Chương 51. Đội kỹ thuật, bộ phận pháp y

Sau một năm từ lúc Ôn Noãn chuẩn bị mang thai, thành phố S lại đón một mùa đông nữa.

Cô rời giường lúc bảy giờ sáng, một bên rửa mặt một bên trả lời cuộc gọi video của Giang Yến.

Người đàn ông đã đi công tác ba ngày trước, dự kiến sẽ mất một tuần.

Ban đầu định nhờ dì Triệu đến chăm sóc Ôn Noãn nhưng bị cô từ chối.

Nguyên nhân là vì cô thường xuyên dậy sớm và bận rộn công việc đến tối muộn, nếu dì Triệu biết chuyện, chắc chắn sẽ báo cáo với ông cụ.

Đến lúc đó ông cụ nhất định sẽ làm phiền Giang Yến, nhờ anh khuyên Ôn Noãn không nên mất ăn mất ngủ vì công việc.

Thói quen làm việc và nghỉ ngơi tốt sẽ có lợi hơn cho việc chuẩn bị mang thai.

Ông cụ tuổi đã cao, ước muốn được ôm chắt nội ngày càng cấp bách.

Cả Ôn Noãn và Giang Yến đều có thể hiểu được, nhưng Giang Yến cũng không thể vì sự thúc giục của ông cụ mà làm chậm trễ công việc của Ôn Noãn.

Cho nên người bị làm phiền nhiều nhất vẫn là chính mình.

Nghĩ đến Giang Yến bị kẹp ở giữa, mọi phiền não rắc rối đều tự gánh chịu.

Ôn Noãn đau lòng cho anh.

Mà Giang Yến cũng cảm thấy đau lòng cho cô, kể từ lúc Ôn Noãn gia nhập văn phòng cục thành phố, khối lượng công việc hàng ngày đã vượt quá sức tưởng tượng của Giang Yến.

Ngoài nhiệm vụ ở văn phòng cục thành phố, đôi khi còn phải tuân theo sự sắp xếp và điều động đến chi viện ở địa phương khác, việc ra ngoài công tác lại càng thường xuyên hơn.

Khi trở về văn phòng cục, hơn một nửa thời gian phải bận rộn ở phòng giám định hoặc khám nghiệm tử thi.

Ôn Noãn cùng các đồng nghiệp của cô không phải chỉ một lần trải nghiệm việc ăn cơm trước một thi thể trong phòng khám nghiệm tử thi.

Đôi lúc bận rộn cả ngày chỉ có thể ăn một bữa cơm chính.

Vì thế Giang Yến thường dự trữ rất nhiều thực phẩm tiện lợi giàu dinh dưỡng cho cô.

Cũng sẽ sắp xếp để Trần Hiến đặt món ăn riêng, và mang đến nơi làm việc cho Ôn Noãn vào giờ ăn.

Đến nỗi những đồng nghiệp ở bộ phận kỹ thuật của Ôn Noãn đều biết cô có một người chồng vừa nhiều tiền vừa chu đáo.

Nhận việc được một năm, mối quan hệ giữa Ôn Noãn và các đồng nghiệp khá tốt.

Mặc dù nhìn bên ngoài cô có vẻ mong manh nhưng lại có khả năng chịu đựng gian khổ và chăm chỉ hơn so với hai vị bác sĩ pháp y đồng lớp, lại hiền lành dễ bắt chuyện.

Nói đến cùng quan hệ giữa mọi người vẫn là hỗ trợ lẫn nhau.

Ôn Noãn thường phân phát cho đồng nghiệp các loại đồ ăn vặt nhập khẩu mà Giang Yến chuẩn bị cho cô bổ sung sức khỏe, mọi người ăn của cô, lấy của cô, khó tránh khỏi lưỡi mềm tay ngắn, trong công việc cũng nhiệt tình giúp đỡ hơn.

Đặc biệt là vị bác sĩ pháp y già chuyên chăm sóc người mới đến, trong số những người mới ông thích nhất là Ôn Noãn.

Bầu không khí làm việc tốt đẹp chắc chắn là một điều may mắn cho Ôn Noãn.

Vì vậy công việc pháp y tuy vất vả nhưng cô không hề than vãn, một năm qua từ lúc nhận việc cô đã làm việc rất chăm chỉ.

----

Sau khi dậy sớm rửa mặt xong, Ôn Noãn ngắt cuộc gọi video với Giang Yến.

Cô thay quần áo và đi ra ngoài, trên đường đến văn phòng cục thành phố, dựa theo chỉ dẫn của Giang Yến cô dừng lại ở tiệm bánh ngọt để lấy bữa sáng.

Là bánh sandwich và sữa bò.

Có thể nói Giang Yến đã hao hết tâm tư cho việc ăn uống hàng ngày của Ôn Noãn.

Bữa sáng được đặt từ hơn mười nhà hàng, các nhà hàng lần lượt chuẩn bị bữa sáng cho Ôn Noãn, đều là những món được chế biến đặc biệt theo đúng kế hoạch dinh dưỡng.

Hoặc anh sẽ tự tay chuẩn bị tại nhà cho cô, Ôn Noãn bị anh nuôi đến mức gần như không thể gánh vác được sinh hoạt hàng ngày nữa.

Mỗi khi Giang Yến đi công tác, cô luôn có thể gọi điện hoặc gửi tin nhắn cho anh bất kỳ lúc nào, hỏi anh các vấn đề sinh hoạt hàng ngày.

Ví dụ như vị trí của một bộ quần áo hoặc một đôi giày của cô.

Ngay cả Thẩm Viên Tinh và Giang Nhu đều nói Ôn Noãn bị nuôi đến yếu ớt.

Nhưng sự yếu ớt của cô cũng có tính định hướng.

Sự yếu ớt này chỉ bọc phát khi ở bên cạnh Giang Yến.

Ngày thường lúc Ôn Noãn cùng Giang Nhu và những người khác dùng cơm, sắp xếp địa điểm, lái xe đưa đón, xử lý mọi việc một cách có trật tự.

Giống như tác phong làm việc hàng ngày của cô, dứt khoát gọn gàng.

Nhưng chỉ cần liên quan đến Giang Yến, Ôn Noãn dường như trở thành một người khác.

Chỉ lười biếng dựa dẫm Giang Yến, chẳng cần quan tâm, vô cùng nhàn nhã.

Tựa như trên thế giới có rất nhiều người, nhưng chỉ khi cô ở bên cạnh Giang Yến, cô mới có thể hoàn toàn thả lỏng, yên tâm thoải mái trở thành “người tàn phế”.

Có lần Thẩm Viên Tinh hỏi Ôn Noãn, nếu có một ngày Giang Yến rời bỏ cô thì phải làm thế nào?

Lúc ấy Ôn Noãn sửng sốt một giây, một giây kia muôn vàn cảm xúc phức tạp thay đổi trong mắt cô.

Cuối cùng vẫn bình tĩnh trở lại: “Anh ấy sẽ không.”

Ôn Noãn trả lời rất chắc chắn.

Giọng điệu và ánh mắt đó khiến Thẩm Viên Tinh nghẹn lời, không thể tin được.

Sau đó Ôn Noãn cũng hỏi đương sự câu hỏi này.

Khi đó, Giang Yến đang bận trồng dâu tây trên xương quai xanh của cô, khuôn ngực rắn chắc với những đường nét rõ ràng của anh nóng bỏng áp vào người cô, hơi thở như cơn gió khô khốc giữa mùa hè nóng bức.

Giao hòa với hơi thở của Ôn Noãn, ấp ủ thành một trận mây mưa.

Nghe được câu hỏi của Ôn Noãn, người đàn ông dừng lại động tác hôn.

Sau đó anh cắn vào bờ vai trắng nõn của cô như muốn trừng phạt, Ôn Noãn đau đớn rên lên một tiếng, Giang Yến cuốn lưỡi liếʍ láp từng tất da tất thịt mà anh đã cắn.

Từ giữa môi phun ra một câu.

“Trừ khi anh chết….”

Một lúc lâu sau Ôn Noãn mới phản ứng, hiểu được ý tứ trong lời nói của Giang Yến.

Giữa bọn họ chỉ có một khả năng tách biệt, đó chính là sinh ly tử biệt.

----

Editor: Nhất Ngọc

----

Trên đường đi taxi đến văn phòng cục thành phố, Ôn Noãn vừa ăn bữa sáng vừa đọc tin tức.

Ở cửa thị cục gặp được đồng nghiệp, đối phương chủ động chào cô, hai người vừa bước vào tòa nhà bộ phận vừa trò chuyện về những vấn đề công việc còn sót lại từ ngày hôm qua.

Phòng pháp y của văn phòng thành phố S trực thuộc đội kỹ thuật.

Được phân bổ cùng với các đồng nghiệp từ các bộ phận kỹ thuật khác nhau bao gồm bộ phận kiểm tra dấu vết.

Chân trước Ôn Noãn vừa bước vào phòng pháp y, chân sau đã bị sư phụ Trần Văn Chánh gọi vào văn phòng.

Nói cô nhanh chóng chuẩn bị, cùng ông ấy đến hiện trường.

Trên đường đến hiện trường, Ôn Noãn đã tìm hiểu sơ lược tình hình của vụ án mới.

Chỉ nửa giờ trước, có người đến đồn cảnh sát địa phương tự thú, khai nhận bản thân đã gϊếŧ người.

Cảnh sát khu vực này không có bộ phận pháp y, chỉ có thể xin thị cục điều động nhân viên ở bộ phận có liên quan đến điều tra hiện trường vụ án.

Tối qua Ôn Noãn và các đồng nghiệp đã thức đến tận một giờ sáng để làm báo cáo bệnh lý, nên Ôn Noãn và một đồng nghiệp khác đã đến văn phòng từ sớm.

Trần Văn Chánh đã giao phần việc còn dang dở của ngày hôm qua cho đồng nghiệp Tiểu Tạ, đưa Ôn Noãn đến hiện trường.

Trên đường đi, các đồng chí ở đồn cảnh sát địa phương đã giải thích ngắn gọn toàn bộ nội dung vụ việc mà các bên đương sự đã khai báo.

Nghe nói hung thủ bị nạn nhân bạo hành gia đình, không thể chịu đựng được nữa, lúc chống trả đã vô ý gϊếŧ chết người.

Tính chất của toàn thể vụ án vẫn chưa được kết luận, vì vậy cần sự hỗ trợ của bộ phận pháp y, đến hiện trường khám nghiệm tình trạng thực tế của nạn nhân.

Ôn Noãn không ngờ rằng nạn nhân kia lại là người mà cô quen biết.

Người đã từng mang đến cho cô quá khứ đen tối, khiến cô rơi vào khoảng thời gian dài khủng hoảng và chán ghét bản thân, đồng thời khiến cô có rào cản tâm lý đối với người khác giới....

Vừa nhìn thấy thi thể của người đàn ông, dạ dày Ôn Noãn cồn cào, xoay người chạy ra ngoài nôn mửa.

Trần Văn Chánh đã hướng dẫn cô suốt một năm qua khi nhìn thấy thế cũng ngạc nhiên vài giây, nhưng cũng không quan tâm cô mà đi thẳng đến bàn trà bên kia, nơi nạn nhân đang nằm ngửa trên sàn nhà.

Khoảng ba đến năm phút sau, Ôn Noãn quay lại.

Đôi lông mày xinh đẹp của cô cau chặt, trên tay còn cầm chai nước khoáng do người khác đưa tới.

Từ lúc Ôn Noãn nhận việc đến nay, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy thi thể đã nôn thốc nôn tháo.

Trước đây khi thực tập, lần đầu tiên nhìn thấy thi thể, Ôn Noãn cũng đã nôn.

Sau nhiều lần nôn dần dần cũng đã quen hơn, thậm chí sau này phải đối mặt với những thi thể đã phân hủy ở một mức độ nhất định, cô có thể mặt không đổi sắc, bình tĩnh ăn cơm.

Vì thế vừa rồi lúc Ôn Noãn chạy ra ngoài nôn, Trần Văn Chánh có chút ngạc nhiên.

Ngay cả bản thân cô cũng không thể hiểu được.

Chỉ cảm thấy trong giây phút nhìn thấy thi thể của người đàn ông đó, trong lòng dâng lên cảm giác ghê tởm.

Cũng không rõ đây có phải là phản ứng sinh lý do tâm lý sinh ra hay vì một nguyên nhân nào khác.

Nhưng không thể do bữa sáng hôm nay của cô có vấn đề.

Sau khi Ôn Noãn súc miệng bằng nước khoáng, một lần nữa quay lại hiện trường vụ án.

Lúc đó sư phụ Trần Văn Chánh đã bắt đầu khám nghiệm sơ bộ thi thể của nạn nhân.

Nhìn thấy Ôn Noãn quay lại, Trần Văn Chánh hỏi cô:

“Cơ thể không khỏe sao?”

Ôn Noãn lắc đầu.

“Có lẽ là vừa ăn sáng không bao lâu.”

Lời nói của cô Trần Văn Chánh không tin tưởng lắm, vì vậy đã bảo cô sau khi xong việc nên đến bệnh viện kiểm tra, để xác nhận xem dạ dày có vấn đề hay không.

Ôn Noãn đồng ý, sau đó tiếp nhận công tác kiểm tra của ông ấy.

Mãi cho đến khi khám nghiệm sơ bộ xong, Ôn Noãn vẫn không thể tin được, nạn nhân lại chính là dượng của cô, Tần Gia Minh.

Dựa vào tình hình tại hiện trường cùng tình trạng bên ngoài thi thể, Ôn Noãn sắp xếp lại các kết luận mà mình đưa ra, báo cáo ngắn gọn cho sư phụ Trần Văn Chánh.

Bước đầu xác định thời gian Tần Gia Minh tử vong là khoảng mười giờ tối đến ba giờ sáng, vết thương chí mạng ở phía sau đầu là do bị lực tác động mạnh.

Trên góc nhọn của tủ tivi bên cạnh nạn nhân vẫn còn vết máu, nguyên nhân có thể là do nạn nhân bị đẩy ngã trong lúc tranh chấp với hung thủ, gáy đập vào góc tủ tivi dẫn đến tử vong.

Sau khi khám nghiệm sơ bộ hiện trường và thi thể, Ôn Noãn và Trần Văn Chính đưa thi thể về cục trước.

Trên đường đi, Ôn Noãn có chút thất thần.

Bởi vì cô không ngờ người vô ý gϊếŧ chết Tần Gia Minh lại chính là người cô của mình, Ôn Xuân Hoa.

Cô không biết gia đình Tần Gia Minh chuyển từ thành phố Z đến thành phố S từ khi nào.

Có lẽ liên quan đến quy hoạch phá dỡ thành phố Z trước đó.

Ôn Noãn không hiểu vì sao Ôn Xuân Hoa lại vô ý gϊếŧ chết Tần Gia Minh.

Trong trí nhớ của cô, Ôn Xuân Hoa vẫn luôn là một người vô cùng nhẫn nhịn.

Xu hướng bạo lực gia đình của Tần Gia Minh không phải là chuyện ngày một ngày hai.

Một kẻ cặn bã như vậy, sau khi say rượu chuyện gì cũng có thể làm được.

Nhưng nhiều năm qua, Ôn Xuân Hoa vẫn luôn nhẫn nại.

Đã nhịn hơn nửa đời người, tại sao lại đột nhiên trở nên kiên cường, nảy sinh ý định phản kháng?

Dựa vào sự hiểu biết của Ôn Noãn về Ôn Xuân Hoa, cô cảm thấy vụ án này có điểm đáng nghi.

Cho dù thật sự là Ôn Xuân Hoa thật sự gϊếŧ người, tại sao bà ấy không báo cảnh sát và tự thú ngay khi sự việc xảy ra?

Những nghi ngờ của Ôn Noãn sau đó đã được chứng thực.

Bởi vì các đồng nghiệp ở bộ phận kiểm tra dấu vết cho biết, hiện trường vụ án có dấu hiệu đã thu dọn, thậm chí thi thể cũng bị chuyển đi.

Vì vụ án này, toàn bộ bộ phận của Ôn Noãn đã thức suốt đêm.

Cuối cùng, từ móng tay của nạn nhân đã tìm thấy mô da của nghi phạm gϊếŧ người.

Sau khi kiểm nghiệm, nghi ngờ có liên quan đến đứa con trai vừa thành niên của nạn nhân.

----

Lúc bình minh, Ôn Noãn và những người khác đã lập báo cáo khám nghiệm tử thi chi tiết.

Cô chủ động xin được đưa biên bản khám nghiệm đến đồn cảnh sát phụ trách vụ việc.

Trước khi rời đi, Ôn Noãn đã xin gặp mặt Ôn Xuân Hoa.

Khuyên bà ấy trung thực nói ra sự thật, đừng cố gắng đánh lừa nhân viên công tác.

Vì người sống có thể nói dối nhưng người chết thì không.

Tuy vụ án vẫn chưa có kết luận chính xác, nhưng Ôn Noãn cũng đại khái đoán được toàn bộ câu chuyện.

Ôn Xuân Hoa không dám phản kháng Tần Gia Minh, nhiều năm như vậy, bà đối với Tần Gia Minh đã sinh ra một loại phục tùng, khắc sâu vào tận xương tủy.

Cho nên cái chết của Tần Gia Minh căn bản không thể do bà gây ra.

Vô ý gϊếŧ người, bất quá chỉ là lý do để bảo vệ người quan trọng.

Trên thực tế Tần Gia Minh là bị người khác dùng một vật dụng cùn đập vào đầu đến chết, ngụy trang thành vô ý trượt chân ngã chết.

Trên cơ thể ông ta có rất nhiều vết thương bên ngoài, phần lớn là do xô xát với hung thủ.

Kết quả cuối cùng của vụ án này, Ôn Noãn không thể hiểu rõ.

Khi cô rời khỏi đồn cảnh sát, sắc trời đã tối.

Con phố dài tấp nập xe cộ dần trở nên ồn ào.

Tối qua thức trắng một đêm, hôm nay Ôn Noãn được nghỉ.

Trên đường bắt xe trở về Giang Sơn Lệ Cảnh, trong lòng cô luôn cảm thấy trống rỗng.

Trái tim có một loại cảm giác khó tả, khiến ngực cô như thắt lại, rất khó chịu.

Sau khi về đến nhà, lúc thay giày ở lối vào, Ôn Noãn đột nhiên dừng lại.

Lưng tựa vào tủ giày thuận thế trượt xuống ngồi trên sàn.

Dưới ánh đèn lạnh lẽo, cô ôm lấy hai chân mình, vùi mặt vào trong gối.

Một lúc sau, những giọt nước mắt mãnh liệt tuôn rơi.

Trong căn nhà yên tĩnh không bóng người, Ôn Noãn khóc lớn như là phát tiết.

Bởi vì Tần Gia Minh đã chết.

Là “hung thủ” đã hãm hại cô năm mười lăm tuổi, đã nhận được quả báo ác độc mà ông ta đáng phải chịu.

Đối với Ôn Noãn, cái chết của Tần Gia Minh theo một nghĩa nào đó có thể xem như là một sự trừng phạt muộn màng.

Cô cũng rất khó nói rõ ràng cảm xúc của bản thân.

Dường như ẩn sâu trong trái tim cô, một tia thù hận khó nhận ra còn sót lại, cuối cùng đã được giải thoát.

Cô đã hoàn toàn buông bỏ quá khứ.

Ting…….

Cửa lớn được mở ra.

Ánh sáng bên ngoài dũng mãnh tràn vào nhà, hoàn toàn xua tan bóng tối bao quanh Ôn Noãn sau khi đèn cảm biến tắt đi.

Một bóng dáng cao lớn bị bao bọc bởi hơi lạnh bên ngoài chen vào tầm nhìn của Ôn Noãn.

Giang Yến phong trần mệt mỏi, vừa xuống máy bay đã vội vã về nhà.

Chỉ mong ước có thể về đến nhà trước khi Ôn Noãn thức dậy, tặng cho cô một nụ hôn chào buổi sáng.

Không ngờ vừa mới vào nhà đã nhìn thấy Ôn Noãn tựa vào tủ giày ngồi dưới sàn nhà, để chân trần, thân hình mảnh mai co rúm lại.

Khi cô ngẩng đầu nhìn anh, vành mắt đỏ hoe, rõ ràng là vừa mới khóc.

Khoảnh khắc cô nhìn rõ gương mặt người đàn ông, những cảm xúc mất kiểm soát của Ôn Noãn đã được ngăn lại.

Cô sững sờ hai giây, sau đó bị Giang Yến ném vali xuống, nghiêng người ôm lấy.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô áp vào l.ồng ngực mang hơi lạnh của anh, Ôn Noãn nghe thấy giọng nói từ tính quen thuộc của Giang Yến có chút lo lắng.

“Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”

Giang Yến không biết phải làm sao, kế hoạch ban đầu của anh là bay về vào tối mai.

Vội vàng hoàn thành công việc và về sớm hơn kế hoạch, vốn dĩ muốn tạo cho Ôn Noãn một bất ngờ.

Kết quả ngược lại, Ôn Noãn khiến anh sợ hãi.

Vành mắt đỏ hoe vì khóc của cô tựa như lưỡi dao đâm vào tim Giang Yến, vô cùng đau đớn.

Một lúc lâu sau, Ôn Noãn mới ở trong ngực anh lắc lắc đầu, duỗi tay ôm lấy eo anh.

Thì thầm với giọng mũi đặc quánh.

“Giang Yến, em đói rồi, em muốn ăn mì cà chua trứng anh nấu.”

Giang Yến im lặng một lúc, nhẹ nhàng bế cô lên, ôm cô đến ghế sô pha trong phòng khách.

Người đàn ông nửa quỳ trước mặt cô, vô cùng cẩn thận hôn lên đôi mắt ẩm ướt của Ôn Noãn, cuối cùng hôn vào giữa đôi lông mày của cô.

Đôi môi mỏng của anh thật nóng bỏng, rất nhanh đã sưởi ấm trái tim Ôn Noãn.

“Vậy em hãy ngoan ngoãn chờ anh.”

Người đàn ông dịu dàng vén tóc ra sau tai cô.

Sau khi xác nhận Ôn Noãn thật sự không sao, anh liền vào bếp rửa tay và nấu mì cho cô.

Chưa đến nửa giờ, một tô mì cà chua trứng nóng hổi được vớt ra khỏi nồi.

Kết quả Ôn Noãn vừa cắn hai miếng đã cau mày, đứng dậy chạy vào nhà vệ sinh.

Khi Giang Yến đuổi theo, cô đã ngồi xổm trước bồn cầu nôn khan, lặp lại vài lần, nôn đến nước mắt trào ra.

Giang Yến thấy vậy, nói thế nào cũng muốn mang Ôn Noãn đến bệnh viện kiểm tra.

Anh thật sự nghi ngờ nguyên nhân là vì công việc của Ôn Noãn, đã làm hỏng dạ dày của cô, tích lũy theo thời gian đến hôm nay đã phát bệnh.

Ôn Noãn không lay chuyển được anh, nên hai vợ chồng lái xe đến bệnh viện khám tiêu hóa.

Sau khi kiểm tra và dò hỏi, bác sĩ báo với Ôn Noãn có thể cô đã mang thai, yêu cầu cô đến khoa sản phụ để khám chi tiết.

Kết quả kiểm tra chứng minh Ôn Noãn thật sự đã mang thai.

Buồn nôn là một trong những phản ứng sinh lý bình thường trong thời kỳ đầu mang thai.

Sau khi nhận được báo cáo, một lúc lâu sau Ôn Noãn và Giang Yến vẫn không nói gì.

Sau đó, vẫn là Ôn Noãn bình tĩnh lại đầu tiên, cẩn thận sờ soạng bụng nhỏ của mình, nhìn về phía Giang Yến còn đang sững sờ.

Bật cười chân thành: “Chúc mừng Giang tiên sinh, anh sắp được làm ba.”

Trong giọng nói ngọt ngào thấm ý cười của Ôn Noãn, cuối cùng Giang Yến cũng tĩnh táo lại.

Thủy triều dâng trào trong đôi mắt phượng sâu không thấy đáy, giây tiếp theo tất cả đều hóa thành sự dịu dàng nhấn chìm Ôn Noãn.

Giang Yến ôm cô vào ngực, lại sợ động tác quá lớn nên vội vàng buông ra xem xét bụng nhỏ của Ôn Noãn.

Vẻ mặt hoảng sợ đó trước nay Ôn Noãn chưa từng thấy qua, thật sự khiến cô dở khóc dở cười.

Phải mất một lúc lâu sau Giang Yến mới bình tĩnh lại, trước khi trở về, anh đưa Ôn Noãn đi kiểm tra sức khỏe toàn diện.

Xác nhận chắc chắn cơ thể cô rất khỏe mạnh, cảm giác buồn nôn chỉ là do mang thai, người đàn ông vừa cảm thấy yên tâm lại vừa đau lòng.

Nhìn thấy Ôn Noãn che bụng nhỏ nở nụ cười dịu dàng, Giang Yến nuốt lại những lời nói xin lỗi đó.

Chỉ cúi người đặt một nụ hôn nóng bỏng vào giữa đôi lông mày của Ôn Noãn, nhẹ nhàng đáp lời cô.

“Cùng nhau chúc mừng, bà Giang.”

“Em cũng sắp được làm mẹ.”

Nụ cười trên môi Ôn Noãn càng rực rỡ hơn.

Cô không cảm thấy mang thai vất vả chút nào, khi nghĩ đến tương lai không lâu sau đó, trên đời này sẽ có một sinh mệnh mới nối tiếp huyết thống với cô, trong lòng Ôn Noãn cảm thấy vui mừng và mong đợi.

“Giang Yến, anh muốn có con gái hay là con trai?”

“Còn em?”

“Đều thích, chỉ cần là em sinh ra, em đều thích!”

Giang Yến bị cô chọc cười.

Tiếng cười từ tính theo nụ hôn nồng nhiệt dừng lại bên môi Ôn Noãn.

Người đàn ông dần nuốt chửng hô hấp của cô, giọng nói đầy mê hoặc.

“Anh cũng đều thích….Chỉ cần là em sinh, anh đều thích!”

------

Tác giả có lời muốn nói: Mọi kiến

thức liên quan đến pháp y đều đến từ Baidu, tác giả không phải là người chuyên nghiệp nên xin đừng nghiên cứu.