Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Yêu Đương Không Bằng Kết Hôn

Chương 50. Được nhận vào công vụ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Giang Yến sửng sốt một lúc, vì nhìn thấy sự quyết tâm trong mắt Giang Nhu.

Phải mất một lúc lâu anh mới trả lời cô.

“Giang gia sẽ luôn là đường lui của em.”

“Cảm ơn anh cả!”

Chóp mũi Giang Nhu chua xót.

Dừng một chút, cô vẫn không nhịn được hỏi Giang Yến.

“Anh cả, anh cảm thấy Tống Dương thế nào?”

“Sau này anh ta sẽ là người tiếp quản Tống thị, sẽ không tệ.”

Điều quan trọng nhất Giang Yến không nói với Giang Nhu, dù sao sớm muộn cô cũng sẽ biết điều đó.

Hiện tại tập đoàn Tống thị chỉ còn vẻ bên ngoài, bên trong trống rỗng.

Nếu không Tống Diệu cũng sẽ không hợp tác với anh, tiếp cận Giang Khải Minh, giúp anh thu thập bằng chứng.

Thỏa thuận cuối cũng là Giang Yến đồng ý với Tống Diệu, rót vốn vào Tống thị, giúp bọn họ khởi tử hồi sinh.

Không chỉ như thế, anh còn phải giúp Tống Diệu bồi dưỡng Tống Dương, để anh ta có thể sớm tự mình gánh vác công việc kinh doanh của gia đình.

Đây là thỏa thuận giữa Giang Yến và Tống Diệu.

Vì vậy anh chắc chắn rằng tương lai Tống Dương sẽ không tệ.

Lời nói của Giang Yến như một viên thuốc an thần cho Giang Nhu.

Cô gật gật đầu, chào Giang Yến rồi quay vào nhà trước.

Chỉ là Giang Nhu không nghĩ tới sẽ gặp được Giang Phàm ở lối rẽ hành lang.

Người đàn ông đứng dựa vào tường, hai tay đút vào túi quần, vẻ mặt buồn bã.

Sau khi bắt gặp ánh mắt của Giang Nhu, Giang Phàm thu lại cảm xúc của mình, kéo kéo khóe môi gượng cười với cô.

Anh không biết Giang Nhu đã khôi phục trí nhớ nên cười đến đặc biệt kềm chế và lễ phép.

Giang Nhu cũng sợ hãi, nhịp tim âm thầm tăng tốc, một lúc lâu sau tầm mắt cô mới rời khỏi gương mặt của người đàn ông.

Chào hỏi anh rất không tự nhiên.

“Anh hai!”

Nói xong, Giang Nhu lướt qua anh, đi vào nhà.

Chỉ còn lại một mình Giang Phàm, vẫn cứng nhắc dựa vào tường, một lúc lâu anh mới cụp mi xuống, nở nụ cười chua xót.

Anh nghĩ, đây chính là hình phạt mà ông trời dành cho anh.

Lại cảm thấy có chút may mắn vì Giang Nhu đã quên anh, ít nhất cô sẽ không nhớ được anh đã từng hèn nhát không dám yêu cô.

---------

Sau khi Ôn Noãn và Giang Yến ăn trưa ở nhà cũ, họ đưa Tống Cẩn ra sân bay.

Bà muốn quay lại thành phố Z, bà nói thích cuộc sống yên tĩnh, chậm rãi ở thành phố nhỏ, không muốn ở lại thành phố S để Ôn Noãn chăm sóc.

Ôn Noãn không thể lay chuyển được, chỉ có thể đưa bà về.

Sau khi Tống Cẩn rời đi, kỳ nghỉ đông của Ôn Noãn cũng kết thúc.

Ngày cô trở lại trường học Giang Yến đưa cô đi báo danh, trên đường đi gặp không ít bạn cùng trường.

Tỷ lệ quay đầu trăm phần trăm.

Sau đó đến kỳ nghỉ hè, Giang Yến lại mang Ôn Noãn đi hưởng tuần trăng mật.

Sau khi trở về, hai người đều bận rộn với công việc của mình, Ôn Noãn bận việc học tập, Giang Yến lại bận cứu nhà họ Tống khỏi cơn khủng hoảng.

Thời gian thấm thoát trôi qua, nháy mắt đã đến lễ tốt nghiệp.

Trong thời gian thực tập, Ôn Noãn bận rộn cả ngày lẫn đêm, thỉnh thoảng mới gặp mặt Giang Yến.

Lãnh chứng nhận kết hôn gần bốn năm, cả hai người vẫn chưa muốn có con, ông cụ gấp đến đầu bốc khói, thỉnh thoảng lại gọi điện thúc giục.

Chuyện này Giang Yến không nói cho Ôn Noãn biết, chỉ trả lời với ông cụ là anh vẫn chưa muốn có con.

Tốt nghiệp xong, Ôn Noãn được nhận vào làm công chức, chính thức trở thành bác sĩ pháp y.

Đêm đó Giang Yến đưa cô đi ăn một bữa tối thịnh soạn để chúc mừng, cả hai đều có uống chút rượu.

Sau khi rời khỏi nhà hàng, lúc họ đến bãi đỗ xe ở tầng hầm đợi tài xế, Ôn Noãn ép Giang Yến vào cửa xe và hôn anh.

Khi hơi thở của họ hòa vào nhau, người đàn ông mới thận trọng hỏi cô.

“Bà xã, em có thích trẻ con không?”

Năm nay Giang Yến đã ba mươi bốn tuổi, thỉnh thoảng nhìn thấy bảo bối nhà Giang Nhu và Tống Dương, anh không nhịn được liền tưởng tượng xem đứa bé của anh và Ôn Noãn sẽ trông như thế nào.

Chắc chắn sẽ đáng yêu hơn con của Tống Dương, tốt nhất là con gái, đáng yêu như Ôn Noãn.

“Trẻ con?”

Ôn Noãn hôn đến ý loạn tình mê, dựa vào ngực anh nhẹ nhàng thở dốc.

Một lúc lâu sau cô mới ngẩng đầu lên nhìn Giang Yến, hàng mi rung rung như chiếc quạt lông vũ.

“Anh muốn có con?”

“Nếu em không thích, chúng ta không cần sinh.”

Giang Yến không trả lời.

Bởi vì việc sinh con, ý nguyện của anh không quan trọng.

Nếu Ôn Noãn không thích có con hoặc không muốn có con, anh sẽ không bao giờ ép buộc.

“Không phải em không thích…..”

Ôn Noãn thì thầm, những ngón tay xinh đẹp trắng nõn của cô chạm vào hầu kết đang nhô lên của Giang Yến.

Cô khiễng chân lên, ôm lấy mặt anh và hôn anh lần nữa, giọng nói dịu dàng đến mức có thể vắt ra nước.

“Vậy thì bắt đầu từ tối nay, chúng ta sẽ không sử dụng biện pháp an toàn nữa.”

Đương nhiên Ôn Noãn nguyện ý sinh con cho Giang Yến.

Hơn nữa con trai của Giang Nhu và Tống Dương đang bập bẹ học nói, mỗi khi cậu bé duỗi tay nắm lấy tay Ôn Noãn, thật sự rất đáng yêu.

Đối với trẻ con, Ôn Noãn không thể nói là thích, nhưng cũng không ghét.

“Nếu muốn sinh con, chúng ta cần dành thời gian để khám sức khỏe trước khi mang thai.”

“Hai ngày nữa em phải bắt đầu công việc, việc sinh con không cần vội, đợi công việc của em ổn định lại nói sau.”

Giang Yến bị cô hôn đến tâm tình kích động, bụng dưới như có lửa đốt, lòng bàn tay siết chặt eo nhỏ của Ôn Noãn.

Nếu không phải đã hẹn tài xế, anh thật muốn ôm Ôn Noãn vào trong xe, cho cô biết hậu quả khi dụ dỗ anh ở bên ngoài.

Khả năng là cô sẽ không đứng dậy nổi.

Trên môi Ôn Noãn nở nụ cười, đương nhiên cô có thể nhìn thấy ngọn lửa đang thiêu đốt trong mắt người đàn ông.

Đầu óc cô quay cuồng, suy nghĩ bay bổng, cơ thể có chút mất kiểm soát.

Tâm tư cũng hư hỏng hơn ngày thường, cô thích nhìn dáng vẻ Giang Yến bị cô châm lửa thiêu đốt nhưng không thể làm gì được cô.

Giọng nói khàn khàn ma mị, quyến rũ người khác.

“Ông xã…. Anh cũng phải chủ động hôn em!”

Hai lần hôn vừa rồi đều là Ôn Noãn chủ động, tuy nhiên sau đó Giang Yến lại đổi khách thành chủ, chiếm thế thượng phong.

Nhưng trong lòng Ôn Noãn có chút không cân bằng.

Tối nay tâm trạng cô rất tốt, ước mơ của cô đã thành hiện thực, hai ngày nữa cô sẽ chính thức nhận việc.

Mà tất cả những điều này là nhờ sự hỗ trợ của Giang Yến.

Vì vậy tối nay cô đặc biệt muốn gần gũi với anh.

Ôm hôn….. Thật khó thể hiện được hết tình yêu cô dành cho anh.

Giang Yến không còn cách nào với cô, bị quyến rũ đến môi lưỡi khô khốc, hơi thở gấp gáp.

Nhưng bất chấp điều đó, anh vẫn nhẹ nhàng cúi đầu phủ lên đôi môi đỏ mọng mềm mại của người phụ nữ, đáp lại tình yêu của cô.

Chỉ là lần này, Giang Yến tuyệt đối nắm quyền chủ động, ôm lấy vòng eo thọn gọn của Ôn Noãn để hoán đổi vị trí của bọn họ, lần này Ôn Noãn bị ép vào cửa xe.

Tầng hầm yên tĩnh và khá tối, xe của Giang Yến đỗ trong góc, không có ai đến quấy rầy bọn họ.

Hơi thở hòa quyện vào nhau ngày càng nóng bỏng, nụ hôn của người đàn ông ngày càng sâu, tựa như muốn hòa nhập vào linh hồn cô, nhiễu loạn trái tim cô.

Ôn Noãn không nhịn được ôm lấy eo người đàn ông, ngón tay thon dài siết chặt áo sơ mi anh, Giang Yến hôn càng sâu hơn.

Bàn tay to lớn bao phủ móng vuốt mèo con của cô, trước khi Ôn Noãn hít thở không thông anh đã kết thúc nụ hôn dài.

Hơi thở hai người lần lượt đều bị nhiễu loạn.

Dưới ánh mắt mông lung dò hỏi của Ôn Noãn, Giang Yến dở khóc dở cười cúi đầu tựa trán vào trán cô, nhẹ nhàng hôn an ủi.

Giọng nói khàn khàn: “Có người…..”

Đúng thật có người, Giang Yến vừa mới chú ý đến.

Chính vì thế anh mới ngăn Ôn Noãn đang mất kiểm soát lại, nắm tay cô đem người ôm vào ngực, bao bọc cô lại.

Sau đó mới nhìn về phía bên phải.

Đôi mắt phượng nhàn nhạt dán chặt vào người đàn ông đang sửng sốt cách đó không xa.

Nhìn thoáng qua gương mặt quen thuộc, Giang Yến cũng sửng sốt trong giây lát, nhưng sau đó anh chú ý đến đồng phục tài xế trên người đối phương liền hiểu ra điều gì đó.

Ôn Noãn cũng cẩn thận thò đầu ra khỏi ngực anh nhìn xem.

Giống như một chú mèo con lần đầu tiên đi trộm nhưng bị bắt quả tang, cảm thấy rất xấu hổ.

Bộ dáng thò đầu thăm dò, hung hăng chọc vào trái tim Lục Tu Minh.

Người tới không ai khác chính là Lục Tu Minh, anh ta cũng là tài xế lái thay mà Giang Yến đã hẹn trên ứng dụng.

Tuy làm việc bán thời gian nhưng anh được trang bị đầy đủ tiện nghi, chỉ cần nhìn thoáng qua là mọi người có thể nhận ra anh là tài xế lái thay.

Khi anh nhận ra Giang Yến là chủ nhân của đơn hàng giá cao thì đã không kịp để tránh đi.

Hình bóng hai người bám vào cửa xe hôn nhau say đắm, đến mức ngay từ đầu họ đã không chú ý đến anh.

Lục Tu Minh cũng bị hoảng hốt, khi anh ta tỉnh táo lại nhận ra bản thân không nên xuất hiện ở đây, không nên nhận đơn hàng này, đôi mắt sâu thẳm của Giang Yến đã nhìn thấy anh ta.

Đôi chân của Lục Tu Minh như bị treo chì.

Anh ta không thể trốn thoát nên chỉ có thể ở lại, căng da đầu nở nụ cười máy móc đặc trưng, báo cáo thông tin khớp với chủ đơn hàng.

Giang Yến không nói gì nhưng có chút nghi ngờ.

Không hiểu tại sao Lục Tu Minh là nghiên cứu sinh khoa tài chính của Đại học S lại chạy đến đây làm tài xế lái thay.

Một lúc sau anh nghĩ, có lẽ do nhu cầu sinh hoạt nên mới làm thêm vào buổi tối?

Tình huống hiện tại không cho Giang Yến nhiều thời gian để suy nghĩ.

Ôn Noãn cũng nhìn thấy Lục Tu Minh, ánh mắt dán chặt vào người đàn ông một lúc, sau khi xác định mình không nhìn nhầm người, Ôn Noãn đã thu lại sắc xuân trên gương mặt.

Cô duỗi tay chỉnh lại cổ áo cho Giang Yến, cũng chỉnh lại áo của mình.

Tựa như không hề quen biết Lục Tu Minh, Ôn Noãn nói với Giang Yến.

“Nếu tài xế lái thay đã đến rồi, vậy chúng ta mau về nhà thôi.”

Vừa nói, cô vừa rất tự nhiên nắm tay Giang Yến.

Người đàn ông cũng định thần lại, trầm giọng đáp lời sau đó mở cửa ghế sau cho cô.

Sau khi Ôn Noãn lên xe, Giang Yến ném chìa khóa xe cho Lục Tu Minh, giọng điệu trầm thấp lịch sự.

“Làm phiền rồi!”

Sau khi bắt được chìa khóa, tim Lục Tu Minh hung hăng run lên.

Anh giống như con cá đang nằm trên thớt chờ bị làm thịt, vô tri vô giác nhét chiếc xe scooter di động vào cốp xe Maserati.

Sau đó vòng qua ghế lái bên kia, do dự mở cửa xe.

Thậm chí anh ta còn quên mất quy trình phục vụ, quên kiểm tra tình trạng xe, sau khi lên xe liền lái xe như một cỗ máy vô cảm.

Khởi động động cơ, lái chiếc Maserati màu đen ra khỏi gara dưới tầng hầm.

Ôn Noãn và Giang Yến đều ngồi ở ghế sau.

Bầu không khí trong xe nặng nề ngột ngạt, ban đầu Ôn Noãn đặt tay lên cửa sổ xe, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nhưng sau khi xe được lái ra khỏi tầng hầm, tâm trạng của cô cũng rộng mở như cảnh đêm ngoài cửa sổ.

Không để ý đến Lục Tu Minh ở ghế lái, Ôn Noãn vẫn như cũ, nghiêng người tựa vào ngực Giang Yến.

Giọng nói nhẹ nhàng, ngọt ngào.

“Em ngủ một lát, khi nào đến nhà hãy gọi em.”

Giang Yến nhỏ giọng đáp lại, ôm lấy cô và nhắm mắt nghỉ ngơi.

Đây có lẽ là thể diện cuối cùng mà anh và Ôn Noãn dành cho Lục Tu Minh, hòa hợp như những người xa lạ, bỏ qua quá khứ.

Dù suốt chặng đường trong xe im lặng nhưng Lục Tu Minh ngồi ở ghế lái vẫn không khỏi cảm thấy buồn bã.

Anh hối hận vì đã nhận đơn này, hối hận vì đã để Ôn Noãn thấy mình nghèo túng.

Nhưng anh cũng không còn cách nào khác.

Cách đây vài tháng cha anh bị xuất huyết não phải nhập viện, nằm trong phòng ICU một thời gian dài, được cứu sống nhưng lại bị liệt.

Ngay cả căn nhà mà Lục Tu Minh mua ở ngoại ô thành phố S cách đây không lâu cũng buộc phải bán đi.

Hiện tại anh là lao động duy nhất còn lại trong nhà, mẹ anh vì chuyện của cha anh đã già đi không ít.

Lục Tu Minh chỉ có thể ban ngày làm việc ở một công ty lớn, ban đêm làm tài xế bán thời gian.

Khi nhìn thấy đơn hàng giá cao, anh đã nhận ngay mà không cần suy nghĩ.

Không nghĩ tới sẽ gặp được Ôn Noãn và Giang Yến, còn đúng lúc nhìn thấy bọn họ hôn nhau.

Những vết thương đã lành và đóng vảy của anh lại bị rách ra.



Anh và Ôn Noãn, cuối cùng đã trở thành người của hai thế giới khác nhau.
« Chương TrướcChương Tiếp »