Chương 45

Khi Ôn Noãn kéo tay Giang Yến xuống cùng anh mười ngón tay đan vào nhau, nhóm người của Lục Tu Minh đã được phục vụ đưa vào phòng bao gần nhất.

Sau khi hai người bước vào thang máy, Lục Tu Minh lấy cớ đi vệ sinh nhưng vẫn núp ở ngã rẽ nhìn trộm, liền bước ra ngoài.

Anh ta đi thang máy khác xuống tầng một, đúng lúc Ôn Noãn và Giang Yến đang đợi nhân viên giữ xe lái xe tới trước khách sạn.

Ôn Noãn đang dùng điện thoại gọi tài xế lái thay, Giang Yến đứng phía sau cô, vòng tay ôm eo cô, tựa cằm lên vai cô.

Hai người thân mật như hình với bóng, hơn nữa trước đó ở trường học còn có tin đồn Ôn Noãn đã kết hôn.

Nghe nói chính miệng Ôn Noãn đã trả lời những người theo đuổi mình, còn khoe chiếc nhẫn trên tay cô.

Ban đầu Lục Tu Minh cũng giống những người kia, không tin Ôn Noãn đã kết hôn.

Nhưng anh không suy nghĩ theo phương diện xấu xa, bởi vì anh ta biết Ôn Noãn không phải loại người vì tiền mà bán thân cho người khác.

Huống chi tin đồn còn nói người đàn ông của Ôn Noãn là một lão già đã có gia đình…..

So với suy đoán của mọi người, Lục Tu Minh càng tin rằng chiếc nhẫn trên tay Ôn Noãn là do cô tự mua dùng để đối phó với những người theo đuổi mình.

Dù sao cô ấy cũng là người chỉ quan tâm đến sự thuận tiện và tránh rắc rối, căn bản không để bụng đến việc người khác sẽ tung tin đồn về cô ấy như thế nào.

Lục Tu Minh không tin những lời đồn vớ vẩn đó, nhưng nếu tình cờ nghe được người khác bàn tán, đương nhiên anh ta cũng sẽ không mở miệng bênh vực Ôn Noãn.

Chỉ nghĩ rằng những tin đồn như thế bị lan truyền lại càng tốt, ít nhất số người theo đuổi Ôn Noãn sẽ giảm đáng kể, có lẽ chờ đến khi những tin tức này truyền đến tai Ôn Noãn thì cô sẽ lại đau buồn, anh có thể nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, giống như trước đây, tiếp tục trở thành ánh sáng duy nhất trong cuộc đời cô.

Nhưng hiện tại, nhìn hai người quấn quýt bên nhau không chút che giấu ở bậc thềm khách sạn.

Một bên trong lòng Lục Tu Minh đau xót, một bên lại không khỏi bắt đầu tin tưởng những lời đồn đãi đó.

Bởi vì người đàn ông đang ôm Ôn Noãn chính là Giang Yến, ngay từ ban đầu anh đã để mắt tới Ôn Noãn.

Cho đến khi tài xế lái thay tới, Ôn Noãn và Giang Yến lần lượt lên chiếc Maserati màu đen.

Nội tâm Lục Tu Minh vẫn không thể thoát khỏi trận chiến đấu tranh tâm lý.

Anh ta vẫn không thể tin được Ôn Noãn thật sự đang ở bên một người đàn ông khác.

Nhưng với người có địa vị cao quý như Giang Yến, thật lòng với Ôn Noãn là điều không thể nào?

Có lẽ anh ta chỉ chơi cho vui, cũng chưa từng nghe được tin tức gì về việc kết hôn của Giang Yến.

Nếu một nhân vật như Giang Yến kết hôn, khẳng định sẽ có những bài báo tiết lộ thông tin.

Lục Tu Minh có niềm tin rằng bọn họ chắc chắn chưa kết hôn, mang thân xác vô hồn trở về phòng bao.

Khi đó, trong phòng bao có mấy người vẫn còn đang nói chuyện về Ôn Noãn và Giang Yến.

Gần như trút bỏ hết những suy nghĩ đen tối và bẩn thỉu trong lòng, dùng những từ ngữ xúc phạm để diễn tả.

Một đám người đùa giỡn trêu chọc nhau, thậm chí còn bàn luận về kỹ năng trên giường của Ôn Noãn.

Từng câu từng chữ lọt vào tai Lục Tu Minh, trong lòng lạnh lẽo như rơi xuống hầm băng.

Sau đó một cơn lửa giận bùng cháy đã thiêu rụi lý trí, anh lao tới túm cổ áo của một người bạn cùng phòng rồi quật ngã anh ta xuống đất.

Ngay cả Lục Tu Minh cũng không biết nguyên nhân vì sao ngọn lửa giận kia lại bốc cháy.

Anh chỉ biết bản thân muốn tìm một nơi để trút giận, đồng thời cũng muốn mọi người câm miệng, anh không muốn nghe thêm bất kỳ chủ đề nào liên quan đến Ôn Noãn.

Vì thế liền bắt đầu đánh nhau.

Một giây trước, căn phòng vốn có bầu không khí hòa hợp bỗng chốc chìm trong ngọn lửa chiến tranh.

Những người khác hoàn toàn bối rối không hiểu ra làm sao, muốn đến can ngăn, lại bị những đòn tấn công bừa bãi của Lục Tu Minh làm liên lụy.

Kết quả là mọi người cũng phẫn nộ, lửa giận nổi lên, vốn dĩ hôm nay Lục Tu Minh là thọ tinh lại nhận không ít cú đấm.

Mãi đến khi nhân viên khách sạn báo cảnh sát, lúc cảnh sát đến xử lý, sự việc vô nghĩa này mới kết thúc.

---------

Lúc đó Ôn Noãn và Giang Yến đã an toàn về đến Giang Sơn Lệ Cảnh.

Sau khi tiễn tài xế, Ôn Noãn nắm tay Giang Yến đi vào nhà.

Hai người ở lối vào nhà thay giày, sau đó hai chân Ôn Noãn bay lên không, bị người đàn ông bế qua sô pha trong phòng khách.

Trong biệt thự to lớn chỉ có hai vợ chồng bọn họ, sau khi Giang Yến đi công tác trở về đã sớm để dì Triệu rời đi.

Khi đèn trong phòng khách được bật lên, rèm trên cửa sổ sát đất từ từ đóng lại.

Ôn Noãn bị người đàn ông đè lên ghế sô pha, anh nửa quỳ trước mặt cô, cởϊ áσ khoác âu phục, chậm rãi cởi cúc áo sơ mi.

Khi Ôn Noãn được người đàn ông dịu dàng hôn, hai bàn tay trắng nõn thon dài hướng về chiếc áo sơ mi đen mở rộng, vòng qua vòng eo thon gọn của Giang Yến.

Những ngón tay mềm mại không xương bò lên lưng anh, cô hơi nghiêng đầu phối hợp khiến nụ hôn nồng cháy càng sâu và mãnh liệt hơn.

Cho đến khi đầu óc trống rỗng, cô nheo mắt nhìn ngọn đèn tông màu ấm áp trên trần nhà, có cảm giác như đang du hành ở cõi thần tiên.

Không biết qua bao lâu, Giang Yến dừng lại và hôn cô thêm lần nữa.

Giọng nói khàn khàn trầm thấp xen lẫn tình cảm sâu lắng.

“Noãn Noãn, anh yêu em…..mãi mãi đừng rời xa anh….”

Ôn Noãn hàm hồ đáp lời, không hiểu hôm nay Giang Yến bị làm sao.

Dường như anh không có cảm giác an toàn, chỉ có thể hết lần này đến lần khác thông qua những nụ hôn nồng cháy và những cử chỉ thân mật mới có thể xác nhận Ôn Noãn là chân thật.

Bọn họ trằn trọc từ phòng khách dưới lầu đến phòng ngủ trên tầng hai, cho đến khi Ôn Noãn mệt mỏi ngủ thϊếp đi, Giang Yến nằm sau lưng cô, từng tấc từng tấc gặm nhấm, in lại những vết hôn trên vai cô.

Trong phòng ngủ khôi phục sự im lặng như ban đầu.

Cơn say của Giang Yến đã giảm đi rất nhiều, lúc này vô cùng tỉnh táo, không hề cảm thấy buồn ngủ.

Anh ôm Ôn Noãn vào trong ngực, áp sát vào cơ thể mềm mại của cô, hấp thụ hơi ấm từ trên người cô.

Không biết phải mất bao lâu, Giang Yến mới trấn áp được hình bóng của Lục Tu Minh.

Khi anh hôn Ôn Noãn ở hành lang khách sạn, người anh nhìn thấy thật sự là Lục Tu Minh.

Điều khiến anh gần như phát điên chính là ánh mắt Lục Tu Minh khi nhìn về phía anh và Ôn Noãn.

Với ánh mắt đó…..Rõ ràng anh ta đối với Ôn Noãn vẫn còn chờ mong quyến luyến.

Lục Tu Minh còn là mối tình đầu của Ôn Noãn, thiếu chút nữa vì người này mà cô đã từ bỏ cả sinh mệnh.

Đều nói mối tình đầu là khó quên nhất, nếu đổi lại là người khác, Giang Yến cũng sẽ không có cảm giác khủng hoảng như vậy.

Cộng thêm tác dụng của rượu, anh mới có thể mất đi năng lực tự chủ, hết lần này tới lần khác lăn lộn Ôn Noãn.

Muốn cô một lần lại một lần nói yêu anh, chỉ yêu anh và sẽ không bao giờ rời xa anh.

Hiện tại cơn say đã qua đi, nghĩ lại tất cả những gì mình đã làm.

Nhìn những dấu hôn loang lỗ trên làn da trắng như tuyết của Ôn Noãn, Giang Yến vừa cảm thấy đau lòng lại vừa áy náy.

Nhưng chính những dấu vết anh lưu lại trên người Ôn Noãn, đã lấp đầy sự trống trải trong lòng anh lúc đó.

Noãn Noãn của anh, nếu thật sự cô muốn rời xa anh, nhất định sẽ nói trước với anh.

Cô sẽ không để anh đoán mò hoang đường hay giấu anh trong bóng tối, chưa kể đến vì sợ anh lo lắng nên mỗi ngày cô đều dùng cách thức khác nhau để báo cáo cho anh biết những chuyện xảy ra ở trường, những người bạn mà cô kết giao.

Nghĩ đến đây, Giang Yến hít sâu một hơi.

Anh ôm chặt Ôn Noãn vào lòng, cho đến khi cô gái khó chịu đẩy ngực anh, nhỏ giọng kháng nghị:

“Giang Yến…..em không muốn nữa.”

Người đàn ông sửng sốt một chút, sau đó môi mỏng kéo ra, lặng lẽ mỉm cười.

Một lúc sau anh mới trầm giọng đáp lời cô, cúi đầu hôn lên trán cô.

Sau vài giây yên lặng, tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên.

Giang Yến lập tức cầm chiếc điện thoại di động mà Ôn Noãn đặt trên bàn cạnh giường ngủ, đó là điện thoại di động của Ôn Noãn.

Cuộc gọi từ một số địa phương xa lạ, Giang Yến còn cố tình so sánh với số điện thoại của Lục Tu Minh cách đó rất lâu.

Đó không phải là số điện thoại của Lục Tu Minh.

Hơn nữa Giang Yến nhớ rõ Ôn Noãn đã kéo tất cả thông tin liên lạc của Lục Tu Minh vào danh sách đen.

Đã khuya thế này, ai sẽ gọi điện tìm Ôn Noãn?

Giang Yến không dám do dự quá lâu, cầm điện thoại di động xuống giường, đi vào phòng tắm nghe điện thoại.

Vẫn như cũ anh không lên tiếng trước, đối phương là một người đàn ông, giọng nói khàn khàn có chút nghẹn ngào.

Vì vậy phải mất một lúc lâu sau Giang Yến mới nhận ra người gọi đến là Lục Tu Minh.

Anh ta đã dùng số điện thoại mới để gọi cho Ôn Noãn?

Ánh mắt của Giang Yến trầm xuống, bàn tay cầm điện thoại siết chặt, vẫn giữ im lặng.

Chỉ nghe người đàn ông bên kia điện thoại giọng nghẹn ngào say khướt:

“Noãn Noãn…. Anh là Lục Tu Minh.”

“Anh biết, anh biết hiện tại nói điều này đã quá muộn, nhưng anh vẫn muốn nói…….”

“Noãn Noãn, chẳng phải em vẫn luôn muốn có một ngôi nhà sao?”

“Anh đã mua nhà ở thành phố S….”

“Em quay lại với anh, anh cho em một ngôi nhà…..được không?”

Lục Tu Minh bi thương đến mức giọng nức nở nghẹn ngào, âm mũi cực nặng.

Trong màn đêm tĩnh mịch giọng nói của anh ta đặc biệt rõ ràng, từng chữ đều lọt vào tai Giang Yến ở đầu bên kia điện thoại.

Anh siết chặt chiếc điện thoại với sức lực dọa người.

Một lúc lâu sau, khi Lục Tu Minh hết lần này đến lần khác gọi “Noãn Noãn”, Giang Yến mới dùng giọng điệu lạnh đến thấu xương đáp lại đối phương.

“Thật ngại quá, cô ấy đã có nhà.”

Anh còn muốn nói nhiều hơn, bao gồm cả những lời đe dọa và cảnh cáo.

Nhưng nghĩ đến đối phương chỉ là một con ma men, sau khi uống rượu bị cồn kí©h thí©ɧ nên gọi đến cầu xin tha thứ, Giang Yến đã từ bỏ ý định đó.

Bởi vì Lục Tu Minh không xứng, anh ta phạm tiện như vậy đủ để chứng minh Ôn Noãn căn bản không quan tâm đến anh ta.