ nhớ đến những điểm tốt của cô.

Tựa như anh chợt nhớ đến những ưu điểm của Ôn Noãn.

Nhưng cô cũng không chờ đợi cuộc gọi hốn hận của Lục Tu Minh.

Hiện tại nhìn thấy chiếc bụng to của Ôn Noãn, lại nghĩ đến tình hình gần đây của bản thân, Từ Anh chỉ cảm thấy chóp mũi chua xót đến muốn khóc, muốn phát tiết.

Vì thế cô ta cũng không rõ bản thân đã nói những điều vô nghĩa gì trước mặt Ôn Noãn.

Khi đầu óc nóng lên, cô ta đã buộc tội cô và Lục Tu Minh.

Từ đầu đến cuối Ôn Noãn cũng không ngắt lời cô ta.

Cô nhìn Từ Anh như người xa lạ, sau khi nghe cô ta lên án Lục Tu Minh vô tình, trút hết sự không cam lòng, trong mắt Ôn Noãn thoáng qua một tia thương hại.

Chờ người phụ nữ bám vào bồn rửa mặt phát tiết xong, hốc mắt đỏ hoe.

Ôn Noãn liếc nhìn lối vào nhà vệ sinh nữ, sợ Giang Yến bên ngoài chờ lâu sẽ sốt ruột, nên đi thẳng vào vấn đề.

“Chúng ta đều thắng.”

Rời bỏ Lục Tu Minh, bọn họ đều là người chiến thắng.

Ít nhất cuộc sống của Ôn Noãn rất khá, không có sự không cam lòng và nghèo túng của kẻ thua cuộc.

Cũng vì nhượng bộ cái bụng to của Từ Anh, Ôn Noãn đưa khăn giấy cho cô ta lau nước mắt.

Nhân tiện giải thích một chút.

“Chồng tôi tên là Giang Yến.”

Không cần nhiều lời nữa, dù sao cô và Từ Anh không còn là mối quan hệ mà họ có thể nói với nhau về mọi thứ.

Chân trước Ôn Noãn vừa ra khỏi nhà vệ sinh, chân sau Từ Anh đã đuổi kịp.

Ngay khi cô ta đưa tay nắm lấy cánh tay của Ôn Noãn, Giang Yến đang đợi bên ngoài duỗi cánh tay dài, trực tiếp ngăn ở sau lưng Ôn Noãn.

Ngăn cách cô và Từ Anh đang đuổi theo phía sau.

Từ Anh còn chưa kịp phản ứng, người đàn ông đã bảo vệ Ôn Noãn ở phía sau, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô ta.

Một lúc sau Giang Yến nhớ đến điều gì đó, so sánh Từ Anh với người phụ nữ mà anh nhìn thấy đi cùng Lục Tu Minh ở Ireland.

Từ Anh ngây người tại chỗ, nhìn người đàn ông cao lớn tuấn tú trước mặt, rồi lại nhìn Ôn Noãn được anh che chở sau lưng.

Cô sửng sốt một lúc và tin vào những gì Ôn Noãn nói trước đó.

“Đây là chồng tôi.”

Ôn Noãn biết Từ Anh chắc chắn không tin những lời cô vừa nói.

Sau đó, cô từ phía sau Giang Yến bước ra, thoải mái hào phóng khoác tay anh, giới thiệu thân phận của anh với Từ Anh.

Hai chữ “chồng tôi” như hạt đường tan chảy trong lòng Giang Yến.

Sự ngọt ngào nhẹ nhàng thấm vào lòng, vẻ mặt nghiêm túc vốn có của anh dịu đi rất nhiều.

Người đàn ông lịch sự gật đầu với Từ Anh, xem như là chào hỏi.

Ôn Noãn vừa giới thiệu Giang Yến xong, có một y tá đến tìm vợ chồng bọn họ, nói rằng đã có kết quả kiểm tra.

Một bác sĩ chuyên trách đang đợi bọn họ trong văn phòng.

Hai vợ chồng ăn ý xoay người rời đi.

Ôn Noãn cũng không chào hỏi Từ Anh, Giang Yến cẩn thận đỡ cô đi theo y tá.

Còn lại Từ Anh sững sờ đứng đó, phải mất một lúc cô mới nhớ ra Giang Yến.

Còn không phải là vị chủ tịch kia sao?

Mặc dù trước đây cô đã nghe nói qua, nhưng đây là lần đầu tiên Từ Anh nhìn thấy người thật.

Không ngờ người đàn ông này còn đẹp hơn những lời đồn, đường nét trên khuôn mặt khỏe khoắn và mịn màng, tựa như một tác phẩm nghệ thuật được chạm khắc tinh xảo.

Có nằm mơ cô cũng không nghĩ tới một nhân vật như Giang Yến, lại có mối quan hệ với Ôn Noãn.

Rõ ràng bọn họ là người của hai thế giới, lại trở thành vợ chồng?!

Từ Anh không thể hiểu được, càng nghĩ càng cảm thấy không cam lòng, không cân bằng.

Đặc biệt vừa rồi nhìn thấy Giang Yến cẩn thận chăm sóc Ôn Noãn, đồng hành với cô trong suốt quá trình khám thai, dù những việc này có xảy ra ở những cặp vợ chồng bình thường, cũng khó có được một người chồng chu đáo như vậy.

Ví dụ như chồng của Từ Anh, hiện tại đang ngồi chơi game trên hàng ghế ở hành lang cách đó không xa.

Cô sắp sinh con, nhưng anh đối xử với cô như thể việc mang thai không phải là chuyện gì to tát.

Nhớ đến Giang Yến vừa rồi lịch sự dịu dàng, trong lòng Từ Anh như có lửa đốt.

Lúc cô gian nan bám vào tường đi đến hàng ghế bên kia, chồng cô đang cùng đồng đội chơi game, đầu cũng không ngẩng lên.

Từ Anh tức giận đến ngực phập phồng, bụng đau âm ỉ.

Vừa ôm bụng cô vừa duỗi tay giật lấy chiếc điện thoại di động của người đàn ông, dùng sức đập xuống đất.

“Em đang làm gì vậy? Phát điên gì chứ!”

Người đàn ông tối mắt hai giây, sau khi ngẩng đầu nhìn cô, anh ta ngây người tại chỗ.

Khí thế còn cao ngạo hơn cả Từ Anh, trên mặt một đám sương mù.

Mặc dù vành mắt Từ Anh đỏ hoe, ôm bụng nói mình sắp sinh, và cô đang mang chính là cốt nhục của anh.

Hỏi anh ta dựa vào cái gì mà đối xử với cô như vậy.

Người đàn ông chỉ cau mày thiếu kiên nhẫn, nhặt chiếc điện thoại bị vỡ màn hình dưới đất lên, nhỏ giọng chửi cô bệnh tâm thần, xoay người bỏ đi không thèm nhìn lại.

Lúc chuyện này xảy ra, Ôn Noãn và Giang Yến vẫn chưa đi xa.

Khi bọn họ quay lại nhìn về nơi phát ra âm thanh, chỉ thấy Từ Anh vịn ghế ngồi xuống, có vết máu theo làn váy chảy xuống chân cô.

---

Ôn Noãn sinh đúng vào ngày Quốc Khánh, hơn chín giờ tối, bình an sinh ra hai đứa trẻ.

Lúc cô nằm viện, Từ Anh đã đến thăm.

Mua trái cây và hoa, thuận tiện trả lại chi phí mà Ôn Noãn và Giang Yến đã giúp cô đóng viện phí vào hai tháng trước.

Hôm đó Từ Anh bị động thai, không liên lạc được với gia đình chồng, Ôn Noãn thay cô liên lạc với nhà mẹ đẻ.

Đáng tiếc nhà mẹ đẻ Từ Anh vẫn luôn ưu ái em trai cô, từ chối ứng trước chi phí y tế, nói đứa bé trong bụng Từ Anh không mang họ Từ.

Sau đó Giang Yến đóng trước tiền ứng, cha mẹ Từ Anh mới mang một bụng oán hận ký tên vào giấy đồng ý phẫu thuật.

Lần này Từ Anh tới không chỉ để nói lời cảm ơn mà còn để xin lỗi.

Cô đã ly hôn với chồng, một mình nuôi con gái, chuẩn bị trở về sống tại trấn Thu Thủy ở thành phố Z.

Dùng số tiền sau ly hôn để ổn định cuộc sống ở thị trấn.

“Lần trước cô nói chúng ta đều thắng, nhưng thật ra người thắng là cô, Ôn Noãn.”

“Cô thắng vì đã gặp Giang Yến.”

“Anh ấy đã khiến tôi hiểu được một đạo lý.”

“Người yêu thương mình thật lòng, sẽ vô cùng dịu dàng và không có gì là không làm được.”

Từ Anh mỉm cười nhưng vành mắt lại đỏ lên.

Ôn Noãn rơi vào im lặng một lúc lâu.

Sau khi Từ Anh tạm biệt rời đi, Giang Yến từ bên ngoài phòng bệnh đi vào, mang theo món bánh ngọt tráng miệng mà cô đã muốn ăn từ lâu.

Ôn Noãn vừa mới định thần lại, ánh mắt phức tạp nhìn theo bóng dáng người đàn ông đó.

Giang Yến bị cô nhìn đến không biết phải làm sao, sau khi ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, thân hình cao lớn của anh tựa vào đầu giường Ôn Noãn.

Bàn tay to lớn đặt sau gáy cô, hôn lên trán cô, trầm giọng hỏi:

“Làm sao vậy? Từ Anh giận em sao?”

Ôn Noãn lấy lại tinh thần, khoảnh khắc người đàn ông lùi lại, cô vòng tay quấn lấy cổ anh không chịu buông anh ra.

Giang Yến sửng sờ một lúc, sau đó áp bức thêm lần nữa, cúi đầu phủ lên đôi môi đỏ thắm của Ôn Noãn.

Mổ nhẹ một ngụm.

“Bà xã?”

“Giang Yến, em yêu anh.”

“Nếu có kiếp sau, em vẫn muốn được gặp anh.”

Giọng nữ thì thầm, như dòng nước dài nhẹ nhàng trút xuống.

Trong lòng Giang Yến thủy triều dâng trào, sau một lúc bối rối, anh đem người ôm vào trong ngực.

Giọng nói trầm khàn, mê hoặc:

“Nếu có kiếp sau, chắc chắn anh sẽ đến bên em trước những người khác.”

“Vì vậy Noãn Noãn, đừng suy nghĩ nhiều, ông xã đút em ăn tráng miệng được không?”

Những suy nghĩ của Ôn Noãn dễ dàng bị anh dẫn dắt.

Tập trung một lúc, cô nhẹ nhàng đẩy ngực người đàn ông.

“Anh hỏi bác sĩ xem có thể ăn được không?”

Cô thật sự thèm ăn, nhưng lại sợ phải kiêng kỵ điều gì đó.

Giang Yến lo lắng sức khỏe của cô, nên trước đó đã hỏi ý kiến của bác sĩ cố vấn.

Bác sĩ nói Ôn Noãn hồi phục rất tốt, các chỉ số của hai bé cũng bình thường, ngày mai có thể chuyển đến trung tâm ở cữ yên tâm tịnh dưỡng.

Ăn một chút đồ ngọt không đáng ngại.

Khi Giang Yến dùng thìa đút bánh kem ít đường cho Ôn Noãn, thuận tiện kể cho cô nghe một chút về hai đứa bé.

Là thai long phượng, con trai ra trước, con gái ra sau.

Vì vậy là hai anh em.

“Tên đã được chọn, là ông nội đặt tên, gọi là Giang Thành Hề.”

“Lấy từ « Đào Lý bất ngôn, hạ tự thành hề ».”

“Con gái gọi là Ôn Dĩ Mạt, là do anh đặt.”

Khi nhắc đến tên con gái, đôi môi mỏng của Giang Yến cong cong mỉm cười, ánh mắt nhìn Ôn Noãn chứa ánh sáng nhàn nhạt, tựa như đang đòi phần thưởng.

Ôn Noãn sửng sốt, một lúc lâu sau mới phản ứng lại.

“Lấy họ của em?”

Ôn Dĩ Mạt mà không phải Giang Dĩ Mạt…..

“Ông nội đồng ý sao?”

Giang Yến đương nhiên không để ý chuyện này, vì vậy Ôn Noãn chỉ lo lắng ông cụ bên kia.

Giang Yến lại đút cho cô một thìa bánh nữa, trên môi nở nụ cười.

“Ông nội không phải là người cổ hủ như vậy.”

“Không phải đã để lại một Giang Thành Hề cho ông rồi sao.”

Ôn Noãn yên tâm, trong miệng và trong tim đều tràn ngập sự ngọt ngào.

Một lúc lâu sau cô mới nhớ ra hỏi Giang Yến.

“Ôn Dĩ Mạt có ý nghĩa nào không?”

“Có a.”

“Là ý nghĩa gì?”

“Nâng đỡ lẫn nhau.” (***)

Giang Yến dứt lời, cũng đút xong thìa bánh cuối cùng.

Trong khoảnh khắc Ôn Noãn sững sờ, anh áp môi mình vào môi cô, nhấm nháp vị ngọt của chiếc bánh còn sót lại trong miệng cô.

Nâng đỡ lẫn nhau là hình ảnh đẹp đẽ về tình yêu của Giang Yến.

Anh yêu Ôn Noãn hơn bất kỳ điều gì khác trên thế giới này.

****

(*) Thụ sủng nhược kinh: được nhiều người cưng chiều lại vừa mừng vừa lo.

(**) Tam cá nguyệt thứ ba: thời gian mang thai được chia thành ba giai đoạn, tam cá nguyệt thứ nhất bắt đầu từ tuần 1 đến tuần 13, tam cá nguyệt thứ hai bắt đầu từ tuần 14 đến tuần 27, tam cá nguyệt thứ ba bắt đầu từ tuần 28 đến tuần 40.

(***) Nâng đỡ lẫn nhau: tên Ôn Dĩ Mạt (温以沫) được lấy trong câu nói Tương Nhu Dĩ Mạt (相濡以沫). Nghĩa là dùng chút sức lực ít ỏi của bản thân, giúp đỡ nhau trong lúc khó khăn hoạn nạn. Có thể chỉ tình nghĩa bạn bè, cũng có thể chỉ tình cảm vợ chồng.