Chương 41: Giang Yến, anh nghe lời……

Ôn Noãn đến lễ khai giảng báo danh muộn thì không sao.

Nhưng Giang Yến bị lỡ chuyến bay thì không thích hợp, vì vậy Ôn Noãn thúc giục anh đi trước, cô sẽ nhờ Trần Phóng đưa đến trường sau.

“Thật sự không cần anh ở lại đưa em đi báo danh sao?”

“Anh có thể hoãn chuyến bay đến buổi chiều…….”

Giang Yến chưa kịp nói xong đã bị Ôn Noãn ngắt lời.

Hai người bọn họ đang ở phòng giữ quần áo, Ôn Noãn ở trước mặt người nọ kiễng mũi chân để thắt cà vạt.

Bàn tay dày rộng của người đàn ông dừng ở sau eo đỡ lấy cô.

Chỉ nghe Ôn Noãn nói:

“Không cần, chỉ là đến báo danh mà thôi, em có thể tự làm được.”

Cô không phải là một đứa trẻ, cũng không phải lần đầu tiên đến trường báo danh, không đáng để Giang Yến phải chậm trễ chuyến công tác.

Sau khi thắt xong cà vạt, Ôn Noãn kéo thẳng cổ áo sơ mi cho người đàn ông, khi cô lùi lại bàn tay to đặt trên lưng cô đột nhiên đáp xuống, siết chặt eo cô, ép cô vào trong lòng anh.

Giang Yến dường như không hề cảm thấy chán việc hôn cô.

Cho đến khi hô hấp cả hai rối loạn, anh mới mấp máy môi mỏng, nhưng vẫn ôm cô vào lòng không chịu buông ra.

Giọng nói khàn khàn nhiễm chút du͙© vọиɠ.

“Thật sự không cần anh đi cùng em?”

“Không cần…..”

Ôn Noãn bị hô hấp nóng bỏng của anh làm ảnh hưởng, âm thanh khẽ run, có chút quyến rũ.

Để tránh cho Giang Yến đổi ý đem cô đặt trở lại trên giường, Ôn Noãn vội vàng đẩy l.ồ.n.g ngực anh, ngẩng gương mặt nhỏ nhắn lên nhìn anh.

“Giang Yến, anh nghe lời.”

Cơ thể cao gầy của người đàn ông hơi cứng lại, sau đó đôi mắt sâu thẳm lóe lên một tia sáng như sao.

Đôi môi mỏng câu lên khẽ cười một tiếng, giọng nói từ tính nhẹ nhàng đáp lại:

“Được….anh nghe lời.”

“Anh ngoan ngoãn như vậy, khi anh công tác trở về Noãn Noãn có thưởng cho anh không?”

Giang Yến hỏi rất nghiêm túc.

Ánh mắt nhìn Ôn Noãn cũng tràn đầy chân thành và chờ mong, bộ dạng kia nhìn thật quá phạm quy, tương phản quá lớn, thuần khiết đến mức khiến người ta muốn bắt nạt anh.

Ôn Noãn không biết từ lúc nào đã đỏ bừng mặt, vội dời tầm mắt đi, lui ra khỏi vòng tay Giang Yến.

Xoay người đi đến tủ quần áo lấy áo khoác của anh.

“Công tác đừng để quá mệt mỏi, ăn ba bữa đúng giờ, tự chăm sóc tốt cho bản thân.”

Trong lúc bối rối, Ôn Noãn theo bản năng nhắc nhở vài câu.

Nói xong, một lúc sau cô mới bổ sung thêm một câu.

“Phần thưởng….. có thể cho.”

“Nhưng không thể vượt quá ba lần!”

Ôn Noãn dứt lời, gương mặt đã hoàn toàn đỏ bừng.

Gần như có thể xuất huyết.

Cô đương nhiên biết cái gọi là phần thưởng của Giang Yến ám chỉ điều gì, đối với cô ba lần đã là cực hạn.

Nếu không eo đau chân đau, còn phải nằm trên giường rất lâu mới hồi phục thể lực.

Giang Yến bị bộ dáng thẹn thùng của cô quyến rũ không nhịn được cúi xuống hôn cô lần nữa.

Hai người quấn quýt một lúc lâu, mãi cho đến khi Trần Hiến gọi điện thoại lại thúc giục, Giang Yến mới ăn vài ngụm bữa sáng sau đó ra ngoài.

Anh rời đi chân trước, chân sau Ôn Noãn liền lên lầu tắm rửa thay quần áo, cũng chuẩn bị ra ngoài.

Đã hơn chín giờ, cô phải chuẩn bị tài liệu, đến đại học S làm thủ tục nhập học.

Đại học S là một trường đại học hàng đầu trong nước, bao gồm nhiều chuyên ngành tiên tiến, cung cấp nhiều nhân tài cho các ngành công nghiệp khác nhau.

Trường có vị trí địa lý khá tốt, nằm ở đoạn đường bên cạnh khu đất phồn hoa nhất ở phía nam của thành phố S.

Chiếm diện tích một khu vực rộng lớn, các khu đại học được phân bố một cách có trật tự, tất cả cơ sở vật chất đều được hoàn thiện, môi trường học tập cũng thuộc hàng đầu.

Khi điền vào nguyện vọng đại học, Ôn Noãn đã nghĩ đến việc đăng ký vào trường đại học này.

Những năm vừa qua dường như là một ngã rẽ trong cuộc đời cô, hiện tại đi một vòng lớn, Ôn Noãn có chút ảo giác như bản thân đã trở lại điểm xuất phát ban đầu.

Chỉ là lần này, con đường cô đi là con đường lớn mà thời niên thiếu cô vẫn luôn mong ước.

Trên con đường này, không có Lục Tu Minh luôn thay cô đưa ra quyết định và khiến cô phải dựa dẫm vào anh ta, chỉ có Giang Yến, người đã kiên nhẫn hướng dẫn cô đưa ra quyết định của riêng mình, để cô hiểu được bản thân muốn gì.

Trần Phóng lái xe đưa Ôn Noãn đến cổng nam trường Đại học S, định cùng cô đi báo danh.

Nhưng Ôn Noãn từ chối ý tốt của anh, cô xuống xe và tự đi bộ vào trường.

Tháng 9, thành phố S vẫn còn dư âm nhiệt độ của mùa hè.

Trang phục hôm nay của Ôn Noãn nhẹ nhàng hơn, áo sơ mi kiểu cung đình màu be kết hợp với váy dài xếp ly màu nâu, tóc dài xõa trên vai, làm nổi bật gương mặt trắng sứ to bằng lòng bàn tay càng thêm xinh đẹp tao nhã, rất có cảm giác mối tình đầu.

Vì vậy trên đường đến nơi báo danh, thường xuyên được người qua đường đánh giá.

Đại học S là một trường đại học tổng hợp, không có phân hiệu dành cho sinh viên cao học và sinh viên đại học, vì vậy trong trường xuất hiện rất nhiều gương mặt trẻ năng động.

Ôn Noãn trộn lẫn vào trong đó, một chút cũng không gây khó chịu, chỉ là vẻ đẹp quá mức bắt mắt, thu hút sự chú ý của mọi người.

Cô dựa theo bản đồ chỉ dẫn của trường học, lại hỏi thêm những người gặp trên đường, đi bộ hơn nửa giờ mới tìm được văn phòng báo cáo.

Chỉ là Ôn Noãn không nghĩ tới sẽ gặp được Lục Tu Minh ở văn phòng báo cáo.

---

Khu nhà của Lục Tu Minh có quyết đinh phá bỏ vào cuối năm trước.

Việc này đối với gia đình Lục Tu Minh không thể nghi ngờ là một chuyện tốt.

Những năm gần đây thành phố Z lại lần nữa quy hoạch lại lộ trình phát triển đô thị, ngoài khu vực nhà của Lục Tu Minh, còn có một số khu vực khác trong thành phố cũng lần lượt đưa ra kế hoạch phá dỡ.

Các ban ngành liên quan không chỉ đền bù mà còn bố trí nơi ở mới cho người dân.

Gia đình Lục Tu Minh có hai căn nhà và một khoản tiền, một căn để lại cho cha mẹ anh ở, căn còn lại được bán đi cộng với số tiền bồi thường giúp Lục Tu Minh có thể mua một căn nhà định cư ở thành phố S.

Trong nửa năm qua, anh đã cố gắng chăm chỉ cho kỳ thi tuyển sinh thạc sĩ và việc di dời nhà ở, hiện tại bụi trần đã lắng xuống, anh đã sẵn sàng để bắt đầu một cuộc sống mới.

Nếu Ôn Noãn không xuất hiện lần nữa trong thế giới của anh, Lục Tu Minh nghĩ, anh chắc chắn sẽ bắt đầu cuộc sống mới khi học cao học.

Sau khi nhận được giấy báo trúng tuyển của Đại học S, Lục Tu Minh đã tham gia nhóm cựu sinh viên ở cùng thành phố, đồng thời thiết lập mối quan hệ tốt đẹp với một số cựu sinh viên học cùng năm chuyên ngành tài chính.

Lập ra nhóm nhỏ ba đến năm người cùng nhau đến báo danh.

Khi Ôn Noãn xuất hiện trong tầm nhìn của họ, những người bạn mới đang dò hỏi về tình sử của Lục Tu Minh.

Giọng điệu nửa đùa nửa thật, nói muốn giới thiệu em gái ruột của mình làm bạn gái Lục Tu Minh.

Lục Tu Minh đang cân nhắc xem nên trả lời thế nào, một người khác bên cạnh bất ngờ vỗ vai anh.

“Mẹ kiếp! Tiên nữ!”

Đại mỹ nữ trường S thật sự không ít, dường như việc đánh giá các cô gái đã sớm trở thành sự ăn ý ngầm của cánh đàn ông.

Lục Tu Minh bị vỗ vai đau đến tê dại khẽ cau mày, nhưng tầm mắt lại vô thức nhìn theo ánh mắt của người kia.

Vì thế anh mới thấy Ôn Noãn tóc dài xõa trên vai, cài theo băng đô màu nâu.

Cô gái sáng như ánh trăng, làn da trắng đến phát sáng.

Dáng người cô trông mảnh mai hơn bởi bộ váy dài, khi cô gập quai túi trên vai, từng cử chỉ và điệu bộ đều thể hiện khí chất dịu dàng và tao nhã.

Đó là Ôn Noãn mà từ trước đến nay Lục Tu Minh chưa từng gặp qua.

Anh không thể nhớ chính xác đã bao lâu kể từ lần cuối cùng bọn họ gặp nhau.

Nhưng sự kinh ngạc mà mỗi lần Ôn Noãn mang lại cho Lục Tu Minh đều không thua kém những lần ngẫu nhiên gặp mặt trước đó.

Cảm giác kinh ngạc mà cô ấy mang đến cho người khác không ngừng tăng lên.

Ngay từ cái nhìn đầu tiên là bị khuôn mặt không trang điểm lại xinh đẹp như tranh vẽ làm cho kinh diễm, cái nhìn thứ hai là khí chất dịu dàng và thanh lịch của cô.

Cuối cùng, khi cô đảo mắt nhìn cảnh vật xung quanh, trong ánh mắt toát lên sự quyến rũ nhẹ nhàng.

Rất khó có ai có thể kết hợp được nét dịu dàng thiếu nữ cùng với sự ôn nhu thành thục của người phụ nữ trưởng thành, mà vẫn thể hiện được điều đó lại không có cảm giác phi lý nào.

Nhưng Ôn Noãn làm được.

Cô tựa như đã chịu đựng những ngày đông khắc nghiệt, sau đó một con bướm phá kén bay ra.

Dưới sự chú ý của mọi người, nó dần dần mở ra đôi cánh bướm mỏng manh và xinh đẹp.

Đến nỗi tầm mắt Lục Tu Minh một lúc lâu sau vẫn không thể rời khỏi cô, hô hấp dần trở nên gấp gáp.

Chỉ nghe được một vài người xung quanh nhỏ giọng nghị luận.

“Cũng đến đây báo danh sao? Đó là bạn cùng lớp với chúng ta!”

“Sẽ không trùng hợp là bạn cùng chuyên ngành với chúng ta chứ?”

“Nghĩ gì thế, cũng có thể là học muội năm nhất, hôm nay báo danh cũng không phải chỉ có chúng ta.”

“Thật xinh đẹp nha, lại có dáng người chuẩn, đây chắc là hoa khôi của trường chúng ta.”

Lục Tu Minh nhớ đã nghe thấy những nhận xét tương tự như vậy khi còn học trung học.

Vì vậy anh có chút hoảng hốt, ánh mắt dõi theo Ôn Noãn suốt quãng đường đi lên bậc thang, khi cô gái nhìn về hướng bọn họ, tim anh đập như trống trận, tro tàn lại bốc cháy.

Trong lúc hoảng hốt lại nhớ về buổi chiều khi lần đầu tiên gặp Ôn Noãn, loại cảm giác này….cảm giác tim đập thình thịch.

Khi Ôn Noãn nhìn sang bên này, trái tim Lục Tu Minh lập tức dâng lên tận cổ họng.

Sợi dây trong lòng anh căng thẳng, khẩn trương một cách khó hiểu, trong mắt hiện lên một chút chờ mong.

Hy vọng cô sẽ nhìn thấy mình, hoặc đến chào hỏi.

Đáng tiếc Ôn Noãn chỉ tùy tiện nhìn lướt qua, liền ngoảnh mặt đi chỗ khác.

Có lẽ đang tìm lối vào của văn phòng báo cáo, cô ấy dường như…. hoàn toàn không chú ý tới anh.

Nhận ra điều này khiến vẻ mặt của Lục Tu Minh cứng đờ, trái tim anh ta được nâng lên cao sau đó bị ném xuống đất một cách nặng nề, vô cùng đau đớn.

Nhưng ngay sau đó Lục Tu Minh bình tĩnh lại, khôi phục thái độ như bình thường.

Anh đứng cùng một vài người bạn bên ngoài hành lang văn phòng báo cáo, nói là chờ bạn gái của một trong số những người đó, sau đó cùng nhau đi dạo phố mua một vài món đồ.

Giữa trưa lại cùng nhau ăn một bữa cơm.

Sở dĩ mọi người cùng nhau chờ đợi, đơn giản là vì người bạn gái kia nói sẽ dẫn hai người bạn cùng phòng đến đây.

Chẳng mấy chốc, chủ đề của mọi người đã thay đổi từ nàng tiên thoáng qua sang bạn cùng phòng của bạn gái người kia.

Bởi vì bọn họ rất rõ ràng, biến bạn gái cùng phòng thành bạn gái dễ dàng hơn rất nhiều so với việc cóc ghẻ ăn thịt thiên nga.

Ngoại trừ Lục Tu Minh, hai người đàn ông độc thân còn lại tỏ ra đặc biệt hứng thú đến hai người bạn cùng phòng chưa từng gặp mặt qua.

“Với diện mạo của Lục Tu Minh, khẳng định là không thiếu bạn gái, vì vậy đừng tranh đoạt cùng chúng tôi.”

“Tu Minh, cậu nói xem thế nào?”

Lục Tu Minh không trả lời, nói chính xác là anh ta không chú ý những gì họ đang nói.

Tầm mắt vẫn dừng chỗ ngã rẽ mà Ôn Noãn biến mất.

Anh chắc chắn Ôn Noãn đã đến phòng báo cáo để báo danh, hẳn là không lâu sau sẽ ra tới.

Nghe lời những người bạn kia nói, rốt cuộc Lục Tu Minh cũng thu hồi tầm mắt và liếc nhìn ba người bọn họ, cười cười.

“Yên tâm đi, tôi sẽ không tranh đoạt.”

Vừa dứt lời, anh liền thấy hình bóng xinh đẹp quen thuộc đó xuất hiện ở góc hành lang, đi thẳng về phía bọn họ bên này.

Khoảnh khắc đối diện với ánh mắt của Ôn Noãn, trái tim Lục Tu Minh như ngừng đập.

Thế giới dường như rơi vào tĩnh lặng, ngoại trừ nhịp đập mạnh mẽ của trái tim chính mình, Lục Tu Minh không thể nghe thấy gì khác.

Lần này anh chắc chắn rằng Ôn Noãn đã nhìn thấy anh.

Ánh mắt bọn họ giao nhau, trong mắt cô gái xẹt qua một tia ngạc nhiên và bị anh bắt được.

Ôn Noãn cũng không dừng bước, sau khi nhìn rõ người kia là Lục Tu Minh, trong mắt cô thật sự hiện lên sự ngạc nhiên.

Bởi vì không nghĩ tới lại gặp anh ta ở đây.

Nhưng rất nhanh cô đè xuống sự kinh ngạc trong lòng, giống như không nhận ra anh, bình tĩnh quay mặt đi chỗ khác.

Ôn Noãn trực tiếp phớt lờ ánh mắt của anh và ba người đàn ông bên cạnh, bước xuống bậc thang.

Cô đã làm thủ tục nhập học xong, thấy còn sớm nên định đi dạo một vòng quanh trường để làm quen với hoàn cảnh xung quanh.

Vì sau này chương trình học có thể sẽ tương đối nặng nề, cô sợ không có thời gian qua lại giữa nhà và trường, nên khi làm thủ tục nhập học đã sắp xếp ở chung ký túc xá.

Ôn Noãn nghĩ, ngày thường nếu Giang Yến bận đi công tác, chương trình học của cô cũng xếp kín, cô có thể ở lại trong trường.

Lúc rảnh rỗi sẽ về nhà bên kia, cả hai đều không chậm trễ.

Sau khi bước xuống bậc thang, cô giơ tay liếc nhìn đồng hồ.

Thời điểm này Giang Yến đã lên máy bay, chờ máy bay hạ cánh, thành phố S hẳn đã về đêm.

Trong suy nghĩ của Ôn Noãn, cô đã rẽ qua hai ngã tư đi vào đường mòn của rừng phong.

Con đường này tương đối vắng vẻ, có thể dẫn đến học viện pháp y, Ôn Noãn định đến tham quan học viện trước.

Khi đi qua con đường rừng phong, Ôn Noãn bị ai đó gọi lại.

Một giọng nam quen thuộc từ phía sau truyền đến, phá vỡ sự yên tĩnh xung quanh, mang theo chút thở dốc.

Cô gái nghe thấy giọng nói thì dừng bước, theo bản năng xoay người lại nhìn về phía phát ra âm thanh.

Chỉ thấy Lục Tu Minh vừa mới chạm mặt cách đó không lâu xuất hiện ở đầu bên kia con đường mòn vào rừng thông.

Dường như anh ta một đường đuổi theo tới nơi này, hô hấp không ổn định, có chút thở gấp.

Sau khi gọi Ôn Noãn, người đàn ông hít vào một hơi thật sâu, theo con đường nhựa đang đỏ rực lá phong từ từ tiến lại gần.

“Trùng hợp thật, Noãn Noãn.”

Sau khi Lục Tu Minh đến gần, hô hấp đã ổn định hơn.

Giọng nói anh ta thật dịu dàng, khi nói chuyện tầm mắt vẫn đảo quanh gương mặt Ôn Noãn, tựa như muốn tìm ra chút sơ hở trên gương mặt vô cảm của cô.

Đáng tiếc khi Ôn Noãn nhìn thấy anh ta, gương mặt nhỏ tĩnh lặng như nước, đôi mắt hạnh nhân phủ một lớp sương, ánh mắt lạnh lùng u ám.

Trên gương mặt không có dấu vết của niềm vui mừng hội ngộ sau thời gian dài không gặp, dường như đối với cô mà nói, anh ta chỉ là…..một người xa lạ?

Phản ứng lạnh lùng của cô khiến cho nụ cười nhẹ trên gương mặt Lục Tu Minh trở thành xấu hổ.

Người đàn ông dừng lại cách cô hai bước chân, thu lại ý cười nhưng giọng nói vẫn rất nhẹ nhàng.

“Đã lâu không gặp, em có khỏe không?”

Ôn Noãn không trả lời.

Ấn tượng của cô về Lục Tu Minh còn dừng lại lúc cô gặp rắc rối ở cửa hàng tráng miệng năm trước.

Những lời người đàn ông này đã nói với cô, trong ký ức của Ôn Noãn vẫn còn như mới.

Bau đầu, Ôn Noãn nghĩ rằng đó là lần cuối cùng bọn họ gặp nhau.

Thật sự lúc đó cô không quan tâm đến tình cảm, đưa anh ta cùng Từ Anh vào trại tạm giam.

Tuy rằng không tính là tiền án nhưng cũng là một hình phạt nhỏ.

Nhưng với sự hiểu biết của Ôn Noãn về Lục Tu Minh, chắc chắn trong lòng anh ta sẽ ghi hận cô.

Anh ta là một người sĩ diện như vậy, sao lại có thể xuất hiện trước mặt cô?

Dù là tình cờ gặp nhau thì cũng nên xem là người xa lạ.

Cho nên khi bị Lục Tu Minh gọi lại, Ôn Noãn có chút ngạc nhiên.

Cô dừng lại, đơn giản là chỉ muốn biết rốt cuộc Lục Tu Minh muốn nói gì.

Ôn Noãn nghĩ có lẽ người đàn ông này muốn báo thù trút giận, nhưng không ngờ anh ta lại bình tĩnh nói với cô “đã lâu không gặp”.

Đúng thật là đã lâu không gặp, lâu đến mức Ôn Noãn nhìn chằm chằm vào Lục Tu Minh một lúc nhưng tâm có thể tĩnh lặng như nước, không có tạp niệm.

Như thể người đàn ông trước mặt cô đây không phải là người cô từng yêu sâu đậm.

Chàng thiếu niên tỏa nắng từng nói thích cô đã chết trong tim cô vào đêm đó ở Ireland.

Ôn Noãn im lặng khiến Lục Tu Minh có chút xấu hổ.

Anh ta vẫn căng da đầu tiếp tục nói:

“Nhìn dáng vẻ của em, hẳn là tình hình cũng không tệ phải không?”

“Trước đó anh nghe Vương Nam nói em đã trở về tham gia họp lớp cùng bọn họ?”

Vương Nam chính là người bạn ngồi cùng bàn với Ôn Noãn thời trung học, cũng là người đàn ông trong buổi họp lớp đã hỏi cô có bạn trai hay chưa.

Sau khi được Lục Tu Minh nhắc nhở, cuối cùng Ôn Noãn cũng nhớ ra tên của anh ta.

Chỉ là cô không nghĩ tới, Vương Nam và Lục Tu Minh đến nay vẫn còn liên lạc.

“Anh có việc gì sao?”

Ôn Noãn không có ý định cùng Lục Tu Minh ôn chuyện cũ.

Cô nhìn anh ta, đôi mắt trong veo lạnh lùng, tựa như nhìn vào một thứ gì đó đã chết.

Người đàn ông sững sờ, phải mất một lúc lâu sau anh ta mới siết chặt nắm tay ở bên chân mình.

Gom góp hết dũng khí nói:

“Noãn Noãn, anh và Từ Anh đã chia tay.”

Lục Tu Minh cho rằng bản thân đã ám chỉ đủ rõ ràng.

Hiện tại anh ta đang độc thân, nếu Ôn Noãn nguyện ý thì bọn họ có thể tái hợp.

Sau khi nói xong, Lục Tu Minh âm thầm chờ mong phản ứng của Ôn Noãn.

Nhưng đợi thật lâu, sắc mặt Ôn Noãn vẫn lạnh lùng như cũ, ánh mắt nhìn anh như một hồ nước đọng.

Một lát sau, Ôn Noãn giật giật môi.

“Vậy thì tôi nên chúc mừng Từ Anh.”